Edit: Peach
Beta: Peach
Vinh Lam còn chưa bước vào lớp, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng la hét ồn ào, tâm trạng căng thẳng sau khi xuống xe dần được buông lỏng, nghĩ đến việc đã một tháng không thấy bạn bè, khoé miệng cô bất giác cong lên.
Mỗi một trường học đều tồn tại một số thành phần không tốt, ngay cả Nhất Trung là ngôi trường gần tuổi có nhiều học sinh xuất sắc cũng không ngoại lệ, khối mười hai của Nhất Trung, ban F của cô chính là cùng một người như vậy, giống như những con gián con chuột mà tồn tại.
Khối mười hai dùng thành tích để phân từ ban A đến ban F, mỗi học sinh ban A đều là thiên chi kiêu tử với chỉ số thông minh đứng đầu, tệ nhất cũng có giải quán quân cấp tỉnh một môn nào đó, em gái cùng cha khác mẹ Vinh Trúc của cô được phân ở ban A, lúc Vinh Lam vừa mới chuyển tới hôm qua, liền nghe dì Trương nói, Vinh Trúc vì vào ban A, mỗi ngày chỉ ngủ bốn giờ, cố gắng lọt vào top của lớp, mới lấy được thành tích để vào ban A.
thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời.
Ban A chỉ có một, ban BCDF lại có hai ban, thành tích Vinh Viện bình thường, bị phân vào ban C, ban F chỉ có một. Như vậy có thể thấy, thiên tài và ngốc nghếch được phân bố rải rác ở hai bên đầu như thức ăn, ở trong đám người cũng chiếm số ít.
Vinh Lam từ phía xa đã nghe thấy giọng nói oang oang của Bao Nhất Cát, Bao Nhất Cát tên thật là Bao Nhất Cát, cũng giống như đại đa số mọi người trong ban F, cũng dựa vào phí tài trợ lên tới bảy chữ số mới được vào, sau này tâm tư cũng không dành cho việc học tập, tán gái trốn học đánh nhau đều không thiếu cậu, là phần tử sống động trong lớp.
“Này! Tại sao ban F của chúng ta phải học trong phòng bị hỏng như này chứ! Các lão đại đây cũng cần phải học tập mà!” Bao Nhất Cát càng nói càng hăng, “Tớ muốn đi tìm hiệu trưởng mới khiếu nại! Đây là phân biệt, là phân biệt đối xử rồi!”
Năm ngoái mấy nam sinh ban F cùng đánh nhau với mấy nam sinh ngoài trường đến mức ầm ĩ lên đến đồn công an, hiệu trưởng liền xem mấy học sinh đi cửa sau này như cái đinh trong mắt, dưới cơn nóng giận, liền đem ban F dồn vào một phòng học cuối lầu, cách xa những lớp mười hai và các lớp khác, hy vọng chướng khí mù mịt của ban F sẽ không ảnh hưởng đến học tập của học sinh xuất sắc, đối với việc lần này tất cả học sinh ban F đều lên tiếng phàn nàn, luôn cảm thấy trường học không công bằng.
“Tớ phải tìm hiệu trưởng mới khiếu nại!” Bao Nhất Cát la hét, thấy Vinh Lam bình thản đi vào, liền nhét tay vào miệng huýt sáo, “Vinh đại tiểu thư tuyệt thế yêu cơ của chúng ta tới! Yêu cơ, cậu tới thật đúng lúc, chúng ta tới tìm hiệu trưởng mới đi, chúng ta phải để cho những tên mọt sách kia biết, người ban F chúng ta không dễ chọc vào!”
“Nếu muốn thì cậu đi đi, tôi không muốn tự tìm đường chết.” Vinh Lam lãnh đạm trả lời, ngồi xuống bên người bạn tốt Lý Đinh, cô trên dưới trái phải cẩn thận quan sát Lý Đinh, đôi mắt lúc nào cũng trước sau như một không một gợn sóng cái gì ũng không quan tâm, lần đầu lại toát ra vẻ lo âu.
“Nhìn cái gì vậy, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của chị đây mà cậu cũng dám nhìn?” Lý Đinh bị cô nhìn liền thấy không tự nhiên, theo bản năng lấy tay che gò má bên trái lại.
Sắc mặt Vinh Lam trầm xuống, gỡ bàn tay đang che mặt của cô ra, thấy phía dưới má trái có vết máu ứ đọng nổi bật, cả người đều tức giận: “Ông ta lại đánh cậu?”
“Ông ta” trong miệng cô chính là ba Lý Đinh, cô và Lý Đinh từ tiểu học đến sơ trung đều là bạn cùng lớp, hiển nhiên sẽ biết chuyện nhà Lý Đinh. Mặc dù cô có ba mẹ khoẻ mạnh, nhưng hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng không tốt hơn cô là bao. Sau khi ba Lý Đinh say rượu liền biến thành một người bạo lực, lúc Lý Đinh còn nhỏ thì ông ta chỉ đánh mẹ cô, sau này khi Lý Đinh lớn thì cùng đánh cả hai mẹ con, mẹ Lý Đinh bị tổn thương do bạo lực đã nhiều năm, nhưng lại không có khả năng độc lập tài chính, luôn sợ sau khi ly dị sẽ bị người chồng hung ác đánh chết, vẫn luôn không có dũng khí nói ly dị, cả ngày đều sống trong sự lo sợ, Lý Đinh gặp vấn đề gia đình như vậy, tự nhiên cũng không có lòng dạ nào để học tập, cho nên khi Vinh Lam chuyển trường vào ban F, thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Đinh cũng không mấy bất ngờ.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không chết được.” Sau nhiều năm bị đánh, Lý Đinh đã có thể tăng cao được sức chịu đựng, cô cười khổ một tiếng, “Ngày nghỉ này vận khí của tớ và mẹ không tệ, thân thích lui tới nhiều, ông ta cũng không có cơ hội động thủ dù chỉ một lần, cậu nhìn đi, tớ cũng được nuôi béo ra rồi.”
Nhưng Vinh Lam lại không cười nổi, mặt đầy đau lòng nhìn Lý Đinh, có lúc cô cảm thấy rằng cô cùng Lý Đinh như mấy con thú bị nhốt. Linh hồn khát khao sự tự do bị mắc kẹt lại trong cơ thể của một thiếu nữ vị thành niên, dù cho muốn thoát mười triệu lần đi chăng nữa, thì vẫn là vô ích.
Khai giảng ngày thứ nhất, sân trường Nhất Trung liền khôi phục lại dáng vẻ như trước kia. Cũng không biết là học sinh ban F nào to gan lớn mật, buổi trưa có người tới văn phòng hiệu trưởng tố cáo trường học phân phòng học bất công, yêu cầu đổi từ phòng học cuối lầu lẻ loi, một lần nữa gia nhập vào tập thể khối mười hai.
Hiệu tưởng mới được điều tới họ Hứa, nghe nói là một nhân vật có thủ đoạn cương quyết lại còn kiên định.
Hiệu trưởng Hứa quả nhiên là một người thuộc trường phái hành động, ngày thứ hai liền dặn trưởng ban, đem phòng học của ban F từ trên lầu hai dời xuống kế bên ban A.
Tin tức này vừa lọt ra, khối mười hai lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
Các ban khối mười hai luôn luôn phân biệt rõ ràng, học sinh giỏi đều khinh thường mấy học sinh kém hơn mình một bậc, khoan hãy nhắc tới việc ban A và ban F là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, ai ai cũng đều muốn làm bạn với học sinh ban A, nhưng lại luôn coi ban F như là nước lũ và mãnh thú, ngay cả bầu không khí của ban F cũng là khí độc, chỉ cần hít thở một chút thì sẽ trở thành cặn bã của xã hội.
Cả ban F đều là yêu ma quỷ quái bây giờ lại muốn chuyển đến bên cạnh ban A, học sinh ban A ai nấy cũng đều ra sức chống đối, hiệu trưởng trước yêu quý học sinh xuất sắc, vì muốn cho bọn họ có một không gian an tĩnh để học tập, không tiếc dành cho họ thêm một phòng học bên cạnh, hiệu trưởng mới này lại ngược lại, chẳng những không thương tiếc bọn họ, lại an bài đám học sinh cặn bã kia kế bên cạnh ban A bọn họ, sau này ngăn cách giữa hai lớp chỉ có một bức tường, bọn họ còn có một cuộc sống yên ổn sao? Những người chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề có khi dễ bọn họ không?
Học sinh ban A cùng giáo viên không ai đồng ý với ý kiến này, nhưng làm gì được khi mọi việc trong trường đều do hiệu trưởng quyết định. Vì vậy, sau buổi học ngày hôm sau còn có hoạt động ngoài giờ, ở trong mắt học sinh ban A đều xuất hiện vẻ không vui, hơn bốn mươi học sinh ban F cười cười nói nói xuống lầu, dời đồ đạc vào phòng học mới.
Mặc dù học sinh ban F đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng đồng phục trên người bọn họ đều không đàng hoàng, các nam sinh thì nới lỏng cà vạt, áo sơ mi lộ ra một góc, phần lớn nữ sinh thì trang điểm lộng lẫy, móng tay sơn màu nổi bật, đôi môi thiếu nữ màu hồng cám dỗ, trong đó hình dáng của Vinh Lam là nổi bật nhất, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Ban F ở bên trái ban A, nhà vệ sinh ở cùng tầng phía bên phải, cho nên mỗi khi học sinh ban F đi vệ sinh hay đi hóng gió đều phải đi qua phòng học ban A. Khi xây dựng toà nhà này phải suy nghĩ rất nhiều, vì để cho học sinh có một phòng học thoáng đãng, hai bên tường đều có cửa sổ, cho nên khi ở trong tiết học ban A không thể không đồng ý cho thầy vật lý chiếm nửa tiết quan trọng của họ, ban F kia chưa bao giờ biết đi học có mùi vị khổ cực như thế nào vì hết người này đến người khác nhảy từ phòng học ra ngoài.
Sau một ngày học tập mọi người không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, mà khi một bóng người nhìn vào phòng học ban A, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, có mấy khuôn mặt đang đờ đẫn như vừa uống một liều thuốc kích thích, biểu tình lập tức tươi sáng.
Các nam sinh nữ sinh đang đi từ từ nhìn qua Vinh Lam như đang nhìn thấy một con quái vật, nhìn mái tóc sặc sỡ của cô cùng với khuôn mặt không nhìn rõ ngũ quan vì bị che phủ bởi một lớp trang điểm dày đặc. Cứ như vậy trong chớp mắt, bọn họ nhất thời sinh ra ảo giác, tựa như thứ mình đang nhìn không phải là người, mà là một cô gái ma cà rồng quỷ dị, đi quanh trường với một phong thái nguy hiểm, để cho người khác chùn bước, nhưng lại không nhịn được mà bị cô hấp dẫn, thậm chí là tò mò, ở đằng sau lớp trang điểm ấy, là một khuôn mặt như thế nào.
Ánh mắt thâm trầm của Lâm Đông Hữu cũng đang nhìn Vinh Lam, nhìn gò má gần như lạnh nhạt của cô, xiết chặt cây bút đang cầm trong tay. Cùng lúc đó, Vinh Trúc cũng đang nhìn Vinh Lam, khi nghe được tiếng bàn luận xung quanh của các bạn học: “Nữ sinh này sao lại khoa trương như vậy?”, “Khuôn mặt đó cũng quá doạ người rồi.”, “Mái tóc ấy là muốn đem cả bảy màu của cầu vồng nhuộm lên sao?”, lúc đó khoé môi cô xuất hiện một nụ cười không dễ nhận ra.
Cứ như vậy, Vinh Lam như một người quái dị đang đi dạo chơi, trở thành cơn ác mộng của mỗi người.
Nửa tiết vật lý cuối cùng cũng kết thúc, sau cả ngày học tập, tất cả học sinh ban A đều ra khỏi phòng học hóng gió, giúp đầu óc thanh tỉnh đi đôi chút.
“Trời ạ, nữ sinh ban F kia, tạo hình cứ như quỷ hút máu, xấu xí đến nỗi làm mù mắt tớ rồi, tớ nói này, phấn trên mặt cậu ta có thể lấy xuống sơn tường được rồi đấy.”
Người vừa lên tiếng chính là nữ sinh tương đối năng động của ban A – Giang Du, nói xong mới để ý đến Vinh Trúc đứng bên cạnh không nói khong rằng, vội thấy không ổn, liền nhỏ giọng áy náy: “Xin lỗi cậu Vinh Trúc, tớ quên mất Vinh Lam là chị cậu, cậu ta là cậu ta, còn cậu là cậu, ở trong lòng tớ cậu chính là tiên nữ, cho nên cậu đừng nóng giận nhé.”
Vinh Trúc mang vẻ rộng lượng mà lắc đầu cười cười: “Sẽ không đâu, tớ là người dễ dàng tức giận như vậy sao? Chị tớ có tính cách hơi kì quái một chút, đang ở tuổi trưởng thành mà, vả lại chị ấy cũng tương đối thích các blogger làm đẹp.”
Giang Du “A” một tiếng, mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc: “Đều là chị em gái, sao cậu và cậu ta lại khác biệt lớn như vậy?”
Vinh Trúc cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Chúng tớ chẳng qua chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ chúng tớ không giống nhau.”
Biểu tình Giang Du lộ ra một tia khó hiểu, Vinh Trúc sát lại gần cô, đè thanh âm xuống rất thấp: “Để tớ nói cho cậu biết một chuyện, mẹ tớ mới là Vinh phu nhân.”
Giang Du như bừng tỉnh, lập tức hiểu ra, mẹ Vinh Lam là tiểu tam, đến nỗi mẹ Vinh Trúc, dù là chính thất nhưng lại bị hồ ly tinh chen chân vào hạnh phúc gia đình, khi lần nữa nhìn về phía Vinh Lam đang nói chuyện với Lý Đinh đằng xa xa kia, trong ánh mắt mang theo tia miệt thị rõ ràng.
“Giang Du, lòng tự ái của chị ấy rất cao, chuyện tớ vừa mới nói với cậu, mong cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.”
“Cậu yên tâm đi Vinh Trúc, tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật.” Giang Du miệng cam đoan, lại cảm khái mà nói, “Tớ đã nói rồi, nếu như là chị em cùng huyết thống thì làm sao tác phong thường ngày lại khác nhau một trời một vực như vậy chứ, cậu là tiên nữ, còn cậu ta lại là một nữ sinh xấu xí còn hay gây hoạ, hằng ngày làm ô nhiễm đôi mắt của mọi người.”
“Nữ sinh xấu xí? Ai, Giang Du, cậu đang nói ai thế?” Một tiếng nói tràn đầy sức sống chen vào, là Cố Phàm, đang sóng vai cũng cậu đi tới là Lâm Đông Hữu, Vinh Trúc giương mắt nhìn cậu một thân ngọc thụ lâm phong, trên mặt liền hiện lên vẻ thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn.
ngọc thụ lâm phong: thường được sử dụng để miêu tả cốt cách, vẻ đẹp của con người và thường là người con trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. (mình không biết giải thích như này có đúng hay không, nếu sai mọi người sửa giúp mình nhé)
Miệng Giang Du hướng về phía ban F, trên mặt không che giấu vẻ mỉa mai: “Đương nhiên là lão đại của ban F rồi.”
Vinh Trúc liếc mắt nhìn Lâm Đông Hữu đang trầm mặc, nhẹ khều Giang Du quở trách: “Giang Du, cậu còn nói chị tớ như vậy, tớ có thể sẽ nổi nóng với cậu.”
“Thật xin lỗi cậu Vinh Trúc.” Giang Du ngượng ngùng xin lỗi, “Cậu nhìn miệng tớ này, ngoài những lời nói thật cũng sẽ không nói lời nào khác.”
“Nữ sinh xấu xí?” Cố Phàm mang vẻ nghiền ngẫm mà lặp lại hai từ này, vỗ bả vai Giang Du một cái, “Giang Du này, hoá học cậu học rất tốt, thế thì ngữ văn cũng không thể kém được đâu nhé, cậu hãy về xem lại hai chữ ‘Ngây thơ’ này được viết như thế nào đi.”
Nữ sinh xấu xí: xấu xí hán việt là ‘sửu’ – viết là 丑, nữ sinh hán việt là nữ – viết là 女.
Ngây thơ: 天真
“Này, Cố Phàm, cậu có ý gì? Tôi ngây thơ chỗ nào?” Giang Du không khỏi bắt đầu so đo, thậm chí nghiêng mặt nhìn Lâm Đông Hữu, “Lâm Đông Hữu, cậu thử phân xử giúp tớ đi.”
Biểu tình Lâm Đông Hữu lãnh đạm, không liên quan mà hỏi cô một câu hỏi về hoá học: “Nitrogen iodide là gì? Khi ở trong không khí, gặp lông chim sẽ xảy ra hiện tượng gì?”
Giang Du kinh ngạc một chút, bất quá hoá học luôn là thế mạnh của cô, loại câu hỏi này căn bản không vấn đề gì, Giang Du rất tự tin mà trả lời: “Nitrogen iodide là một loại hoá chất không ổn định, dù là lông chim nhẹ nhàng đụng một cái cũng sẽ phát nổ, tạo thành một đám mây màu đỏ tím.”
“Đám mây đẹp không?” Lâm Đông Hữu tiếp tục hỏi.
Vinh Trúc đứng một bên tựa hồ đã nghe ra dụng ý nằm trong câu hỏi của Lâm Đông Hữu, khuôn mặt mang vẻ tươi cười trở nên cứng nhắc, nhưng Giang Du vẫn không hiểu, chỉ cho rằng nhân vật làm mưa làm gió hằng năm này đang khảo nghiệm mình, nên liền khoe khoang trình độ ngữ văn của mình: “Rất đẹp, đám mây màu đỏ tím vô cùng mơ mộng, vẻ đẹp này dù vô cùng nguy hiểm nhưng lại rất cám dỗ, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cầm lông chim trong tay.”
Lâm Đông Hữu suy nghĩ một chút, biểu tình đầy thâm ý: “Cậu sở dĩ không nhìn thấy đám mây đó, chỉ là vì chiếc lông chim kia sẽ không xuất hiện.”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Học trưởng Lâm Đông Hữu: Tôi sẽ bảo vệ nhan sắc của vợ tôi!
-
Vở kịch nhỏ:
Cuối tuần, hai vợ chồng vừa đi công tác về lại định đi xe hai tiếng đến thành phố lân cận dự một lễ hội âm nhạc.
Trong lễ hội có một ca sĩ dân gian mà Vinh Lam thích, hai năm nay danh tiếng của anh ta cũng không tệ, đã có không ít người hâm mộ.
Bên trong có rất nhiều người, tiếng nhạc mạnh mẽ, mọi người từ xa ai cũng bị thu hút.
Đương nhiên cũng gặp không ít bất ngờ.
Khí trời nóng bức, Vinh Lam mặc một chiếc áo yếm, làn da trắng như tuyết lại thêm ngực to mông nở, Lâm Đông Hữu như một chú chó trung thành luôn nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện có một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi không tập trung nghe nhạc, đôi mắt trong toàn bộ quá trình luôn nhìn chằm chằm vợ mình.
Này, mắt cậu đang dán vào chỗ nào vậy!
Chó trung thành tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Vinh Lam hoàn toàn chú tâm vào màn biểu diễn, hồn nhiên không biết chồng mình bên cạnh đã trở thành một vách ngăn, lúc trước đứng chỗ này, lúc sau đứng chỗ khác, thay cô che chắn ánh mắt của những người khác.
Cho đến khi thân hình hơn một mét tám của anh đứng ngay trước mặt cô, hoàn toàn che kín sân khấu.
Vinh Lam phẫn nộ hét lên: “Ai, Lâm tiên sinh, em ngồi xe hai tiếng, chính là để đến nhìn khuôn mặt đã nhìn mười mấy năm này sao?”
Lâm tiên sinh cũng rất tức giận, hôm nay gặp phải tiểu tử quá mức ương ngạnh, chỉ vì nhìn ngực vợ anh, lại chạy tới bãi cỏ trước mặt rướn cổ lên nhìn, ép anh từ một người nhã nhặn lịch sự, cũng muốn vặn cổ tên tiểu tử kia xuống.
Anh nói: “Anh biết em vẫn chưa nhìn đủ gương mặt đẹp trai này, anh hiện đang thoả mãn em, Lâm phu nhân.”
Anh vừa nói, một bên vừa không quên hung ác trợn mắt nhìn tiểu tử kia.
Vinh Lam rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh lại như vậy, cười nói: “Anh nhìn anh đi, như một con chó đang bảo vệ xương của mình vậy.”
Lâm tiên sinh hung tợn: “Em chớ đắc ý, chờ đến buổi tối, anh liền đem em gặm đến mảnh vụn cũng không còn.”
Vinh Lam: “…”
__________________________________
Peach: Dạo này mình chỉ không đăng truyện bên wattpad thường xuyên thôi chứ không phải drop truyện bỏ edit đâu nha mọi người :")
Khi edit xong chương thì mình thường đăng lên wordpress trước, nếu mọi người thấy lâu quá mình không đăng truyện bên wattpad có thể lên trang wordpress của mình để đọc nhé.
Link wordpress: onhocuapeach.wordpress.com