Chương : Tìm hiểu xuất thân của đại thống soái
Chỉ trong một đêm, đại thống soái đã tiêu diệt được hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài, độ hot không hề thuyên giảm.
Vấn đề này vẫn luôn được nhân dân vui vẻ đưa ra bàn luận.
Đặc biệt là một ngôi sao nào đó, vốn cho rằng thời gian này sẽ không có chuyện gì hot nữa, nên đã chọn phát hành album ca khúc mới để thu hút sự chú ý của công chúng.
Nhưng thật không ngờ thời điểm này lại bùng nổ tin tức về đại thống soái tài ba.
Điều đó khiến cho việc phát hành album ca khúc mới của anh ta nhanh chóng bị chìm xuống.
Mà vận mệnh thì như đang chống đối lại ngôi sao đó, mỗi khi anh ta muốn nổi tiếng hơn thì sẽ có một tin hot khác xuất hiện đúng lúc, lấn át anh ta.
Ngôi sao đó muốn lên top, nhất thời cũng trở thành trào lưu cười nhạo của mọi người.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong số những điểm nổi bật của vị đại thống soái tài ba này.
Ngay cả thế gia đứng đầu là nhà họ Mục ở thủ đô, cũng đang bàn tán sôi nổi chuyện này.
“Thật là hả lòng hả dạ!”
Lúc này.
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy và một vài thành viên trọng yếu của gia tộc đang ngồi trong phòng họp, tất cả đều đang xem tin tức mới nhất.
Chính là tin tức về đại thống soái.
Sau khi xem xong, Mục Thịnh Uy kích động đập bàn, mặt mày hớn hở làm thơ:
“Khói mờ phương bắc tin nhanh
Tây kinh náo động thư sinh hận trào
Vua truyền lệnh tiễn kíp trao
Thẳng trong thiết kỵ ào ào ải xa
Quân kỳ phấp phới tuyết sa
Ầm ầm trống thúc nhịp ca quân hành
Kiếm cung muôn dặm tung hoành
Bút nghiên tạm gác xuất chinh diệt thù”.
“Chỉ với sức mạnh cá nhân/ chỉ một mình mà đánh bại được hàng chục nghìn cao thủ đẳng cấp của nước ngoài, đại thống soái xứng đáng có được quân hàm chiến thần duy nhất từ của nước ta từ khi thành lập tới nay!”
“Đúng thế!”, lúc này, một vị trưởng lão gật đầu nói: “Sức mạnh vĩ đại của đại thống soái đúng là khiến người người kinh sợ! Trong trận chiến này, đại thống soái đã tuyên bố với toàn thiên hạ, cho dù đã tạm nghỉ sáu năm, nhưng thực lực vẫn vô địch như cũ!”
“Trận chiến này, có thể gọi là trận chiến đỉnh nhất của đại thống soái!”
“Không!”, Mục Sảng luôn coi đại thống soái là thần tượng, giờ lại lắc đầu nói: “Đây sao có thể gọi là trận chiến đỉnh nhất của đại thống soái chứ?”
“Theo như con thấy, trận chiến tuyệt nhất của đại thống soái là sáu năm về trước. Một mình anh ấy đã đánh lui được mưu đồ xâm chiếm Hoa Hạ của liên quân bốn mươi nước. Hơn nữa, trong thời gian đó, đại thống soái còn bồi dưỡng ra tứ đại chiến thần cho Hoa Hạ, tạo nên bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ”.
“Từ đó tới nay, Hoa Hạ chúng ta mới có thể kiêu ngạo đứng vị trí đầu thế giới!”
Sau thời gian đó, Mục Sảng vẫn luôn coi đại thống soái là mục tiêu theo đuổi cả đời của hắn.
Cho nên, đối với mỗi trận đánh của đại thống soái, Mục Sảng đều nghiên cứu thật kĩ.
Trong khi đánh nhau với đối thủ, Mục Sảng cũng sẽ không tự chủ mô phỏng lại phong cách của đại thống soái.
“Nói đúng lắm!”, câu nói của Mục Sảng đột nhiên nhận được sự đồng tình của các thành viên khác: “Năm xưa nếu không có đại thống soái ra tay, e là đất nước vĩ đại của chúng ta đã trở thành con mồi cho liên minh bốn mươi nước cấu xé rồi!”
“Ai nói không phải chứ?”, lại có một trưởng lão khác lên tiếng: “Sáu năm trước, trận đánh giữa đại thống soái và liên quân bốn mươi nước thật sự đã làm chấn động quỷ thần! Nước Phong mất nước, Đảo Quốc bị diệt, nước Tài cũng diệt vong…”
Hầu như ai nấy đều hưng phấn không thôi khi nhắc tới trận đánh.
“Đúng thế!”, Mục Thịnh Uy cũng bất giác xúc động nói: “Trận chiến thành danh sáu năm trước, cả thế giới đều cho rằng đại thống soái chỉ giỏi điều binh khiển tướng, nhưng đêm hôm trước, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài đã bị quy phục, đại thống soái lại một lần nữa khiến cả thế giới phải kinh ngạc!”
“Thực lực của đại thống soái không ai sánh bằng”.
Nói tới đây, Mục Thịnh Uy không khỏi nhìn sang Mục Sảng.
Nếu Mục Sảng có thể sở hữu thực lực đáng kinh ngạc của đại thống soái, vậy thì địa vị của nhà họ Mục ở thủ đô nhất định sẽ càng được củng cố hơn nữa, như hổ mọc thêm cánh.
Tất nhiên, nếu đại thống soái là huyết mạch của nhà họ Mục ở thủ đô…
Vừa nghĩ tới đây, Mục Thịnh Uy càng thêm kích động.
Điều mà ông ta đang nghĩ, cũng chính là điều mà các trưởng lão cũng nghĩ tới.
Nhất là ông hai Mục Uy Liêm nhận trọng trách điều tra thân phận sau lưng của đại thống soái càng nghĩ mãi không ra: “Chúng ta đều biết rằng, đại thống soái họ Mục, chắc chắn là người của gia tộc họ Mục chúng ta. Nhưng đại thống soái là người của nhánh nào thì chúng ta vẫn không có manh mối gì”.
“Dù sao, tư liệu về thân phận của đại thống soái thuộc loại tuyệt mật, hơn nữa còn là cấp cao nhất SSSSSS, tuy rằng chúng ta là thế gia số một của Hoa Hạ nhưng vẫn không có tư cách để xem”.
“Vì thế, chúng ta chỉ có thể tìm manh mối ở những phương diện khác”.
Cho dù nhà họ Mục ở thủ đô có lực lượng tình báo hàng đầu đi chăng nữa, vẫn không thể điều tra được bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Mục Thịnh Uy liếc nhìn Mục Uy Liêm, nói: “Trận chiến giữa đại thống soái và hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài xảy ra ở tỉnh, vì thế, tôi nghĩ chúng ta nên lần theo dấu vết từ đây!”
“Đại thống soái mạnh như vậy, lại mang họ Mục, nhất định là người của gia tộc họ Mục chúng ta”.
“Còn thuộc nhánh nào thì chưa thể biết được”.
“Cho nên, trong khi chú hai vẫn tiến hành điều tra như cũ, tôi cũng sẽ đặc biệt chú ý. Nếu đại thống soái là người của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, vậy thì quá tốt!”
Mục Thịnh Uy vừa yên ổn ngồi lên chức gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, có một vài thành tựu đáng kể, giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của các trưởng lão và thế lực cũ.
Một trong số đó là việc cử Mục Phương và năm người khác tham gia trại huấn luyện Thần Long của tỉnh.
Đồng thời, Mục Thịnh Uy cũng đang có ý định bồi dưỡng Mục Sảng để tranh giành vị trí người thừa kế.
Nếu trong nhiệm kì của mình, Mục Thịnh Uy có thể đón đại thống soái về nhà họ Mục ở thủ đô, vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ trở thành người đáng được ghi nhớ nhất trong số lịch sử những gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy đã ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, tiền bạc và phụ nữ đối với ông ta mà nói đã không còn hấp dẫn nữa.
Khi đạt tới đẳng cấp như ông ta thì được lưu danh thiên sử mới là vinh quang tối cao.
Một khi nhà họ Mục ở thủ đô có đại thống soái trấn thủ, thì vị trí thế gia số một của Hoa Hạ của nhà họ Mục ở thủ đô sẽ còn tiếp tục ít nhất là ba thế hệ nữa.
“Đúng vậy!” Mục Vy Liêm cực kỳ tán đồng với lời nói của Mục Thịnh Vy, ông ta gật đầu đồng ý: “Việc cần làm trước mắt là để đại thống soái nhận tổ nhận tông, ghi tên vào gia phả nhà họ Mục ở thủ đo, đó mới là nhiệm vụ quan trọng nhất!”
“Một khi đại thống sóai ghi ên vào gia phả của nhà họ Mục ở thủ đô, thế hệ trẻ của chúng ta sẽ tồn tại đồng thời hai kẻ hùng, tới lúc đó, ai có thể sánh bằng nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta chứ?”
Mục Thịnh Vy khí phách nói.
“Gia chủ, hãy cẩn trọng lời nói!” Lúc này, bác cả lớn tuổi nhất Mục Lập Vy thâm ý nhìn Mục Sảng, lạnh lùng nói: “Để Mục Sảng ngang hàng với đại thống soái, e là không ổn lắm.”