Chương : Những ngày trước thời hạn
Đây mới là chuyện mà Mục Thịnh Uy quan tâm nhất.
Một khi Lâm Nhã Hiên dám làm trái lại ý của ông ta, để cho đứa bé mang họ Mục theo Mục Hàn thì cũng đồng nghĩa với việc đang khiêu chiến với quyền uy của nhà họ Mục ở thủ đô, ông ta không ngại ra tay, để cho đám người này biết đắc tội với nhà họ Mục ở thủ đô sẽ có hậu quả ra sao.
“Đứa bé mang họ Lâm theo Lâm Nhã Hiên, tên là Lâm Tuyệt Hàn”, Mục Sảng đáp lời: “Nghe nói đây là cái tên Lâm Nhã Hiên đích thâm đặt cho đứa nhỏ”.
Nghe thấy đứa bé không mang họ Mục thì sắc mặt của Mục Thịnh Uy mới trở nên thoải mái hơn.
“Có điều cái tên Lâm Tuyệt Hàn này dường như có chút ý nghĩa”, Mục Thịnh Uy nói với vẻ mặt thú vị.
“Bố thật anh minh!”, Mục Sảng gật đầu nói: “Ý nghĩa của cái tên Lâm Tuyệt Hàn này là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn, từ đó có thể thấy Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn thất vọng về Mục Hàn!”
“Mục Hàn đã bỏ chạy rồi, bọn họ còn không thất vọng nữa sao?”, Mục Thịnh Uy bật cười, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, có tin tức của Mục Hàn không?”
“Không có”, Mục Sảng lắc đầu, lộ ra vẻ hoài nghi: “Nói ra thì đúng thật là kỳ quái, cho dù con đã sử dụng hết tất cả tài nguyên của nhà họ Mục ở thủ đô cũng không thể tra ra được, rốt cuộc thì Mục Hàn đang trốn ở nơi nào?”
“Có cả chuyện như vậy sao?”, Mục Thịnh Uy nghe vậy cũng rất ngạc nhiên: “Thằng ranh này đúng thật là giỏi trốn!”
“Có điều, cho dù nó có trốn tới nơi chân trời góc bể thì chúng ta cũng sẽ lôi cổ ra bằng được!”
“Con thấy khó đấy”, sắc mặt Mục Sảng rất tệ: “Đã truy vết lâu như vậy rồi mà con vẫn chẳng thu hoạch được gì như cũ, theo con đoán thì khả năng cao là Mục Hàn đã trốn sang nước ngoài rồi”.
“Hừ!”, Mục Thịnh Uy hừ một tiếng: “Thằng ranh này đúng là giỏi trốn, biết rằng nếu lẩn trốn trong lãnh thổ Hoa Hạ thì tất nhiên sẽ không thể lọt ra khỏi tầm mắt của chúng ta, vậy nên chắc chắn đã ra nước ngoài rồi”.
“Trước mắt kỳ hạn của vụ cá cược một năm đang ngày càng tới gần, hẳn là tất cả mọi người đều đang đợi ngày này tới”.
“Có điều nếu như nó đã không đến thì cũng vừa hay, chúng ta có thể chiến thắng mà không phải chiến đấu, cứ trực tiếp tuyên bố Mục Hàn cá cược thất bại. Dù gì một kẻ chạy trốn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người”.
“Bố nói đúng ạ”, Mục Sảng gật đầu, nói: “Nếu như Mục Hàn không tới thì đương nhiên là quá tốt”.
“Nhưng con đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, với tính cách hống hách của Mục Hàn thì không giống với loại người sẽ chạy trốn cho lắm?”
“Con chợt nghĩ Mục Hàn liệu có đang trốn trong bóng tối và ấp ủ một âm mưu lớn nào đó để đối phó với chúng ta, đợi đến ngày cá cược thì đột nhiên xuất hiện rồi giết chúng ta, khiến ta không kịp trở tay hay không?”
“Chuyện này…”, nghe những phân tích của Mục Sảng, Mục Thịnh Uy không khỏi cân nhắc: “Có vẻ khả năng này không khả thi lắm”.
Thế nhưng một giây sau, mắt của Mục Thịnh Uy liền sáng bừng lên.
“Bố cảm thấy tính khả thi gần như bằng không”, Mục Thịnh Uy cười ha ha nói: “Sảng Nhi, con nghĩ cho kỹ vào, liệu con có rời đi vào ngày mà vợ của con chuyển dạ sinh con hay không?”
“Đương nhiên là không rồi”, Mục Sảng lắc đầu nói: “Dù gì cũng là khoảnh khắc thần thánh của người làm bố, con đương nhiên sẽ ở bên cạnh vợ để chứng kiến con mình ra đời!”
“Đây là thời khắc quang vinh của người làm bố, con tin rằng không có mấy người đàn ông trên cõi đời này có thể bỏ lỡ!”
“Thế thì đúng rồi!”, Mục Thịnh Uy vui vẻ bật cười, nói: “Vậy nên lúc Lâm Nhã Hiên chuyển dạ sinh con mà Mục Hàn cũng không hề xuất hiện, điều này nói lên rằng nó đã chạy trốn thật rồi, ngay cả con mình chào đời cũng không muốn được tận mắt chứng kiến”.
“Từ điểm này là đủ để nói lên Mục Hàn căn bản sẽ không xuất hiện vào ngày cá cược đâu”.
“Bố nói cũng đúng”, nghe Mục Thịnh Uy phân tích, Mục Sảng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu lia lịa nói: “Cũng đáng tiếc thật đấy! Cái tên Mục Hàn này lại lỡ hẹn rồi!”
“Ai ai cũng biết về vụ cá cược một năm này, tới lúc đó nhất định sẽ có thế lực từ khắp nơi tới xem, trong khung cảnh hoành tráng như vậy mà chỉ có mình nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta diễn trò thì thật là đáng tiếc!”
“Bố, bố không biết rằng con muốn nhìn thấy cảnh tượng tên Mục Hàn xuất hiện trong ngày thực hiện cá cược rồi bị chúng ta đánh bại, sau đó quỳ xuống đất cầu xin chúng ta tới mức nào đâu!”
Mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ hống hách của Mục Hàn, thậm chí còn ngông cuồng hơn cả hắn là trong lòng Mục Sảng lại vô cùng khó chịu.
Đối với Mục Sảng mà nói, hắn càng muốn để cho Mục Hàn thấy được rốt cuộc thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô hiện giờ lớn mạnh ra sao!
“Ha ha! Chẳng sao hết!”, Mục Thịnh Uy lại nói: “Dù Mục Hàn không xuất hiện vào ngày hạn cá cược thì cũng không sao, dù gì danh tiếng của nó cũng đã xấu lắm rồi”.
“Mọi người đều biết Mục Hàn sợ hãi nhà họ Mục ở thủ đô nên mới chạy trốn trước, điều đó sẽ giúp cho uy danh của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta vang xa hơn nữa!”
“Bố nói đúng ạ!”, Mục Sảng đáp lời.
…
Sau khi Lâm Nhã Hiên trở về tỉnh thì không đến nhà họ Lâm ở Sở Dương hay nhà họ Tần ở Sở Bắc để ở cữ mà ăn ở tại tập đoàn Phi Long, chung tay với Phương Viên phát triển nghiệp vụ tập đoàn Phi Long lớn mạnh hơn nữa.
Bởi vì vốn dĩ thực lực kinh tế của tập đoàn Phi Long không hề tầm thường, cộng thêm thực lực của nhân viên rất mạnh, lại có những nhân tài ưu tú như Phương Viên hay Tô Tiểu Muội, vậy nên sau khi Lâm Nhã Hiên trở về thì rất nhanh đã đưa được nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long đi đúng quỹ đạo.
Hơn nữa quy mô cũng đang không ngừng mở rộng.
Cộng thêm sự ủng hộ của năm mươi vương tộc Đông Hải, tập đoàn Phi Long một lần nữa leo lên vị trí cao nhất trong số các doanh nghiệp hàng đầu tỉnh.
Ngoài ra còn tiến cả vào thị trường Đông Hải.
Cũng giở thủ đoạn với cả Thịnh Uy Khống Cổ.
Điểm này khiến cho nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng bất ngờ.
Có điều nhà họ Mục ở thủ đô chỉ xem như Lâm Nhã Hiên đang giãy chết lần cuối, không hề bận tâm quá nhiều.
“Mình thật sự không hiểu, rõ ràng tập đoàn Phi Long có tài nguyên tốt như vậy, tại sao ban đầu Mục Hàn lại buông bỏ, không thèm quan tâm gì cơ chứ?”
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lâm Nhã Hiên than vãn với cô bạn thân Phương Viên.
“Nhã Hiên, không thể không nói, cậu đúng thật là kỳ tài kinh doanh. Tập đoàn Phi Long đang trên bờ vực sụp đổ lại được cậu cải tử hoàn sinh như thế!”, Phương Viên tán thưởng Lâm Nhã Hiên một hồi, sau đó nói: “Còn về việc Mục Hàn bỏ bê tập đoàn Phi Long, mình đoán có lẽ anh ta muốn dành ra nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho cậu cũng nên?”
“Chăm sóc mình sao?”, ánh mắt của Lâm Nhã Hiên chợt trở nên buồn bã: “Những ngày vừa qua, quả thực anh ấy đã chăm sóc mình rất tốt!”
“Có thể là bởi vì anh ấy đã nghĩ xong việc bỏ trốn từ lâu nên mới tính toán sớm như vậy và không quan tâm tới tập đoàn Phi Long nữa”.
“Còn về việc ở nhà chăm sóc cho mình, xem ra cũng là bởi vì thấy áy náy nên nới bù đắp trước cho mình chăng?”
Nghe Lâm Nhã Hiên nói như vậy, trong lòng Phương Viên cũng thấy bất lực.
Dù gì sự việc cũng đã phát triển tới nước này rồi, rốt cuộc Mục Hàn đang nghĩ cái gì, chẳng một ai có thể biết được.
“Đúng rồi, Nhã Hiên”, Phương Viên lại hỏi: “Ba ngày nữa là tới kỳ hạn của vụ cá cược một năm giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô rồi đúng không?”
Bây giờ cũng không biết Mục Hàn đang ở nơi nào, cậu nói xem nhà họ Mục ở thủ đô sẽ làm gì đây?”
Nghe Phương Viên nói, Lâm Nhã Hiên liền ghé sát vào tai Phương Viên rồi nhỏ giọng thầm thì.
“Cái gì, câu?” Phương Viên nghe vậy thì cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.