Chương : Đợi cơ hội đến
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng ngơ ngác.
Mãi cho đến nay, người bên cạnh Lâm Nhã Hiên đều cho rằng Mục Hàn không xứng với Lâm Nhã Hiên.
Cũng sau khi thân phận ông chủ tập đoàn Phi Long của Mục Hàn bại lộ mới có thay đổi tốt.
Nhưng từ sau khi Mục Hàn biến mất một cách khó hiểu, dư luận lại lần nữa đổi hướng, cho rằng Mục Hàn không xứng với Lâm Nhã Hiên.
Sở Vân Lệ cũng suy nghĩ như vậy.
Có điều đại tướng quân Đường Chiến đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi vụ cá cược một năm kết thúc, lại được đại tướng quân Đường Chiến giúp đỡ, mà giữ được tính mạng, đương nhiên Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ cũng không muốn ở lại cổng nhà họ Mục ở thủ đô lâu thêm nữa mà vội vàng trở về.
“Đây chính là người phụ nữ anh ấy thích sao…”
Trong đám người.
Nhìn bóng dáng của Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ rời đi, Dương Yêu Nguyệt rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Đầu tiên, nói về bề ngoài, Lâm Nhã Hiên cũng có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nếu không thì cũng sẽ không có danh xưng người đẹp đứng đầu Sở Dương, nhưng nếu so với Dương Yêu Nguyệt thì đúng là còn kém một chút.
Nhất là Lâm Nhã Hiên vừa sinh con xong, vóc dáng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Hơn nữa lại là dáng vẻ đẹp mộc mạc, đương nhiên sẽ thua cô ta một chút.
Nhưng hành động thay chồng ứng chiến của Lâm Nhã Hiên hôm nay, lại vượt xa Dương Yêu Nguyệt trên phương diện tinh thần.
“Lấy vợ thì nên lấy Lâm Nhã Hiên!”, Dương Yêu Nguyệt khẽ thở dài.
Lúc này cuối cùng cô ta cũng hiểu lại sao từ đầu đến cuối Mục Hàn không thèm liếc nhìn người đứng đầu tứ đại mỹ nhân thủ đô như mình.
Hóa ra, cô ta thật sự không bằng Lâm Nhã Hiên…
Còn về tiếp theo nhà họ Mục ở thủ đô tổ chức nghi thức xác lập người thừa kế cho Mục Sảng thì Dương Yêu Nguyệt không có chút tâm tư nào nữa.
Nhưng suy cho cùng cũng là nghi thức quan trọng của nhà họ Mục ở thủ đô, đám người Dương Yêu Nguyệt cũng không thể tùy ý rời đi, để tránh khiến nhà họ Mục ở thủ đô không vui.
Có điều, cho dù Mục Sảng đã ngồi vững trên vị trí gia chủ tiếp theo của nhà họ Mục thủ đô, cũng không lọt vào mắt xanh của Dương Yêu Nguyệt.
Một khi đã có người trong lòng thì sẽ không để tâm đến bất kỳ ai được nữa.
Sau khi vụ cá cược kết thúc, danh tiếng Lâm Nhã Hiên vang xa ở thủ đô.
Nhất là câu ‘lấy vợ nên lấy Lâm Nhã Hiên’ của Dương Yêu Nguyệt, càng trở thành một câu nói vô cùng phổ biến trong phạm vi lớn nhỏ của thủ đô.
Cho dù gia tộc lớn nhỏ nào có người kết hôn đính hôn, mọi người đều sẽ cố ý so sánh với Lâm Nhã Hiên một phen.
“Thật sự không ngờ một người phụ nữ bình thường lại gan dạ khí phách như thế!”
Nhà họ Lâm ở thủ đô.
Gia chủ Lâm Thiệu Dương không khỏi khen ngợi.
Lần này Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, với tư cách là gia chủ của nhà họ Lâm ở thủ đô – thế gia thứ ba của Hoa Hạ, đương nhiên Lâm Thiệu Dương được chứng kiến cả quá trình.
Sau khi trở về nhà họ Lâm ở thủ đô, Lâm Thiệu Dương lập tức đưa ra quyết định, muốn kết nghĩa bố con nuôi với Lâm Nhã Hiên.
Chủ yếu là Lâm Thiệu Dương vô cùng yêu thích Lâm Nhã Hiên.
Cộng thêm Lâm Nhã Hiên lại mang họ Lâm, nên ông ta lập tức có được sự ủng hộ của đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc.
Biên giới Tây Cương Hoa Hạ.
Trận chiến với Điện Ma Vương đi đến vào hồi kết.
Trải qua nhiều lần kiểm tra, xác định toàn đại quân của Điện Ma Vương đã chết hết, lúc này Mục Hàn mới hạ lệnh rút binh, chuẩn bị lệnh cho đại quân dưới quyền rút khỏi biên giới Tây Cương Hoa Hạ.
“Mặt trời đã xuống núi rồi, tôi không đến thực hiện vụ cá cược một năm, chỉ e là khiến nhà họ Mục ở thủ đô chê cười rồi!”
Trong đội ngũ rút quân, Mục Hàn ngẩng đầu lên, liếc nhìn nắng chiều ở hướng Tây, không khỏi tự chế giễu.
“Đại ca, vụ cá cược một năm lần này, mặc dù anh đã bỏ lỡ nhưng lại có người thay anh thực hiện lời hứa”, lúc này Hoàng Điểu lên tiếng: “Là chị dâu đã đến nhà họ Mục thủ đô!”
“Cái gì?”, nghe Hoàng Điểu nói vậy, sắc mặt của Mục Hàn thay đổi trong nháy mắt: “Nhã Hiên, một cô gái yếu đuối như cô ấy, đến nhà họ Mục ở thủ đô, vậy chẳng phải là tìm đến cái chết sao?”
“Yên tâm đi đại ca”, Hoàng Điểu mỉm cười, nói: “Chị dâu không sao rồi”.
Thế là Hoàng Điểu kể lại đầu đuôi ngọn nguồn quá trình sự việc cho Mục Hàn nghe.
Sau khi Mục Hàn nghe xong không khỏi thổn thức nói: “Đúng là làm khó Nhã Hiên rồi!”
Khựng lại một chút, Mục Hàn lại nói: “Xem ra lần này, tôi lại nợ đại tướng quân Đường Chiến một ân tình!”
“Liên tiếp nợ người ta nhiều ân tình như vậy, tôi phải trả thế nào đây?”
Thậm chí Mục Hàn dự định, đợi sau khi quay về sẽ nhường lại vị trí đại thống soái, giao cho Đường Chiến chức danh này, còn anh sẽ cởi giáp về quê, sống một cuộc sống bình yên bên cạnh Lâm Nhã Hiên và mẹ.
Có điều, Mục Hàn biết đây là chuyện không thể nào.
Với tính cách của đại tướng quân Đường Chiến chắc chắn ông ta sẽ không tiếp nhận vị trí đại thống soái được nhường lại từ người khác.
“Đợi đại ca có cơ hội rồi hẵng trả từ từ”, lúc này, Hoàng Điểu nhíu mày nói: “Đại ca, tôi cứ cảm thấy lần này Điện Ma Vương đâu đâu cũng để lộ ra vẻ kỳ dị, mặc dù sức chiến đấu của người bọn chúng hơn hẳn sáu năm trước, nhưng ai nấy đều giống như kẻ đần độn, trừ chiến đấu điên cuồng thì không có bất kỳ dao động cảm xúc gì”.
“Nhất là tên Quang Minh Tả Sử kia, trước khi chết còn đâm anh một nhát”.
“Lúc đó tôi phát hiện, máu anh chảy ra là màu đen…”
“Không giống với sáu năm trước lắm”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Có điều may mà Điện Ma Vương đã bị chúng ta hủy diệt hoàn toàn, trên thế giới không còn Điện Ma Vương nữa!”
“Còn về việc cô nói Quang Minh Tả Sử có mưu đồ với tôi, tôi thật sự không để trong lòng!”
“Một Quang Minh Tả Sử cỏn con, cho dù hạ độc cũng sẽ không làm gì được tôi”.
“Cô thấy chẳng phải bây giờ tôi vẫn yên ổn sao!”
Điều Mục Hàn nói là sự thật.
Lúc đó Hoàng Điểu cũng kiểm tra cho Mục Hàn, quả thật không phát hiện chỗ nào khác thường.
“Đúng rồi, Hoàng Điểu!”, Mục Hàn dặn dò: “Mau gửi tin chiến sự tiêu diệt Điện Ma Vương đến thủ đô”.
“Cũng đến lúc chúng ta chiến thắng trở về rồi!”
“Rõ thưa đại ca!”, Hoàng Điểu cung kính trả lời.
Tin tức đại thống soái dẫn đầu đại quân dưới quyền lại lần nữa tiêu diệt đại quân Điện Ma Vương, nhanh chóng truyền khắp Hoa Hạ.
Cả Hoa Hạ đang sôi sục.
Thoáng chốc, chiến công đại thống soái hai lần tiêu diệt đại quân Điện Ma Vương đã lấn át thông tin Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, trở thành chủ đề điểm nóng dư luận của Hoa Hạ.
Người người tự hào vì Hoa Hạ có một vị thần như vậy.
Còn ở nước ngoài, tin tức này đã dẫn đến chấn động cực lớn.
“Thật không ngờ, đại thống soái nước Hoa Hạ lại lớn mạnh như thế!”
Đảo Quốc.
Trong một phòng hội nghị nào đó.
Inuyang Kenjiro hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Một Điện Ma Vương tăng cường lớn mạnh hơn sáu năm trước, vẫn không phải đối thủ của cậu ta!”
“Sợ rằng trong thiên hạ, đại thống soái Hoa Hạ không ai sánh bằng!”
Cảnh tượng tương tự, cũng xảy ra ở trong phòng họp cấp cao của các cường quốc phương Tây.
“Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi!”
Điện Ma Vương.
Biết được tin tức toàn quân chết hết, Ma Vương không khỏi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất: “Không ngờ người này lại dũng mãnh đến thế!”
“Truyền lệnh của tôi, kể từ hôm nay Điện Ma Vương bước vào trạng thái phong tỏa!”
“Ma Vương điện hạ muốn đóng cửa tu luyện sao?”, Quang Minh Hữu Sử dò hỏi.
“Không sai”, Ma Vương gật đầu: “Bây giờ chúng ta cần cơ hội lặng lẽ đợi.
“Tin tưởng sự hy sinh của Quang Minh Tả Sử sẽ không uống công lãng phí!”
“Tin tưởng sự hy sinh của Quang Minh Tả Sử sẽ không uống công lãng phí!”
Khóe miệng Ma Vương nhếch lên một độ cong nham hiểm.