Chương : Cuối cùng Mục Hàn cũng trở thành bộ dạng mà mình ghét
Mục Hàn vẫn rất tôn trọng phong tục của mỗi địa phương.
Hơn nữa, nếu văn hóa khác biệt tạo nên mâu thuẫn thì sẽ để lại tì vết cho hoạt động chúc mừng lần này.
Đương nhiên Mục Hàn hi vọng mỗi một nhân viên đều có thể vui vẻ tham gia hoạt động chúc mừng này.
Sau khi đi quanh đảo Trùng Minh một vòng, Mục Hàn chuẩn bị đi tìm Chúc Long để sắp xếp những công việc tiếp theo.
“Không phải chứ?”
Trong một căn phòng nọ.
Phương Viên mở lời oán trách: “Mới đến đã nhốt chúng ta ở trong phòng, chán thật đấy!”
Tính cách của Phương Viên khá hiếu động, mỗi lần đến một nơi mới, cô ta luôn nóng lòng muốn đi tham quan một vòng.
“Cậu đấy, đừng trách cứ người ta nữa”, Lâm Nhã Hiên ở cùng phòng với Phương Viên cười nói: “Không phải Mục Hàn cũng là nghĩ cho sự an toàn của mọi người hay sao?”
“Chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng đợi sắp xếp xong đi!”
“Không được, không được!”, Phương Viên lắc đầu nói: “Sao mình chịu nổi chứ!”
“Hơn nữa, mình mới là phó tổng giám đốc, phụ trách chủ trì hoạt động chúc mừng lần này kia mà? Sao đến lượt một đội trưởng đội bảo vệ chỉ tay ra lệnh cho mình chứ?”
“Nhã Hiên, cậu đi cùng mình ra ngoài hít thở không khí đi!”
“Vậy có được không?”, Lâm Nhã Hiên bày ra hình tượng cô gái ngoan ngoãn.
“Haizz!”, Phương Viên bĩu môi nói: “Mình là phó tổng giám đốc, mình ra ngoài xem xét hoàn cảnh xung quanh một lát thì sao nào?”
Lâm Nhã Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý cùng Phương Viên ra ngoài đi dạo.
“Ồ, kia không phải Mục Hàn sao!”
Phương Viên và Lâm Nhã Hiên vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mục Hàn ở xa xa.
“Đi theo xem thử anh ta đang làm gì”, Phương Viên đề nghị.
Thế là Phương Viên và Lâm Nhã Hiên khom người rón rén bám theo sau Mục Hàn.
Khi thấy Mục Hàn đến trước cửa một căn phòng, Phương Viên và Lâm Nhã Hiên liếc nhìn nhau, trên mặt cả hai đều có vẻ nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ biết đây là phòng của anh Long.
Mục Hàn đưa tay gõ cửa.
Cửa “cọt kẹt” mở ra, Chúc Long ló mặt ra ngoài.
Ngay lúc định chào Mục Hàn thì đột nhiên anh ta đóng sầm cửa lại.
Vì Chúc Long đã phát hiện ra Phương Viên và Lâm Nhã Hiên, cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để gặp mặt Mục Hàn.
Đương nhiên Mục Hàn cũng hiểu là chuyện gì, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
“Lạ thật đấy! Sao Mục Hàn lại đi tìm anh Long?”
Phương Viên vô cùng tò mò.
“Mục Hàn không thân với anh Long sao?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
Theo Lâm Nhã Hiên thấy, nếu ông chủ đằng sau có quan hệ tốt với Mục Hàn thì quan hệ giữa Mục Hàn và anh Long chắc hẳn cũng rất thân thiết mới đúng.
“Không hề thân”, Phương Viên lắc đầu đáp: “Dù anh Long cũng hay đến công ty, nhưng mình chưa bao giờ thấy anh Long có qua lại gì với Mục Hàn”.
“Cho nên, mình đoán anh Long thậm chí còn không biết đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long là Mục Hàn!”
“Thế Mục Hàn đến đây để làm gì?”, Lâm Nhã Hiên nhíu mày thắc mắc: “Chẳng lẽ là đến báo cáo công việc với anh Long?”
“Xì!”, Phương Viên phản bác: “Anh ta muốn báo cáo thì cũng phải báo cáo với mình trước. Một đội trưởng đội bảo vệ có tư cách gì mà vượt cấp báo cáo với anh Long chứ?”
“Theo mình thấy, có lẽ là Mục Hàn mượn cớ báo cáo công việc để nịnh bợ anh Long!”
“Phương Viên, cậu nói vậy là mình giận đấy!”, Lâm Nhã Hiên vừa nghe thấy vậy thì mất hứng, phản bác: “Mục Hàn không phải loại người đó!”
“Có thể trước kia không phải, nhưng sau này thì sao?”
Phương Viên bĩu môi nói: “Nhã Hiên, lẽ nào cậu đã quên chuyện mình nói với cậu rồi sao?”
“Bây giờ Mục Hàn đi đâu cũng lợi dụng thân phận nhà họ Sở ở Đông Hải. Mình cảm thấy nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào tình trạng đó, không biết tiến thủ, dần dần sẽ sa đọa!”
“Nhỡ mai này anh ta biến thành loại người giống như mấy cậu ấm nhà giàu kia thì còn tiền đồ gì nữa hả?”
Lâm Nhã Hiên không biết đáp trả thế nào.
Theo Lâm Nhã Hiên thấy, lời nói của Phương Viên, cộng thêm những chuyện lúc trước thì việc Mục Hàn lợi dụng thân phận nhà họ Sở đã vô cùng xác thực.
“Không ngờ Mục Hàn lại vì mình mà rốt cuộc vẫn cúi đầu trước hiện thực xã hội”.
Lâm Nhã Hiên thở dài một tiếng.
Tuy Mục Hàn ở rể nhà họ Lâm khi tinh thần sa sút, nhưng thời kỳ sáng lập tập đoàn Phi Mục, Mục Hàn là người kiêu ngạo đến mức nào chứ.
Lúc ấy anh tràn đầy khí khái bàn luận việc lớn, xem những thứ quân phiệt quan liêu như rác rưởi.
Bây giờ thì sao?
Mục Hàn đã mất đi khí thế hăng hái của ngày xưa, đến đâu cũng lợi dụng danh nghĩa nhà họ Sở chiếm lợi cho mình.
Thậm chí còn lấy đó làm vinh dự.
Nên biết rằng, Mục Hàn từng mang đầy sự căm phẫn, chán ghét nhà họ Sở đến tột cùng.
Cuối cùng Mục Hàn cũng trở thành bộ dạng mà mình ghét!
Nhưng dù là vậy, Lâm Nhã Hiên cũng không cho rằng tình cảm mà Mục Hàn dành cho mình đã thay đổi.
Nếu không, Mục Hàn đã không nhẫn nhịn sự chán ghét của mình với nhà họ Sở mà mượn danh nghĩa bọn họ để giải quyết rắc rối cho cô không ít lần.
“Có lẽ là mình đã hại anh ấy”, Lâm Nhã Hiên nghĩ thầm.
Thậm chí Lâm Nhã Hiên còn nghĩ rằng, nếu không có những rắc rối ngày trước thì Mục Hàn cũng không đến nỗi bước vào đường cùng, phải mượn danh nghĩa của nhà họ Sở để giải quyết, dẫn đến bây giờ không dứt ra được.
“Chuyện này sao có thể trách cậu được chứ”, Phương Viên an ủi: “Bỏ đi, mình không đi dạo nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!”
Lúc Phương Viên và Lâm Nhã Hiên đi ngang qua khuôn viên cổ xưa, vừa khéo chạm mặt Mục Hàn.
Phương Viên lên tiếng gọi Mục Hàn: “Vừa rồi anh đi đâu làm gì đấy?”
Mục Hàn trả lời: “Tôi không làm gì cả”.
Suy cho cùng Mục Hàn cũng không có cách nào giải thích mối quan hệ giữa mình và Chúc Long.
Nhưng thái độ và câu trả lời của Mục Hàn lại khiến Phương Viên có loại ảo giác rằng Mục Hàn đang chột dạ.
“Chắc chắn là anh đi nịnh bợ anh Long!”, Phương Viên thầm mỉa mai trong lòng, sau đó xua tay nói: “Không có việc gì nữa, anh đi đi!”
“Thật khó hiểu”, Mục Hàn nhún vai.
Vào lúc Mục Hàn đang chuẩn bị về phòng thì một bảo vệ vội vã chạy tới, sốt sắng báo cáo: “Không hay rồi, không hay rồi!”
“Phó Tổng giám đốc Phương, đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Hả?”, Mục Hàn và Phương Viên nghe vậy thì đồng thanh hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
Phương Viên trừng mắt nhìn Mục Hàn, sau đó nói tiếp: “Anh đừng vội, có chuyện gì từ từ nói”.
“Là thế này, Phó Tổng giám đốc Phương”, người bảo vệ đó nói: “Đội bảo vệ chúng tôi đang đi tuần tra hội trường buổi lễ chúc mừng như bình thường, thì đột nhiên có một nhóm người dân địa phương đến đòi tiền chúng tôi”.
“Tôi nói tiền đã đưa cho nhân viên trên đảo, bảo bọn họ đi tìm nhân viên mà lấy. Kết quả, nhóm người đó không nghe giải thích mà lao vào đánh nhân viên đội bảo vệ chúng tôi”.
“Chúng tôi tuân theo nguyên tắc không chủ động gây chuyện của đại ca, không so đo với bọn họ”.
“Nào ngờ bọn họ lại bắt nhốt vài người trong chúng tôi, đòi số tiền lớn. Họ bảo phải đưa một triệu tệ để chuộc người!”
Bấy giờ Phương Viên mới ý thức được “người dân đảo Trùng Minh tính cách hung hãn” nghĩa là sao.