Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 544

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương – Cậu là người hay là ma?

Hoàng Điểu thấy thi thể của Henry, ngạc nhiên nói: “Vua sát thủ Châu Âu – Henry?”

“Không sai”, Mục Hàn gật đầu nói: “Có điều, hắn đã bị tôi giết rồi, cô xử lý thi thể Henry đi”.

“Vâng, thưa anh!”, Hoàng Điểu đáp, sau đó dặn dò các binh lính đưa thi thể Henry đi xử lý.

Hoàng Điểu lại nói: “Đại ca, chúng tôi vừa điều tra được, tài khoản ngân hàng của Henry vừa nhận được một khoản tiền mười triệu Mễ Kim vào khoảng bốn tiếng trước”.

“Người chuyển cho Henry số tiền đó là nhà họ Sở ở Đông Hải!”

“Ồ, vậy sao?”, Mục Hàn nghe thấy tin này thì cực kì bất ngờ: “Không ngờ nhà họ Sở ở Đông Hải lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để tôi biến mất khỏi thế giới này!”

“Xem ra buổi họp thường niên của toàn bộ nhà họ Sở năm nay rất quan trọng với nhà họ Sở ở Đông Hải!”

“Được, nếu bọn họ đã xem trọng như vậy, thì tôi nhất định phải tới làm náo động buổi họp thường niên của nhà họ Sở lần này!”

Nhà họ Sở ở Đông Hải.

Đã một đêm trôi qua kể từ khi Henry thông báo đã tới địa phận Đông Hải.

Cho dù buổi họp gia tộc của nhà họ Sở ở Đông Hải đã kết thúc, nhưng Sở Nhậm Hành, Sở Hùng, Sở Chí Minh, Sở Lão Lục và đám người cốt cán trong gia tộc vẫn chưa rời đi, họ vẫn ngồi trong phòng khách đợi chờ tin tức.

Có người làm đưa bữa sáng tới.

Sở Hùng khuyên nhủ: “Bố, bố đã cả đêm không ngủ rồi, bố ăn sáng trước đi, sau đó về phòng nghỉ ngơi! Chuyện ở đây cứ để bọn con lo! Có tin tức gì chúng con sẽ lập tức báo cho bố biết ngay lập tức!”

“Không cần đâu!”, Sở Nhậm Hành xua tay, nói: “Dù sao cũng đã đợi cả đêm rồi, chẳng lẽ còn một lúc nữa thôi mà không đợi được nữa hay sao?”

Suy cho cùng, để mời được vua sát thủ Châu Âu – Henry, nhà họ Sở đã phải bỏ ra số tiền lớn là mười triệu Mễ Kim.

Khoản tiền lớn như vậy, Sở Nhậm Hành sẽ không thể yên tâm nếu không nhận được kết quả như ý muốn.

“Gia chủ nói có lý”, lúc này, Sở Chí Minh phụ họa theo: “Cháu tin sẽ có tin tức nhanh thôi”.

“Nói tới tin tốt,” Sở Nhậm Hành liếc nhìn Sở Chí Minh với ánh mắt sâu xa, nghi ngờ nói: “Đã một đêm trôi qua rồi sao bên phía Henry vẫn không có tin tức gì vậy?”

“Cháu nói xem liệu có phải Henry đã ôm tiền bỏ trốn rồi hay không?”

“Không thể nào!”, Sở Chí Minh lập tức thề thốt đảm bảo: “Henry là vua sát thủ Châu Âu, danh dự tuyệt đối có thể tin tưởng được, sẽ không làm những việc hủy hoại danh tiếng như vậy đâu!”

Sở Chí Minh bị Sở Nhậm Hành hỏi như vậy, trong lòng cũng hơi thiếu tự tin.

Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên Sở Chí Minh thuê vua sát thủ đẳng cấp như Henry.

Hơn nữa đó lại là một khoản tiền lớn, nhỡ đối phương thật sự ôm tiền bỏ trốn thì hắn phải làm sao đây…

“Thế này đi, cháu gọi điện thoại cho Henry”, Sở Chí Minh vội lấy điện thoại gọi tới số của Henry.

Có điều, điều khiến Sở Chí Minh thấy cực kì lúng túng là đối phương lại không nghe máy.

“Sao rồi?”, Sở Nhậm Hành vội vàng hỏi: “Không gọi được hả?”

“Gia chủ, cháu cảm thấy việc Henry không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất”, có vẻ như Sở Chí Minh nghĩ tới điều gì đó liền nói: “Nghe nói, mỗi lần sau khi Henry hoàn thành nhiệm vụ của chủ thuê, hắn sẽ không chủ động liên hệ với chủ thuê nữa, mà sẽ bỏ đi luôn”.

“Cháu nghĩ lúc này Mục Hàn đã chết thẳng cẳng rồi”.

“Có lẽ Henry cũng đã rời khỏi địa phận Hoa Hạ!”

Sở Nhậm Hành nghĩ ngợi, cảm thấy lời nói của Sở Chí Minh cũng có lý.

Suy cho cùng, Sở Nhậm Hành cũng đã nghe nói về phong cách làm việc của Henry.

Sở Nhậm Hành ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, để thêm phần chắc chắn, cháu đích thân đến tỉnh một chuyến, xem thằng nhóc Mục Hàn đã chết thật hay chưa?”

“Vâng, thưa gia chủ!” Sở Chí Minh gật đầu nói: “Cháu sẽ đi đến tỉnh ngay ạ”.

Sở Chí Minh cho rằng Mục Hàn không thể sống sót dưới tay vua sát thủ Châu Âu – Henry.

Cho nên, sau khi Sở Chí Minh đến tỉnh, đã không kiêng dè gì mà tới thẳng tập đoàn Thiên Thành tìm gặp Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên đang phiền não vì lần nào Mục Hàn gặp chuyện cũng dùng tới lá chắn là nhà họ Sở, nên cô đã đồng ý gặp Sở Chí Minh, còn chuẩn bị thanh minh thay Mục Hàn trước mặt Sở Chí Minh về mối quan hệ của Mục Hàn và nhà họ Sở ở Đông Hải.

Dù sao, Lâm Nhã Hiên vẫn hy vọng Mục Hàn là người có chí tiến thủ, chứ không phải dựa dẫm ỷ lại vào nhà họ Sở ở Đông Hải.

“Cô Lâm, mọi chuyện đã đến bước này thì tôi cũng nói thẳng luôn”, Sở Chí Minh đi thẳng vào vấn đề: “Về sự cố ngoài ý muốn của Mục Hàn lần này, tôi thay mặt nhà họ Hàn tới thăm hỏi cô”.

“Đúng vậy! Những chuyện gần đây của Mục Hàn đích thực là đã khiến tôi bất ngờ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Vừa hay anh tới đây rồi, tôi cũng muốn nói chuyện với anh”.

“Vậy thì tốt quá!”, mặt Sở Chí Minh đầy vẻ vui mừng nói: “Cô Lâm, tôi biết chuyện không may của Mục Hàn đã khiến cô chịu cú đả kích rất lớn, nhưng cô vẫn phải có một chỗ dựa đúng không!”

“Cô đi theo tôi, tôi đảm bảo cô vẫn sẽ tiếp tục được ăn sung mặc sướng, tập đoàn Thiên Thành sẽ do nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi chống đỡ, chúng tôi có thể khiến cho nó càng ngày càng phát triển mạnh mẽ!”

Dứt lời, Sở Chí Minh cười híp mắt không tự chủ được liếc nhìn cơ thể của Lâm Nhã Hiên với ánh mắt rạo rực dâm đãng.

Lâm Nhã Hiên xinh đẹp, dáng người đúng chuẩn, Sở Chí Minh đã sớm thèm thuồng từ lâu.

Bây giờ Mục Hàn không còn nữa, vừa hay là cơ hội tốt để hắn chiếm được người đẹp Lâm Nhã Hiên.

“Anh Sở, anh đang nói gì vậy?”, Lâm Nhã Hiên mờ mịt hỏi: “Sao tôi chả hiểu anh đang nói gì cả?”

“Anh hiểu rồi!”, lúc này, giọng nói của Mục Hàn vang lên.

Mục Hàn tiến vào văn phòng, bước tới trước mặt Sở Chí Minh cười nheo mắt nói: “Bất ngờ lắm phải không?”

Sở Chí Minh thấy Mục Hàn liền bị dọa sợ, nhảy dựng lên: “Cậu là người hay là ma?”

Sở Chí Minh cho rằng Mục Hàn lẽ ra phải chết rồi mới đúng.

Anh đột nhiên xuất hiện, quá sức bất ngờ.

“Tôi đường đường chính chính đứng trước mặt anh, đương nhiên tôi là người rồi”, Mục Hàn nói với vẻ sâu xa: “Có điều, vào tối ngày hôm qua, tôi suýt nữa đã chết”.

“Tôi rất hiếu kỳ, phản ứng của anh sau khi nhìn thấy tôi, tựa như đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra ngày hôm qua với tôi vậy, chẳng lẽ tên sát thủ Châu Âu – Henry đó là do anh thuê tới sao?”

“Không, không phải!”, Sở Chí Minh sao có thể thừa nhận chứ, hắn liên tục xua tay nói: “Tôi không quen người Châu Âu nào cả!”

“Còn cái tên gì đó cậu vừa nói tôi cũng không hiểu gì!”

“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây!”

Sau đó, Sở Chí Minh gần như đã chạy thục mạng rời khỏi tỉnh.

Khi quay về nhà họ Sở ở Đông Hải, Sở Chí Minh lập tức thông báo chuyện này với Sở Nhậm Hành.

“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành cực kì kinh ngạc: “Mục Hàn vẫn chưa chết sao?”

“Vâng thưa gia chủ”, Sở Chí Minh gật đầu nói: “Hơn nữa, theo như mô tả của Mục Hàn thì Henry rõ ràng đã tấn công Mục Hàn rồi nhưng không biết tại sao Henry lại thất bại!”

“Vua sát thủ Châu Âu – Henry mà cũng bị thất thủ sao?”, Sở Nhậm Hành hít sâu một hơi: “Đúng là không bình thường chút nào!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio