Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 803

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Chúa cũng không cứu được cô ta

Phụng Hoàng Nam không khỏi sửng sốt nhìn về phía người nói.

Thế mà lại là Diệp Chính Đạo nãy giờ vẫn im lặng ngồi trong góc.

“Diệp Chính Đạo, anh nói thế là có ý gì?”, Phụng Hoàng Nam bất mãn nói.

Từ sau khi Diệp Chính Đạo tụt khỏi vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, Phụng Hoàng Nam luôn xem thường hắn.

Nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, dù địa vị của Diệp Chính Đạo có giảm xuống cũng vẫn có tên trong bảng xếp hạng.

Diệp Chính Đạo dửng dưng nói: “Cậu chủ Phụng, cậu muốn cưới con gái nhà người ta làm vợ bé nhưng cậu đã hỏi ý kiến của cô ta chưa?”

“Nực cười!”, Phụng Hoàng Nam khịt mũi khiêu khích nói: “Tôi muốn cưới ai làm vợ bé còn cần phải hỏi ý kiến đối phương sao?”

“Nếu anh muốn hại đời con gái nhà lành thì có thể ngang ngược làm mọi thứ”, Diệp Chính Đạo híp mắt, lời nói đầy ẩn ý: “Nhưng anh có biết cô ta là ai không?”

“Đương nhiên tôi biết”, Phụng Hoàng Nam gật đầu nói: “Cô ta là Lâm Thù Nhi, hiện là nghiên cứu sinh khoa y học ở đại học thủ đô. Cô ta có một người chị tên là Lâm Nhã Hiên, là con nuôi của Lâm Thiệu Dương – gia chủ nhà họ Lâm hạng ba Hoa Hạ”.

Thật ra sở dĩ Phụng Hoàng Nam muốn cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé cũng là vì mối quan hệ này.

Dù sao cũng có quan hệ với nhà họ Lâm ở thủ đô – thế gia hạng ba Hoa Hạ, nếu Phụng Hoàng Nam cứ thế mà làm nhục Lâm Thù Nhi thì sẽ khó ăn nói trước mặt Lâm Thiệu Dương.

Nhưng danh chính ngôn thuận cưới về thì lại khác, có thể cho Phụng Hoàng Nam cái cớ để chặn miệng Lâm Thiệu Dương.

“Anh đã biết thân phận của cô ta thế mà lại còn dám cưỡng ép cưới cô ta à?”, Diệp Chính Đạo nói: “Cậu chủ Phụng, anh đúng là kiêu ngạo ngông cuồng quen thói, hoàn toàn không biết mình chọc phải vào người như nào đâu”.

“Người như nào? Chẳng phải chỉ là nhà họ Lâm ở thủ đô thôi sao?”, Phụng Hoàng Nam tỏ vẻ khinh thường nói: “Diệp Chính Đạo, anh đừng ở đây dọa nạt với tôi. Tôi nói thật nhé, tôi muốn cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé thì dù ông già Lâm Thiệu Dương có ở đây cũng phải gật đầu đồng ý thôi!”

“Người tôi nói không phải là nhà họ Lâm ở thủ đô!”, Diệp Chính Đạo lắc đầu nói.

“Hừ! Lẽ nào ở thủ đô ngoài nhà họ Mục và nhà họ Phụng ra còn ai lợi hại hơn nhà họ Lâm à?”, Phụng Hoàng Nam ngang ngược nói: “Diệp Chính Đạo, anh bớt nói mấy lời đe dọa tôi đi. Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định phải cưới Lâm Thù Nhi làm vợ bé!”

“Tôi muốn xem là ai lợi hại mà Phụng Hoàng Nam tôi không thể đắc tội như thế?”

“Phụng Hoàng Nam tôi không cho phép thủ đô có một người như thế tồn tại!”

Phụng Hoàng Nam vừa dứt lời thì nghe một tiếng “rầm” cực lớn, cửa phòng bị ai đó đá hỏng.

Bụi bay tứ tung khắp nơi.

Có hai người xuất hiện ở trước cửa.

Chính là Mục Hàn và Hoàng Điểu.

“Anh ta nói không sai, đằng sau Lâm Thù Nhi có một người mà anh không đắc tội nổi đâu”, Mục Hàn đi thẳng vào trong, dáng vẻ của anh cho người ta cảm giác như vị thần sắp hạ phàm.

“Là anh ta?”, nhìn thấy người đến, Ngụy Tấn không khỏi ngạc nhiên.

Diệp Chính Đạo cong môi nở nụ cười ẩn ý khó hiểu.

Còn Dương Yêu Nguyệt một mình ngồi đó, vẫn lấy khăn che mặt không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ta.

Không biết cô ta đang nghĩ gì.

“Anh là ai?”, thấy người đàn ông lạ mặt bước vào, Phụng Hoàng Nam bỗng tức giận nói: “Có biết đây là nơi nào không? Nơi có Phụng Hoàng Nam tôi mà anh cũng dám động đến à?”

“Anh ấy là anh rể của tôi!”, thấy Mục Hàn đến, Lâm Thù Nhi như tìm được người đáng tin cậy lập tức quay lưng lại với Phụng Hoàng Nam cất bước đi đến cạnh Mục Hàn.

Hơn nữa còn rất thân thiết khoác tay vào cánh tay Mục Hàn.

Lâm Thù Nhi có thái độ thân thiết với Mục Hàn càng khiến Phụng Hoàng Nam tức giận hơn.

Mục Hàn hỏi Lâm Thù Nhi: “Thù Nhi, chuyện này là sao?”

“Anh rể, em…”, Lâm Thù Nhi căng thẳng nhất thời không biết nên nói với Mục Hàn thế nào.

Dù sao thì chuyện này cũng mất mặt quá.

“Em cái gì mà em?”, Phụng Hoàng Nam lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói với Mục Hàn: “Nếu là anh rể cô ta thì anh đến đúng lúc lắm, thông báo với người nhà cô ta giúp tôi là tôi muốn cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé, bảo người nhà cô ta đến uống rượu mừng!”

“Anh muốn cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé ư?”, Mục Hàn không khỏi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Anh còn nằm mơ đấy à?”

“Ai cho anh có quyền có thể cưới vợ bé?”

“Tôi muốn cưới thì cưới thôi, còn cần ai cho tôi quyền đó à?”, Phụng Hoàng Nam bật cười, ngạo nghễ nói: “Này, trước khi anh vào đây lẽ nào không nghe ngóng cho rõ người đứng trước mặt anh là ai sao?”

“Là ai thế?”, Mục Hàn thầm tỏ ra khinh thường hắn.

Một tên nhóc choi choi mà dám so sánh thân phận với anh.

Phụng Hoàng Nam chưa lên tiếng đã có người đứng ra trịnh trọng giới thiệu: “Tôi nói cho anh nghe, người đứng trước mặt anh là cậu cả nhà họ Phụng – gia thế hạng hai Hoa Hạ. Ngay cả gia chủ gia thế hạng nhất Mục Thịnh Uy cũng phải yêu thương, kính trọng cậu chủ Phụng!”

Lúc người này giới thiệu, Phụng Hoàng Nam ngước cao đầu lên rất kiêu ngạo.

“Ồ, cậu cả gia tộc hạng hai Hoa Hạ à, thân phận cũng lớn đấy!”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Thế nên anh có thể xấc xược ép buộc, sỉ vả cả nam lẫn nữ mà không cần hỏi ý kiến đối phương sao?”

“Cậu chủ Phụng tôi đây thân phận cao quý thế nào, muốn có được thứ gì cũng chẳng cần quan tâm đến ý kiến của bất kỳ ai cả!”, Phụng Hoàng Nam không kiêng nể gì nói: “Tôi nói với anh thế này nhé, bất kỳ một người phụ nữ nào mà Phụng Hoàng Nam tôi ưng ý ở thủ đô thì phải ngoan ngoãn trở thành đồ vật trong tay tôi!”

Phụng Hoàng Nam ra vẻ ta đây là con ông cháu cha, con nhà giàu, còn tỏ ra ngang ngược như thế khiến Mục Hàn không khỏi sa sầm mặt mày.

Hơn nữa với gia thế của Phụng Hoàng Nam thì dù có là tầng lớp thượng lưu ở thủ đô cũng không dám đắc tội với hắn.

Thế mới ép Lâm Thù Nhi đến mức phải gọi cho mình xin mình giúp đỡ.

Xét về tác phong của Phụng Hoàng Nam, người này quả thật không bằng cầm thú.

Trong mắt hắn, hại phụ nữ, con gái nhà lành chỉ đơn giản như giẫm đạp một con kiến.

“Sao thế? Sợ rồi à?”, Phụng Hoàng Nam không để cho Mục Hàn lên tiếng, hắn vẫn kiêu ngạo nói: “Này, tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh là ai, dù có là ông trời thì hôm nay tôi cũng phải cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé, chúa cũng không cứu được cô ta!”

“Vậy à?”, Mục Hàn nhìn Phụng Hoàng Nam nói: “Nếu anh đã nói thế thì hôm nay tôi cũng nói luôn, không ai được phép cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé, dù Mục Thịnh Uy có đến cũng không được, tôi nói đấy!”

“Anh!”, trước giờ Phụng Hoàng Nam vẫn cứ hô mưa gọi gió ở thủ đô không ngờ lại có người dám chọc tức hắn.

Hắn giận đến mức mặt mày đỏ bừng.

“Mục Hàn, anh đúng là quản nhiều chuyện thật đấy!”, lúc này Ngụy Tấn nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio