Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 784

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ai dám đổi họ của con tôi?

Đối tượng xem mắt mà Lâm Thiệu Dương giới thiệu cho Lâm Nhã Hiên tên là Ngụy Tấn, là người thừa kế số một của nhà họ Ngụy ở thủ đô.

Ngoài ra, Ngụy Tấn còn đứng thứ ba trong TOP cậu chủ thủ đô, chỉ sau Diệp Chính Đạo.

Bản thân Ngụy Tấn nhã nhặn, rất thân thiện nên được coi là cậu chủ khiêm tốn nhất trong số cậu chủ ở thủ đô.

Nhận được vô số lời khen ngợi của gia chủ hoàng tộc.

Chính vì điểm này mà Lâm Thiệu Dương mới định giới thiệu Ngụy Tấn với Lâm Nhã Hiên.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên đã kết hôn và có con thơ, đối với nhà họ Ngụy ở thủ đô mà nói đúng là hơi mất mặt, nhưng Lâm Nhã Hiên ở thủ đô dù sao cũng là người của thế gia hạng ba Hoa Hạ, hơn nữa còn được Lâm Thiệu Dương hết mực yêu thương.

Nếu có thể kết hôn với nhà họ Lâm ở thủ đô thì địa vị của nhà họ Ngụy trong hoàng tộc thủ đô sẽ càng cao hơn.

Vậy nên nhà họ Ngụy này mới chấp nhận.

Hơn nữa, nhà họ Ngụy ở thủ đô không thể không nể mặt Lâm Thiệu Dương.

Ngụy Tấn đến buổi hẹn cùng với Lâm Đại Tiêu.

Lâm Đại Tiêu là con trai duy nhất của Lâm Thiệu Dương và cũng là người thừa kế số một của nhà họ Lâm ở thủ đô.

Lâm Đại Tiêu rất quý cô em gái nuôi Lâm Nhã Hiên, đối đãi cô như người thân ruột thịt.

Sau vụ cá cược với nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên nhờ tính cách kiên cường và vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà thu hút được đám cậu ấm thủ đô không học võ thuật.

Ai ai cũng muốn hái bông hồng có gai ấy.

Cũng may là Lâm Đại Tiêu đã ra mặt, khiến mấy cậu ấm này phải thu tay lại ngay.

Để Lâm Nhã Hiên được bình yên vô sự.

Dù sao thì Lâm Đại Tiêu tên thế nào thì tính thế ấy, tác phong làm việc rất chắc chắn, dũng mãnh.

Ai dám chọc đến hắn, kết cục của đối phương chắc chắn sẽ rất thảm.

Đánh gãy tay chân, ném xuống biển đã được coi là nhẹ rồi đấy.

Nhưng đối phương nào dám báo thù Lâm Đại Tiêu.

Đường đường là người kế thừa số một của thế gia hạng ba Hoa Hạ, ngoài hai gia tộc đang ở trên cơ thì kẻ nào dám báo thù hắn?

Lúc này, khi vừa đến cửa quán trà, Lâm Đại Tiêu đã vươn tay vỗ vai Ngụy Tấn nói: “Ngụy Tấn, cô em gái nuôi này của tôi được lắm, sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với em ấy đấy!”

Lời này khiến Ngụy Tấn không biết phải nói gì hơn.

Người còn chưa được gặp nữa là.

Tuy nhiên, Ngụy Tấn đã từng nghe nói về sự tích Lâm Nhã Hiên ở thủ đô đã lâu, vì vậy hắn thực sự muốn xem người phụ nữ dám ra đối đầu với nhà họ Mục thủ đô này trông như thế nào.

“Anh Đại Tiêu cứ yên tâm đi”, Ngụy Tấn rất ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy”.

Tuy đứng thứ ba trong TOP cậu chủ thủ đô nhưng Ngụy Tấn cũng không dám đối đầu với Lâm Đại Tiêu.

Dù sao thì đây cũng là một bữa xem mắt mà.

Lâm Đại Tiêu rất hài lòng với thái độ của Ngụy Tấn, cả hai cùng nhau bước vào quán trà.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên đã đợi sẵn ở bên trong.

Sau khi nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, Ngụy Tấn hết sức kinh ngạc.

Hắn đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Tấn, Lâm Đại Tiêu liền biết là sắp có chuyện hay, trong lòng không khỏi vui mừng nói: “Ngụy Tấn, cô em gái nuôi này của tôi trông có được không?”

“Được, được chứ”.

Ngụy Tấn liên tục gật đầu nói: “Quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần. Tôi vốn tưởng rằng người phụ nữ dám đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô sẽ là một người rắn rỏi cơ, nào ngờ lại là một nữ thần!”, lời nịnh hót của Ngụy Tấn khiến Lâm Nhã Hiên hơi xấu hổ.

Lâm Đại Tiêu đề nghị ngay lập tức: “Nếu Ngụy Tấn cậu hài lòng như vậy thì chi bằng…”

“Không cần hỏi ý kiến tôi đâu, cứ làm theo ý của anh Lâm là được”, Ngụy Tấn cũng rất nhanh chóng đồng ý: “Nếu em không phiền thì anh bằng lòng hôm sau cùng bố đến nhà em cầu hôn”.

“Về phần đứa bé, anh cũng đồng ý chịu trách nhiệm chăm sóc”.

“Chuyện này…”, Lâm Nhã Hiên nhất thời không nói nên lời: “Có phải nhanh quá rồi không?”

“Nhanh á?”, Lâm Đại Tiêu lắc đầu, nói: “Từ xưa đến nay trai lớn lên lấy vợ, gái lớn lên gả chồng. Nếu hai người ưng nhau thì có thể lập tức bàn chuyện kết hôn. Huống hồ là một người đàn ông như Ngụy Tấn, anh nghĩ cậu ta rất đáng để em gửi gắm cả đời đấy!”

“Anh Lâm quá lời rồi!”, nghe thấy Lâm Đại Tiêu đề cao mình như vậy, trong lòng Ngụy Tấn như nở hoa, nhưng miệng thì vẫn rất khiêm tốn nói: “Ngụy Tấn anh không thể bảo đảm cho em một cuộc sống như hoàng hậu, nhưng anh có thể chắc chắn với em rằng anh sẽ yêu chiều em như một cô công chúa”.

“Nếu em nghĩ rằng chúng ta chỉ mới gặp và không biết rõ về nhau, thì anh thấy mình có thể tiến tới hôn nhân trước rồi bắt đầu yêu sau”.

Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn anh một câu, tôi một câu khiến Lâm Nhã Hiên không biết phải tiếp lời như thế nào.

Lâm Nhã Hiên vừa định nói lại bị Lâm Đại Tiêu ngắt lời: “Nếu Ngụy Tấn đã hài lòng với em thì chuyện kết hôn cứ quyết định vậy nhé, anh sẽ về nói chuyện với bố”.

“Ấn định ngày cưới của em càng sớm càng tốt”.

“Không thành vấn đề”, Ngụy Tấn gật đầu, sau đó nhìn sang đứa bé đang được ôm trong vòng tay của Phương Viên, nói: “Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu…”

Lâm Đại Tiêu không khỏi sửng sốt, hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Là thế này”, Ngụy Tấn lúng túng nói: “Tôi rất vừa ý em Lâm, lại tình nguyện chăm sóc đứa trẻ, nhưng tôi là người thừa kế số một của hoàng tộc ở thủ đô”.

“Vì vậy, yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là để đứa trẻ mang họ của tôi”.

Nghe thấy lời này, Lâm Nhã Hiên không khỏi sầm mặt xuống.

Tuy nhiên, một người vô tâm như Lâm Đại Tiêu không hề để ý tới sắc mặt khác thường của Lâm Nhã Hiên, mà tự động nghĩ ra cách xoá tan lo lắng này của Ngụy Tấn: “Ngụy Tấn, những gì cậu lo không hề sai. Dù gì thì nhà họ Ngụy cũng là hoàng tộc thủ đô. Để người kế thừa số một như cậu có một đứa con mang họ của kẻ khác thì quả là hơi mất mặt”.

“Thế này đi, tôi làm chủ cho cậu”.

“Để Hàn Hàn mang họ Ngụy cậu”.

Nghe thấy lời này của Lâm Đại Tiêu, Ngụy Tấn mới nở nụ cười tươi như hoa rồi bắt tay: “Cảm ơn anh Lâm đã đồng ý với tôi!”

Tuy nhiên, Phương Viên ngồi bên cạnh lại không đồng ý, vội vàng phản bác lại:” Để Hàn Hàn mang họ của người khác, hai người đã hỏi ý kiến của Nhã Hiên chưa?”

“Cái này mà còn cần phải hỏi à?”, Lâm Đại Tiêu chẹp miệng nói: “Chắc chắn Nhã Hiên sẽ đồng ý”.

Nói xong, hắn lại nhìn sang Lâm Nhã Hiên: “Phải không, em nuôi?”

Ngay khi Lâm Nhã Hiên đang định trả lời, một tiếng gào đột nhiên vang lên: “Ai dám đổi họ của con tôi?”

Nghe thấy giọng nói đột ngột này, tất cả mọi người đều giật mình.

Đặc biệt là Lâm Nhã Hiên và Phương Viên ngơ ngác nhìn nhau.

Vì giọng nói này quá quen thuộc với họ.

Lẽ nào anh đã về?

Lâm Nhã Hiên và Phương Viên cùng nhìn về phía cửa ra vào.

Cùng lúc đó, cả hai trái tim đều đập thình thịch, thình thịch.

Ngay cả Hàn Hàn đang được ôm trong lòng Phương Viên cũng quay đầu ra, cô bé ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn ra cửa.

Đúng lúc này, bóng dáng của Mục Hàn xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Nhã Hiên và Phương Viên.

Anh thực sự đã trở lại!

Cơ thể của Lâm Nhã Hiên bất giác run lên.

“Đúng là anh ta rồi!”, Phương Viên cũng cảm thấy hết sức khó tin.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio