Chương : Đứa bé không thể mang họ Mục
Mục Hàn biết rõ sáu năm trước, rốt cuộc Điện Ma Vương có thực lực khủng bố tới mức nào.
Bây giờ Điện Ma Vương mạnh hơn so với sáu năm trước liên tiếp chiếm giữ hai cứ điểm quan trọng tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ.
Có thể thấy tình hình chiến trận vô cùng cấp bách.
Thật sự không thể trì hoãn dù chỉ là một phút một giây.
Mục Hàn hận một nỗi không thể mọc thêm cánh để lập tức xuất hiện tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ.
Mục Hàn vừa hạ lệnh, binh lính dưới trướng, tứ đại chiến thần bao gồm Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều chấp hành vô điều kiện.
Dù Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã đoán ra đây là một âm mưu của kẻ địch, thế nhưng sức mạnh của Điện Ma Vương không phải là thứ mà liên quân hơn bốn mươi nước có thể so sánh được.
Cả Hoa Hạ, ngoại trừ Mục Hàn khi trước thì không một ai từng đánh bại bọn chúng.
Dù là nước Chiến Ưng với biệt danh cường quốc số một thế giới cũng không thể.
Vậy nên sau khi Mục Hàn nhận được điều lệnh vô cùng cấp bách của lãnh tụ cao nhất, căn bản không còn tâm trạng quan tâm tới những thứ khác, lập tức tập kết quân đội dưới trướng, ngay cả thời gian nói lời tạm biệt Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ cũng không có.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mục Hàn không khỏi cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Đợi ngày mình chiến thắng trở về thì giải thích với Nhã Hiên và mẹ sau vậy”, Mục Hàn tự mình an ủi.
Mục Hàn không hề biết rằng, chuyến đi này của anh lại mất tới hơn nửa năm trời.
Đương nhiên, đây là chuyện của mãi sau này.
Tổng tư lệnh chiến khu tỉnh Viên Duy Nhất đứng nghiêm trước thao trường, nhìn về phía đội ngũ bừng bừng khí thế giống như một con rồng thân dài, không tự chủ mà cúi đầu hành lễ, tiễn Mục Hàn và quân đội dưới trướng của anh tới chiến trường biên giới Tây Cương.
Là một trong số những người được Mục Hàn chăm sóc huấn luyện, Viên Duy Nhất đương nhiên biết rất rõ lần này Mục Hàn đột ngột nhận được điều lệnh của lãnh tụ cao nhất, đi tới chiến trường biên giới Tây Cương, trong lòng anh lo lắng nhất cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
“Đại ca, xin cậu yên tâm, ngày nào Viên Duy Nhất tôi còn sống thì nhất định sẽ bảo đảm cho sự an toàn của chị dâu và mẹ anh!”, Viên Duy Nhất nói một câu vô cùng kiên định về phía đoàn quân xuất phát.
Mục Hàn đã ở phía đầu đội ngũ láng máng nghe được câu nói này của Viên Duy Nhất.
Thế nhưng lần này Mục Hàn phải đối diện với Điện Ma Vương, một khi hơn bốn mươi nước phái cao thủ hàng đầu tới thêm lần nữa, với năng lực của Viên Duy Nhất thì chưa chắc đã có thể bảo đảm an toàn cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Tình thế vô cùng khó khăn.
Mục Hàn cũng chỉ có thể tạm thời như vậy.
“Bố, bố mau nghe kìa!”, hai bố con Mục Thịnh Uy nãy giờ vẫn ở trong phòng tiếp khách đợi, mãi vẫn chưa thấy Viên Duy Nhất dẫn đại thống soái tới nên bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tai Mục Sảng đột nhiên khẽ động: “Bên ngoài hình như có rất nhiều người tới!”
Mục Thịnh Uy rõ ràng cũng nghe thấy sự bất thường, gật đầu nói: “Sảng Nhi, chúng ta ra ngoài xem xem!”
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng bước ra khỏi phòng tiếp khách thì nhìn thấy trước mắt xuất hiện từng đoàn xe quân sự giống như một con rồng dài ngoằng đi thẳng ra bên ngoài chiến khu tỉnh.
“Chuyện này là…”, Mục Thịnh Uy không khỏi chấn động: “Chiến khu Hoa Hạ chúng ta hình như đã mấy năm rồi không có lần tập kết quân đội nào quy mô lớn như vậy, là do đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”
“Đúng thế bố”, Mục Sảng cũng gật đầu nói: “Lần trước lúc chiến khu Hoa Hạ xuất hiện cảnh tượng này đã là sáu năm về trước, khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công chúng ta…”
“Lần trước?”, liên tưởng tới thế trận lần trước, đại thống soái đối đầu với mấy chục nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài, sắc mặt của Mục Thịnh Uy không khỏi biến đổi: “Lẽ nào…”
Thế nhưng Mục Thịnh Uy lại lập tức lắc đầu tự lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào!”
Với Mục Thịnh Uy, trận thế lần trước, đại thống soái đối đầu với mấy chục nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài, chấn động thế giới, hơn bốn mươi nước nhất định đã sợ mất mật, căn bản sẽ không có thêm bất cứ hành động quân sự nào nữa.
Cùng lúc này, Viên Duy Nhất trở về.
Dù gì Mục Thịnh Uy cũng là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, Viên Duy Nhất không thể sơ suất với ông ta.
“Tổng tư lệnh Viên, cuối cùng thì ông cũng về rồi”, nhìn thấy Viên Duy Nhất, Mục Thịnh Uy vội vàng hỏi: “Đại thống soái đâu? Cậu ấy đâu rồi?”
Mục Thịnh Uy nói, còn ngóng ra sau lưng Viên Duy Nhất.
“Gia chủ Mục, thật sự xin lỗi ông!”, Viên Duy Nhất bày ra vẻ mặt hối lỗi, nói: “E rằng đại thống soái không thể gặp mấy người được rồi!”
“Vừa mới ban nãy, đại thống soái nhận được điều lệnh của lãnh tụ cao nhất, phải lãnh đạo quân đội tới biên giới Tây Cương!”
“Cái gì?”, nghe Viên Duy Nhất nói, Mục Thịnh Uy hoàn toàn kinh ngạc: “Tổng tư lệnh Viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn thế nào mà có thể khiến cho lãnh tụ cao nhất đích thân điều lệnh, lại còn cần đại thống soái đích thân lãnh đạo quân đội?”
Từ sau khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công Hoa Hạ kết thúc vào sáu năm trước, thật ra xung quanh Hoa Hạ cũng có phát sinh một số trận chiến nhỏ, các tổng tư lệnh chiến khu lớn đều có thể độc lập ứng phó, vậy nên khoảng thời gian này Mục Hàn cũng dành để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Có thể kinh động tới đại thống soái tất nhiên phải là chuyện rất lớn!
Viên Duy Nhất nhìn sâu vào mắt Mục Thịnh Uy, nói: “Gia chủ Mục, chuyện có liên quan tới cơ mật quân sự, tôi cũng không thể nói kỹ được, mong ông hiểu cho!”
“Tôi hiểu”, Mục Thịnh Uy gật đầu.
Từ trong cuộc đối thoại giữa Mục Thịnh Uy và Viên Duy Nhất, Mục Sảng đã biết được đoàn xe quân đội dài ngoằng ban nãy là do đại thống soái đích thân lãnh đạo, sau đó không tự chủ được mà vươn cao cổ nhìn về phía đoàn xe quân đội kia.
Chỉ vì muốn được nhìn thấy đại thống soái – thần tượng của mình.
“Ô?”, vào lúc mà một chiếc xe quân sự trong số đó lao vút qua, Mục Sảng không khỏi giơ tay dụi hai mắt: “Bố, con nhìn thấy vài người, xem chừng rất quen mặt!”
“Có phải mấy người Mục Phương không?”
Trong lòng Mục Thịnh Uy khẽ động.
Năm người Mục Phương được đại thống soái đích thân lựa chọn vào quân đoàn Côn Luân.
Lần này nếu như có thể đi theo đại thống soái tới biên giới Tây Cương thì đương nhiên sẽ có cơ hội lập được chiến công.
“Không phải mấy người Mục Phương”, Mục Sảng lắc đầu, nói: “Con nhớ ra rồi, mấy tên nhìn quen quen kia hình như đã gặp trong đám cưới của Mục Hàn!”
“Sảng Nhi, có phải con nhìn nhầm rồi không?”, Mục Thịnh Uy tỏ ra không tin: “Mục Hàn có thân phận thế nào, nó có đức có tài gì mà có thể quen biết được với đại tướng dưới trướng đại thống soái cơ chứ?”
“Chắc là con nhìn nhầm rồi”, Mục Sảng nghĩ ngợi rồi lên tiếng.
Mục Sảng cũng cảm thấy không có khả năng.
Có lẽ là do bản thân qua mong muốn được gặp đại thống soái nên mới xuất hiện ảo giác.
“Nếu như không gặp được đại thống soái thì chúng ta cũng không cần ở lại tỉnh làm gì nữa.”
Lúc này Mục Sảng đề nghị: “Bố, chúng ta quay về thủ đô luôn nhs!”
“Đương nhiên.” Mục Thịnh Vy gật đầu nói: “Có điều trước khi rời khỏi tỉnh thì chúng ta vẫn phải làm một chuyện, tránh gây phiền phức cho tương lai!”
“không phải qua mấy tháng nữa là con của MỤc Hàn chào đời rồi hay sao?”
“CHúng ta phải đi cảnh cáo Mục Hàn, trước khi nó nhận được sự công nhận chính thức của nhà họ Mục ở thủ đô thì con của nó tuyệt đối không thể mang họ Mục, bởi vì như vậy là sự sỉ nhục danh tiếng nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”
“Đúng là như thế!” MỤc Sảng tỏ ẻ đồng ý: “Mặc dù đặt tên alf quyền tự do, thế nhưng họ Mục này không phải là thứ mà hạng người nào cũng có thể tùy tiện mang được.”