Chương – Thất Kinh Bảo Kiếm đến
Lúc Sở Nhậm Hành vẫn còn ngơ ngác, Sở Quy Thiên lại nhìn Mục Hàn, cười nhẹ nhàng và nói: “Chàng trai, tôi không biết làm sao cậu có thể khiến cho hàng trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã quy phục mình, nhưng thật sự trên người cậu có một nửa huyết thống nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Thật ra tôi cực kỳ xem trọng cậu”.
“Vậy nên?”, Mục Hàn cười nói: “Cụ muốn nói với tôi điều gì?”
“Chàng trai, tôi là cụ tổ của nhà họ Sở toàn quốc, tôi có tư cách quyết định cậu có thể trở thành người nhà họ Sở hơn bất kỳ gia chủ nhà họ Sở nào đang có mặt ở đây”, nói tới đây, Sở Quy Thiên dừng lại một lúc: “Đương nhiên, với thực lực của cậu bây giờ thì hoàn toàn không cần nhờ vả vào gia tộc Sở Thị này giúp đỡ”.
“Có điều, tục ngữ đã có câu, thêm một người bạn thêm một con đường”.
“Tôi cho rằng gia tộc Sở Thị hoàn toàn có thể kề vai sát cánh với cậu, tạo thành một liên kết vững mạnh, như vậy thì cậu sẽ có thêm sự trợ giúp mạnh mẽ từ gia tộc Sở Thị, mà gia tộc Sở Thị chúng ta cũng có thể để cho một người cháu ngoại như cậu nhận tổ quy tông rồi, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, còn gì vui hơn chứ?”
Nghe thấy lời Sở Quy Thiên, Sở Nhậm Hành liền phản ứng trở lại.
Cụ tổ đang định lôi kéo Mục Hàn đây mà.
Nếu là Mục Hàn trước kia, có lẽ Sở Nhậm Hành sẽ vô cùng khinh thường, nhưng bây giờ Mục Hàn đã khác, ngay cả hội con ông cháu cha Đông Hải, hàng trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải, còn cả Hồng Anh Xã đều phủ phục dưới chân anh, điều này buộc Sở Nhậm Hành phải nhìn nhận lại. Sở Nhậm Hành cảm thấy nể phục tầm nhìn xa trông rộng của cụ tổ.
Cụ ta vội vàng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy đề nghị của cụ tổ rất không tồi”.
Sở Nhậm Hành nghĩ ngợi, lại nói thêm: “Ban đầu tôi có mắt như mù, khinh thường tài hoa của cậu, nếu như tôi sớm biết cậu có năng lực tuyệt vời như thế thì nên đích thân đón cậu trở về mới phải!”
“Vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy, nói: “Bây giờ ông nhìn thấy thực lực của tôi rồi lại nghĩ cách để nịnh bợ tôi, ban đầu lúc tôi bị mấy người chửi là đồ vô dụng ăn bám, tại sao mấy người lại không có tâm ý như bây giờ nhỉ?”
“Nói cho cùng thì là mấy người sống rất thực dụng”.
“Mấy người chỉ cần người nào có lợi cho nhà họ Sở ở Đông Hải của mình, tình thân tình bạn gì đó trong mắt nhà họ Sở ở Đông Hải mấy người căn bản chẳng đáng một xu”.
Mục Hàn nói ra những lời này, Sở Nhậm Hành không có cách nào phản bác.
“Đúng! Dù cho nhà họ Sở ở Đông Hải đúng như những gì cậu nói”, Sở Nhậm Hành nói: “Nhưng Mục Hàn, cậu hoàn toàn có thể đồng ý, bởi vì đây là một việc quan trọng để tạo dựng liên kết vững mạnh”.
“Liên kết vững mạnh?”, Mục Hàn không khỏi nhếch miệng cười, nói: “Gia tộc Sở Thị mấy người đang tấu hài đấy à?”
“Mấy người mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, những người đang có mặt ở đây, hội con ông cháu cha Đông Hải, hàng trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải, còn có thủ lĩnh của Hồng Anh Xã, có thực lực của ai là không mạnh bằng gia tộc Sở Thị mấy người?”
“Tôi có thể khiến cho bọn họ quy phục tôi, vậy mà còn cần liên kết vững mạnh cùng với gia tộc Sở Thị mấy người hay sao?”
Nghe thấy Mục Hàn khinh thường như vậy, Sở Nhậm Hành lập tức nổi trận lôi đình, giơ tay chỉ vào Mục Hàn, tức giận nói: “Mục Hàn, tuy thực lực của cậu mạnh mẽ, ngay cả hàng trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã đều bị cậu thu về dưới trướng, thế nhưng sau lưng gia tộc Sở Thị chúng tôi có đại thống soái!”
“Đợi đại thống soái đến rồi, tất cả lũ cường giả mấy người đều chẳng là gì cả”.
“Được!”, Mục Hàn cười nói: “Vậy tôi đợi mấy người đi đón đại thống soái”.
“Hừ! Cậu cứ đợi đấy cho tôi”, Sở Nhậm Hành vung tay áo, nói: “Chí Toàn, Chí Minh, Chí Bình, đi theo ông”.
“Nói không chừng đại thống soái sắp đến cửa rồi”.
Sở Chí Minh và Sở Chí Bình vô cùng hào hứng.
Sở Chí Toàn lại thấp thỏm không yên.
Khi bọn họ đi đến cửa chính thì vừa hay có một người đến.
Sở Nhậm Hành nhìn thấy người đó khí chất hơn người, lập tức bước lên trước, cung kính hỏi: “Xin hỏi cậu đây có phải đại thống soái không?”
“Tôi không phải đại thống soái”, người đó lắc đầu nói: “Nhưng tôi thay đại thống soái mang một món đồ tới đây”.
Người đó đưa cho Sở Nhậm Hành một chiếc hộp gấm hình chữ nhật đang ôm trong lòng.
Sở Nhậm Hành vừa nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng quen mắt.
Đây không phải Thất Tinh Bảo Kiếm mà cụ ta tặng cho đại thống soái hay sao?
“Đại thống soái không đến à?”, Sở Nhậm Hành sốt ruột chất vấn.
“Thất Tinh Bảo Kiếm đến rồi, đại thống soái đương nhiên cũng đến”, người đó dặn dò.
“Tốt tốt tốt!”, vừa nghe người đó nói như vậy, Sở Nhậm Hành gật đầu liên tục, nói: “Vậy cậu cùng theo tôi vào trong”.
Người đó gật đầu, tay cầm hộp gấm hình chữ nhật, đi theo mấy người Sở Nhậm Hành vào trong.
Nhìn thấy mấy người Sở Nhậm Hành dẫn theo một người lạ tay ôm hộp gấm hình chữ nhật, Sở Quy Thiên hoài nghi hỏi: “Nhậm Hành, người này là đại thống soái sao?”
“Thưa cụ tổ, cậu ta không phải đại thống soái”, Sở Nhậm Hành vội vàng trả lời: “Có điều trước đây nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta có gửi tặng đại thống soái một thanh Thất Tinh Bảo Kiếm, chính là thứ mà người này đang cầm trong tay, cậu ta đến để đưa cho đại thống soái Thất Tinh Bảo Kiếm”.
“Hoá ra là như vậy”, Sở Quy Thiên liền trở nên nghiêm túc, tự mình đi xuống khỏi ghế chủ tọa tới trước mặt người này.
Theo Sở Quy Thiên thấy, nếu Thất Tinh Bảo Kiếm đã tặng cho đại thống soái rồi, Thất Tinh Bảo Kiếm xuất hiện đại diện cho việc đại thống soái cũng đã tới rồi.
Tất cả mọi người nhà họ Sở ở Đông Hải đều lộ ra vẻ vui sướng phát điên.
Chỉ cần đại thống soái đến, quan hệ của Mục Hàn sẽ chẳng đáng là gì cả.
Sở Nhậm Hành thậm chí đã nghĩ đến cảnh tượng Mục Hàn quỳ xuống cầu xin mình.
Chỉ có điều, sau khi người cầm hộp gấm vào phòng, đưa mắt nhìn xung quanh thì lại đi thẳng về phía Mục Hàn.
“Tại sao cậu ta lại đi về phía Mục Hàn?”
Tim Sở Nhậm Hành không khỏi đập liên hồi.
Lẽ nào tên đó có quan hệ gì với đại thống soái?
Chính vào lúc Sở Nhậm Hành còn đang nghi hoặc, người đó đã đi đến trước mặt Mục Hàn, cung kính đưa chiếc hộp gấm hình chữ nhật cho Mục Hàn. Mục Hàn khẽ gật đầu, giơ tay nhận lấy hộp gấm hình chữ nhật sau đó mở ra.
Bên trong có một thanh Thất Tinh Bảo Kiếm, mặc dù đã có tuổi đời cả nghìn năm nhưng lưỡi kiếm vẫn vô cùng sắc bén.
Mục Hàn cầm Thất Tinh Bảo Kiếm, tùy tiện chơi đùa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Nhậm Hành hoàn toàn sửng sốt.
Điều này đối với Sở Nhậm Hành mà nói thật sự là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Lẽ nào tên này cũng là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân?
Nghĩ đến lúc Sở Chí Toàn vừa trở về, Mục Hàn liên tục chê bai Sở Chí Toàn, còn bày ra dáng vẻ rất quen thuộc với quân đoàn Côn Luân.
Liệu Mục Hàn có quan hệ gì với đại thống soái hay không?
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng Sở Nhậm Hành cứ toát ra như tắm.
Nếu thật sự như vậy, dù cho Sở Chí Toàn là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái thì cũng không đủ!
“Mục Hàn, cậu làm cái gì thế?”, lúc này, Sở Chí Toàn quát lên, khiến cho Sở Nhậm Hành hoàn hồn trở lại ngay lập tức: “Đây là món quà mà nhà họ Sở ở Đông Hải tặng cho đại thống soái, cậu có tư cách gì mà động vào nó?”
“Đúng đúng đúng!”
Sở Nhậm Hành cũng lên tiếng quát mắng: “Mau đặt Thất Tinh Bảo Kiếm xuống, cậu có tư cách gì mà động tới nó cơ chứ?”