Chương : Sao mà nghe quen thế nhỉ?
Sau khi Mục Phương cúp máy, Lâm Nhã Hiên lập tức đi tìm Mục Hàn để nói chuyện này.
“Mục Hàn, em nghĩ người nhà họ Mục ở thủ đô không có ý tốt đâu…”, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói: “Người ta vô duyên vô cớ mời chúng ta ăn cơm, e là…”
“Em sợ họ giở trò sao?”, Mục Hàn cười tỏ vẻ không sao nói: “Sợ gì chứ?”
“Cứ đồng ý với họ đi”.
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà”.
Nghe Mục Hàn nói thế, Lâm Nhã Hiên cảm thấy cạn lời.
Đó là người nhà họ Mục ở thủ đô đấy.
Rõ ràng là đang có ý nhằm vào anh mà.
Anh còn dám đứng ngay trước họng súng của họ.
Mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô là gia tộc hàng đầu Hoa Hạ nhưng người không có tầng lớp nhất định thì không có tư cách nghe nói đến danh xưng của nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong thời gian mang thai, Lâm Nhã Hiên có tìm hiểu và dần biết được chút ít về nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi biết những việc lừng lẫy trong quá khứ của nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên cũng nhận ra sự lớn mạnh của họ.
Thế nên khi thấy Mục Hàn không tỏ ra sợ hãi với người nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên không khỏi thầm thở dài.
Đúng là điếc không sợ súng!
Thậm chí Mục Hàn còn cầm điện thoại của Lâm Nhã Hiên lên gửi tin nhắn cho Mục Phương: Yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ đến!
Ở một diễn biến khác.
Năm người Mục Phương tụ lại một chỗ.
Mục Nguyên hỏi: “Anh Phương, anh nghĩ thằng con riêng đó có đến không?”
“Tốt nhất là không đến”, Mục Phương cười nhạo nói: “Như thế chúng ta có thể đạt được mục đích, nói thằng con riêng này là một kẻ hèn nhát, không dám đến bữa tiệc của chúng ta”.
“Nếu anh ta đến thì sao?”, Mục Viên hỏi.
“Ha ha!”, Mục Phương nhếch môi nở nụ cười đầy thích thú: “Đến thì càng tốt!”
“Như thế chúng ta có thể chơi đùa với anh ta một chút”.
Mọi người bật cười ha hả.
Lúc này điện thoại Mục Phương vang lên.
Là tin nhắn Mục Hàn gửi đến.
“Trả lời rồi!”, Mục Phương vừa nhìn giọng điệu nói chuyện này thì biết chắc chắn không phải do Lâm Nhã Hiên nhắn: “Thằng con riêng này đúng là lớn gan hệt như lời đồn, thế mà lại đồng ý kìa”.
“Xem ra chúng ta phải chuẩn bị một chút, cho anh ta một trận nhớ đời để anh ta biết nhà họ Mục ở thủ đô không phải là gia tộc mà anh ta có thể tùy ý cá cược”.
Thế là năm người Mục Phương đi đến nhà hàng Quý Tân của tỉnh.
Với tầm ảnh hưởng của Thịnh Uy Khống Cổ ở tỉnh, năm người Mục Phương đặt riêng phòng VIP cao cấp nhất nhà hàng là chuyện hết sức dễ dàng.
Sau khi gọi món, năm người Mục Phương ngồi quanh bàn chờ đợi.
Cùng lúc đó.
Mục Hàn cũng đang lái xe chở Lâm Nhã Hiên đến điểm hẹn.
Sau khi lên tầng đứng giữa hành lang, Mục Hàn giơ ngón tay lên chỉ vào căn phòng VIP phía trước nói: “Nhã Hiên, phòng VIP ở kia, em đợi anh một lát, anh đi vệ sinh”.
Sau khi Mục Hàn vào nhà vệ sinh.
Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi một hồi rồi một mình đi vào căn phòng VIP .
“Cốc cốc cốc!”, Lâm Nhã Hiên gõ cửa.
“Vào đi”, bên trong vang lên tiếng của Mục Phương.
Lúc Lâm Nhã Hiên đẩy cửa bước vào, đám người Mục Phương sửng sốt.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Lâm Nhã Hiên.
Ngoài cái bụng to tướng ra thì vẻ ngoài của Lâm Nhã Hiên phải nói là cực kỳ xinh đẹp.
Dù sao thì danh xưng cô gái xinh đẹp nhất Sở Dương năm đó cũng không phải tự dưng mà có.
Trong mắt đám người Mục Phương, vẻ đẹp của Lâm Nhã Hiên hoàn toàn có thể so với Dương Yêu Nguyệt – người xinh nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô.
“Cô là ai?”, thậm chí Mục Phương chủ động đứng dậy thử hỏi: “Lâm Nhã Hiên đúng không?”
“Đúng thế, tôi là Lâm Nhã Hiên”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Nghe cô nói vậy, năm người Mục Phương liếc mắt nhìn nhau.
Ai nấy cũng đều lộ vẻ tiếc nuối.
“Thật là đáng tiếc”, Mục Nguyên càng không kiêng dè nói: “Một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như cô thế mà lại gả cho thằng con riêng Mục Hàn, đúng là lãng phí vật báu!”
“Đâu chỉ là lãng phí vật báu chứ!”, Mục Viên híp mắt nói: “Tôi thấy phải nói là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mới đúng”.
Bốn người còn lại đều bật cười thành tiếng.
Nghe năm người giễu cợt mình, Lâm Nhã Hiên không khỏi căng thẳng.
Quả nhiên người nhà họ Mục ở thủ đô mời ăn cơm không hề có ý tốt.
Thấy Lâm Nhã Hiên hơi lúng túng, Mục Phương vẫy tay nói: “Được rồi, dù sao người ta cũng là phụ nữ có thai, bụng lớn như thế rồi, các cậu đừng cười cợt người ta nữa”.
Sau đó Mục Phương nhìn Lâm Nhã Hiên hỏi: “Cô Lâm, sao chỉ có một mình cô đến vậy?”
“Mục Hàn, chồng cô đâu?”
“Các cậu đang đợi tôi à?”, Lâm Nhã Hiên chưa kịp trả lời thì bên ngoài phòng VIP vang lên một giọng nói: “Xin lỗi nhé, tôi vừa đi vệ sinh”.
“Giọng nói này…”
Mục Phương không khỏi thảng thốt, thầm lẩm bẩm: “Sao mà nghe quen thế nhỉ?”
Mục Phương nhìn bốn người còn lại.
Phát hiện họ cũng có cảm giác giống mình.
Lẽ nào trước đó chúng ta từng gặp Mục Hàn rồi sao?
Lúc này Mục Hàn từ bên ngoài bước vào.
Sau khi nhìn thấy Mục Hàn, năm người Mục Phương đều chết lặng.
Người nào người nấy đứng hình như tượng, bật dậy đứng thẳng nghiêm trang không dám động đậy.
Miệng há to đến mức có thể nhét cả mấy quả trứng.
Tròng mắt hơi co rút.
Cả người run lẩy bẩy…
Mục Hàn?
Đại thống soái?
Năm người Mục Phương rất thông minh lập tức nhận ra Mục Hàn chính là đại thống soái.
Không ngờ đứa con ngoài giá thú mà ai ai trong nhà họ Mục ở thủ đô cũng bỏ rơi này lại chính là đại thống soái có địa vị cao ngất ngưỡng ở Hoa Hạ.
Nghĩ đến những việc làm lớn gan trước đó của Mục Hàn, năm người Mục Phương như được giác ngộ.
Ngoài đại thống soái ra thì ai dám xem thường Mục Sảng – người thừa kế số một của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ nữa chứ?
Ngoài đại thống soái ra thì ai dám cá cược một năm với gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô?
Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Chứ không phải Mục Hàn ngông cuồng hống hách.
Tất nhiên Mục Hàn cũng có tư cách ngông cuồng, kiêu ngạo.
Thậm chí Lâm Nhã Hiên có thể cảm nhận rõ được hơi thở gấp gáp của năm người Mục Phương.
Trán họ ướt đẫm mồ hôi.
Đúng là khác một trời một vực với thái độ cười cợt Lâm Nhã Hiên lúc nãy.
Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn theo tầm nhìn của năm người Mục Phương, nhìn về phía Mục Hàn.
Hình như người của nhà họ Mục ở thủ đô đang sợ Mục Hàn?
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên hơi khó hiểu.
Rõ ràng năm người này thật sự sợ Mục Hàn.
Không giống như đang giả vờ.
“Đại đại đại…”
Sau một lúc im lặng, thậm chí ngay cả Mục Phương cũng líu lưỡi: “Đại… anh Mục!”
Lắp ba lắp bắp vài chữ, cuối cùng Mục Phương cũng phản ứng lại nhanh chóng sửa lời xưng anh Mục.
Tất nhiên họ có thể gọi Mục Hàn là đại thống soái khi ở trại huấn luyện Thần Long.
Nhưng bước ra khỏi đó thì thân phận Mục Hàn được bảo mật ở cấp độ SSSSSS.
Nếu không cẩn thận tiết lộ ra ngoài thì đừng nói là tương lai tiền đồ gì, chỉ e rằng cái mạng nhỏ cũng không giữ được.