Chương : Vi Dương đến nhà
“Tôi… Tôi cứu chị?”
Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên hỏi.
Trong nhà họ Lâm, Lâm Phi Yến luôn coi cô như kẻ thù, bây giờ lại đến cầu xin cô cứu cô ta?
Hơn nữa, đó còn là hội trưởng Liên đoàn Công thương!
Mình cứu bằng cách nào chứ?
“Đúng vậy, là cô! Chẳng phải có anh chàng đại gia siêu giàu thích cô sao? Chỉ cần anh ta chịu giúp thì Liên đoàn Công thương gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Lâm Phi Yến kích động nói.
Trong mắt cô ta, anh chàng đại gia siêu giàu hệt như vị thần, không gì là không thể làm được!
“Nhưng… nhưng tôi không quen anh ta, hơn nữa dù tôi có mở miệng nhờ thì cũng chưa chắc người ta có thể nghe lời tôi!”
Lâm Nhã Hiên căng thẳng nhìn Mục Hàn nói.
Chỉ sợ anh sẽ hiểu lầm mình có quan hệ gì đó với anh chàng đại gia siêu giàu kia!
“Sao có thể không quen anh ta được? Sợi dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile và biệt thự Vân Đỉnh, anh ta nói tặng là tặng cho cô! Cô còn nói không quen, lừa ai vậy chứ?”
“Tôi biết rồi, chắc chắn là cô hận tôi nên mong sao tôi có thể chết đi chứ gì”.
Lâm Phi Yến đứng bật dậy nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó dường như nhớ ra gì đó, cô ta dịu giọng lại nói tiếp: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là người nhà họ Lâm, cô nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?”
Lâm Phi Yến cắn môi, dù cô ta có chết cũng sẽ không đến chỗ của tên biến thái đó đâu!
“Nhã Hiên, trước đây có chuyện gì thì cũng là chút mâu thuẫn trong nhà mà thôi, lúc quan trọng cháu phải đảm nhận trách nhiệm của người nhà họ Lâm chứ!”
“Phải, dù sao cháu cũng đã là người của tên đại gia siêu giàu rồi, nói cậu ta giúp nhà họ Lâm làm chút chuyện chẳng phải là điều đương nhiên sao?”
“Lâm Nhã Hiên, cháu nhẫn tâm đẩy Phi Yến vào hố lửa sao?”
Lúc này, người lớn trong nhà đều lần lượt đứng dậy chỉ trích nói.
“Không… không phải vậy”.
Nhìn ánh mắt đầy tức giận của người trong nhà, Lâm Nhã Hiên lo lắng sắp khóc.
Chẳng phải lỗi của mình, tại sao đến cuối cùng mình lại trở thành tội đồ của nhà họ Lâm?
Cô cất sợi dây chuyền trong két sắt ngân hàng, biệt thự cũng chỉ ở tạm mà thôi. Một khi gặp được anh chàng đại gia siêu giàu đó, cô sẽ trả hết lại mấy thứ đó không chút do dự.
“Nhã Hiên, một giọt nước đào hơn ao nước lã! Mặc dù bà đã tuyên bố cháu là người thừa kế tiếp theo trong cuộc họp báo nhưng cuối cùng vẫn phải xem công lao của cháu với gia tộc và tấm lòng của cháu!”
Bà cụ Lâm im lặng nãy giờ chợt bước ra ngoài và nói.
Một mặt tất nhiên bà ta hy vọng anh chàng đại gia siêu giàu đó có thể giải quyết phiền phức lần này của nhà họ Lâm nhưng mặt khác, bà ta cũng có thể thăm dò xem quan hệ giữa Lâm Nhã Hiên và anh chàng đại gia siêu giàu kia như thế nào!
“Vợ à, nếu bà nội đã nói vậy thì em đồng ý đi, không chừng người đó sẽ đồng ý giúp em!”
Mục Hàn chớp mắt nhỏ giọng khuyên Lâm Nhã Hiên.
“Anh!”
Lâm Nhã Hiên trừng mắt nhìn Mục Hàn.
Lẽ nào anh không nhìn ra sở dĩ bản thân cô từ chối là vị lo lắng đến cảm nhận của anh sao?
“Tại sao từ đầu đến cuối, Mục Hàn vẫn giữ bộ dạng thoải mái như vậy, lẽ nào anh ta không để ý chút nào sao?”
Lâm Nhã Hiên hơi khó chịu nghĩ.
“Nhã Hiên! Cháu có nghe rõ những gì bà nói không?”
Thấy Lâm Nhã Hiên không những mặc kệ mình mà ngược lại còn thì thầm to nhỏ với tên vô dụng Mục Hàn kia, bà cụ Lâm không khỏi cảm thấy tức giận.
“Cháu… Để cháu thử xem!”
Lâm Nhã Hiên hết cách đành phải đồng ý.
“Được! Bà sẽ kéo dài thêm hai ngày nữa với bên Liên đoàn Công thương, trong vòng hai ngày này, dù cháu làm thế nào cũng phải cho bà một kết quả!”
Dứt lời bà cụ Lâm xoay người đi vào trong.
“Hừ! Lâm Nhã Hiên, nếu cô không cố gắng giúp tôi để tôi xảy ra chuyện thì mọi chuyện đều do cô hại tôi đấy!”
Lâm Phi Yến bày ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, nói.
…
“Chuyện gì thế? Rõ ràng là cho con đê tiện Lâm Phi Yến kia làm sai mà ai cũng chỉ trích con vậy!”
“Còn Nhã Hiên nữa, đang yên đang lành tự dung con lại đồng ý giúp nó làm gì? Làm như chúng ta nợ nó vậy!”
Vừa về đến biệt thự, Tần Lệ lập tức nổi giận.
“Chị à, hình như chúng ta chưa từng gặp anh chàng đại gia siêu giàu đó… Dù anh ấy chịu giúp, thì trước hết chúng ta phải liên lạc được với anh ấy!”
Lâm Thù Nhi cũng lo lắng, thậm chí cô ta còn đặc biệt muốn lên livestream để tìm Mạch Thiên Hàn giúp nhưng lại phát hiện hình đại diện của anh vẫn đang ở chế độ màu xám có nghĩa là anh không online.
“Chị biết rồi!”
Lâm Nhã Hiên hơi mất kiên nhẫn nói, vốn dĩ cô đã thấy phiền rồi, nhất là thấy Mục Hàn ngồi trên ghế sô pha xem tivi như thể chuyện không liên quan đến mình, lòng cô lại ngứa ngáy căm hận.
“Mục Hàn, anh có cách gì không?”
Lâm Nhã Hiên trừng mắt liếc nhìn Mục Hàn hỏi.
“Tất nhiên là có, lát nữa anh đi trung tâm thương mại mua một chai rượu rẻ tiền tặng cho ông hội trưởng gì đó, chắc chắn ông ta sẽ nhận ra lỗi của mình ngay, hơn nữa còn vui vẻ đến tận cửa xin lỗi!”
Mục Hàn cười ha ha nói.
Lâm Nhã Hiên sửng sốt nhìn Mục Hàn, kinh ngạc không nói nên lời.
Đây chính là tự tin mà anh ta bảo mình đồng ý giúp Lâm Phi Yến trong cuộc họp gia tộc đấy à?
Đúng là chỉ hại vợ!
Đường đường là hội trưởng của Liên đoàn Công thương mà lại bị mua chuộc chỉ với một chai rượu rẻ tiền à?
Còn đến tận nơi xin lỗi?
Nằm mơ!
Lâm Nhã Hiên tức giận thở phì phò.
“Tinh tinh”.
Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.
“Là anh ư?”
Sau khi nhìn thấy người đến, Mục Hàn hơi bất ngờ.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao, rất đẹp trai cầm một đống quà giá trị đứng thẳng thớm ngay trước cửa.
Hắn là bạn của Lâm Nhã Hiên, giáo viên hướng dẫn của Lâm Thù Nhi – Vi Dương!
“Anh Dương, anh đến rồi! Mau vào nhà đi!”
“Mẹ, đây là Vi Dương, giáo viên hướng dẫn của con. Trước đây con học kém không theo kịp các bạn nên nhờ anh ấy đến dạy bù cho con!”
Lâm Thù Nhi đứng dậy vẫy tay.
“Chào cô ạ!”
Vi Dương hoàn toàn xem Mục Hàn như không khí, bước qua anh đi và thẳng vào phòng khách, tặng quà trong tay cho Tần Lệ đang vui vẻ.
“Biệt thự này đẹp thật!”
Sau khi vào nhà, Vi Dương há hốc mồm bởi sự sang trọng của nội thất bên trong.
Cùng lúc ánh mắt nhìn Mục Hàn cũng hiện lên vẻ đố kị.
“Rốt cuộc tên vô dụng này tu luyện bao nhiêu đời mà không chỉ cưới được Lâm Nhã Hiên xinh đẹp, còn có thể ăn không ngồi rồi sống trong biệt thự lớn như vậy!”
Vi Dương nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nếu có cơ hội, hắn cũng muốn ở rể nhà như vậy!
“Chào giáo sư! Cứ tự nhiên, cô phải ra ngoài một lát, cứ xem đây là nhà mình là được!”
Tần Lệ đếm quà, nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt.
Nói xong, bà ta đi ra ngoài.
“Đúng rồi, lúc vừa bước vào, tôi thấy cả nhà đều phiền lo, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vi Dương hiếu kỳ hỏi.
Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra vào tối qua nên muốn giúp nhà Lâm Nhã Hiên một lần để giữ lại thể diện!
“Là như này…”
Lâm Thù Nhi mau chóng kể lại chuyện sáng nay ở cuộc họp gia tộc cho Vi Dương nghe. Cô ta cũng hy vọng có thêm một người thì càng có thêm người giúp.
“Ồ… mọi người đang phiền lòng về chuyện này sao?”
“Hội trưởng Liên đoàn Công thương – Trần Kiếm Văn là cậu ruột của tôi! Chuyện này mọi người cứ giao cho tôi, chẳng phải đơn giản như ăn đậu phụ sao?”
Sau khi nghe xong câu chuyện, Vi Dương vỗ ngực nói.