Năm nay Kiều Vân bước sang tuổi . Hiện đang làm việc tại một công ty giao dịch quốc tế, chị là phiên dịch viên. Vừa tài giỏi lại xinh đẹp nhưng mà đến tuổi này rồi mà một mối tình vắt lưng cũng không thấy đâu.
Cũng vì lẽ này mà khiến cho mẹ chị phải lo lắng rất nhiều. Nhìn con gái nhà người ta có chồng có con mà bà phát ham. Trong khi con gái mình thì.....
"Cuối tuần mẹ dẫn con đi xem mắt nhé, anh chàng này là kĩ sư xây dựng, ăn nói đàng hoàng tướng mạo cũng thanh lịch lắm. Con sẽ thích cho mà xem"
Lại nữa rồi. Mẹ chị lại bắt đầu nói về vấn đề này nữa, nói đến độ chị muốn thuộc lòng luôn ấy chứ.
"Mẹ này, mẹ biết con không thích rồi còn gì. Sao mẹ cứ bắt con xem mắt hoài thế?"
Chị nhăn mặt. Là vậy đấy cứ mỗi lần mẹ chị đề cập đến là chị cứ khăng khăng cãi lại không chịu đi, mà có đi cũng làm bộ mặt thờ ơ với người ta khiến bà tức muốn chết.
"Kiểu Vân con càng lớn càng không biết nghe lời. Bộ khiến mẹ tức chết con mới vừa lòng đúng không? Con gái lớn phải lấy chồng mà con đến cả bạn trai cũng không thấy đâu bộ con định ở như vậy đến già hay sao?"
"Chuyện đó thì từ từ mà tính nha mẹ, con gái mẹ không có ế đâu nên mẹ đừng lo. Vậy nha, con đi làm nha sắp trễ giờ rồi!"
Nói chưa hết câu là chị cầm lấy túi xách mà đi ra khỏi cửa nhà rồi. Bà chỉ còn biết thở dài lắc đầu nhìn đứa con của mình thôi. Thật hết nói nổi.
"Bà nè, cái già cũng từ từ. Bà nói thẳng ra như vậy con mình nó phản ứng cũng phải rồi"
"Ông coi con gái cưng của ông kìa, đã tuổi rồi chứ còn ít ỏi gì đâu. Đến tuổi này lấy chồng sinh con là vừa tôi lo cho nó nên mới bắt nó xem mắt chứ ông mà im như vậy không biết năm tháng nào mới có con rể nữa là"
"Tôi với bà bây giờ cũng đã già rồi, đâu hiểu được bọn trẻ bây giờ như thế nào, huống hồ chi con gái mình nó là đứa giỏi giang, siêng năng trong công việc tại nó chưa muốn thôi chứ tôi đảm bảo với bà là người thích nó xếp dài cả đường này nữa không chừng"
"Ông cứ ở đó mà tự tin con gái ông đi. Đến bạn trai cũng chưa bao giờ nghe nó nhắc tới, tôi thực sự lo cho nó lắm. Tôi biết nó giỏi giang xinh đẹp nhưng mà cứ như vậy con Vân nó sẽ ế chồng mất"
.....
"Sao hả bộ hai bác bắt đi xem mắt nữa hả gì mà bộ dạng này của mi thống khổ đến như vậy?"
Người ngồi đối diện với chị tên là Như cô bạn thân của chị từ tiểu học đến bây giờ.
"Thật là đau đầu, sao mà mẹ tao cứ bắt tao coi mắt hoài vậy. Tao còn chưa muốn lấy chồng đâu, tao còn yêu đời lắm"
"Con gái đến tuổi lấy chồng là đúng rồi, bác gái lo cho mi như thế mi phải cảm thấy vui mới đúng. Mi nhìn mi đi, bạn trai còn chưa có nữa vậy đến khi nào mới lấy chồng hả "
"Xuỳ. Tao nói cho mà biết, lấy chồng rồi là phải lo đủ thứ, từ trong nhà đến ngoài đường biết bao nhiêu chuyện để lo. Ầy! Mà tao còn thích ở như vậy một mình hơn"
Ở trong phòng làm việc có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một người tầm - tuổi. Người còn lại nay đã vào . Hai người là anh em ruột, cả hai đều là bác sĩ đa khoa của bệnh viện A.
"Em thấy chị Yến cũng tốt mà sao anh lại không chịu. Người ta là con gái mà tỏ tình trước như vậy mà anh còn làm giá à!?"
"Cô Yến đó không hợp với anh trai của mày đâu. Đừng nói nhiều!"
"Anh định sống mãi trong quá khứ hay sao? Năm nay anh cũng tuổi rồi. Chuyện đã qua - năm rồi anh cũng nên buông bỏ thôi chứ"
Người đàn ông kia đưa mắt nhìn người em trai mình vừa nói xong. Ánh mắt kia không hiểu là muốn biểu đạt cái gì, con người này quả thật rất khó để thấu hiểu được trong lòng đang nghĩ gì.
"Em thật lòng quan tâm đến anh chỉ muốn tốt cho anh thôi anh xem bạn bè cùng trang lứa anh ai cũng có gia đình cả rồi. Anh cũng nên tìm cho mình một người để bầu bạn đi chứ"
"Thằng Quốc nó bảo anh nên tìm một người, có nhất thiết phải như vậy không em?"
Khải Minh cầm tấm hình trên tay, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào đấy, người con gái trong tấm ảnh kia là bạn gái trước đây của anh nhưng thật không may, cô gái này xấu số đã qua đời cách đây năm về trước vì tai nạn giao thông.
"Anh cũng từng thử quên em nhưng kết quả là anh không làm được. Không có cô gái nào khiến anh trở lại là anh của trước đây"
"Xin lỗi em"
Câu này, trong mấy năm qua anh nói đến độ chán ngắt rồi, vậy mà cứ mỗi lần nhớ đến anh cứ phải mở miệng thốt ra.
Là do anh, chính anh không bảo vệ tốt người đó nên người đó mới rời xa anh vĩnh viễn.
Đã năm rồi anh chưa thể mở lòng với bất kì ai với bất kì cô gái nào, anh chỉ có công việc và công việc. Anh tự nhốt mình trong vỏ bọc hoàn mĩ kia khiến cho mọi người xung quanh anh nghĩ rằng anh vẫn ổn, thực chất, anh chưa bao giờ ổn cả.
năm qua anh chưa khi nào thôi dằn vặt mình. Anh vẫn cho rằng, người ấy ra đi là lỗi của anh.
Anh dùng lí trí mà đè nén tình cảm của mình. Anh thu mình trở lại, cũng trở nên ít nói hơn. năm qua anh cũng từng thử tìm một người con gái khác nhưng đều vô dụng. Tất cả đều không hợp với anh sau đấy là anh trở về đường cũ, vẫn độc thân cho đến bây giờ.
Chuyện đã năm nhưng anh thật sự vẫn chưa nguôi ngoai chút nào. Anh thực sự rất cô đơn.
Mới mở đầu thôi là thấy hơi bị tào lao rồi