Điền Duyên

chương 105: tiểu nhân tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Quyên nói: “Cho chút đậu hủ vào càng mềm mại.”

Phùng Thị nghe xong nửa tin nửa ngờ, nói: “Ngươi đừng hỗn nháo nga. Nếu làm hư, coi ta không đánh ngươi.”

Đỗ Quyên cười híp mắt nói: “Nếu ăn không ngon, nương cứ việc đánh.”

Như cũ quấy đều đâu vào đấy, như đã định liệu trước.

Phùng Thị khẩn trương như thế, bởi vì mấy năm trước Hoàng gia cũng không chiên bánh trôi thịt. Không phải vì không có thịt, mà là không có dầu. Đồ chiên thật phí dầu.

Không dễ dàng năm nay dư dả chút. Lần đầu chiên, dĩ nhiên nàng phải cẩn thận.

Đỗ Quyên lại không sợ, nàng vì học tập trù nghệ, đã bỏ ra chút tâm tư.

Chẳng những thường xuyên nàng lãnh giáo vợ Đại Đầu, mẹ nuôi, tiểu di, còn lãnh giáo đầu bếp xuất sắc nhất thôn, Hồng Cô và đại nương. Lúc bọn họ làm tiệc rượu cho người ta, nàng ưỡn mặt theo ở phía sau hỗ trợ, đồng thời dụng tâm học tập nghiền ngẫm.

Nàng không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, lại chịu dụng tâm học hỏi, học được thứ gì là biết áp dụng, suy một ra ba, lớn mật làm thử, cho nên trù nghệ càng ngày càng tăng tiến.

Bánh trôi chiên thêm đậu hủ, là lúc nàng giúp người làm bánh trôi, đặc biệt thí nghiệm ra, người khác còn không biết đâu.

Đỗ Quyên trộn xong, bên Phùng Thị cũng đã cán xong bột, trên mặt đều rải một lớp bột sống, sau đó cắt thành những cọng mì rộng chừng một ngón tay, , tấc dài dài.

Bởi Hoàng Tước Nhi nhồi thịt bánh trôi, Phùng Thị tự mình đi nhóm lửa.

Đỗ Quyên mang một cái ghế dài nhỏ, đặt trước bếp lò, nói: “Nương, để ta chiên.”

Phùng Thị không yên lòng, nhét một cây củi vào lò, rôi đứng trước bếp lò giám sát.

Trước khi chiên xong còn nói mẻ này chiên già rồi, mẻ kia chưa vàng, sau đó liền ngậm miệng.

Đỗ Quyên chỉ chiên một ít làm thí nghiệm, chiên ba bốn đợt: một mẻ chiên vàng sậm, một mẻ màu vàng nhạt, một mẻ vàng vừa, một mẻ hơi cháy. Sau khi ăn thử, tuyển ra mẻ hợp tâm ý nhất, toàn bộ chiên thành như vậy.

Dĩ nhiên nàng thành công.

Phùng Thị nếm thử đồ thử nghiệm, cuối cùng hiểu ra tay nghề của khuê nữ luyện như thế nào, vừa bội phục đồng thời cũng hổ thẹn không thôi.

Không nói việc khác, tỉ mỉ cẩn thận như thế thì nàng làm không được.

Từ từ thử, với tính tình của nàng luôn gấp vội muốn chết, không kiên nhẫn. Huống chi, cho dù thử ra, lúc chính thức chiên, hai mắt phải nhìn chằm chằm vào nồi, một phút cũng không thể qua loa. Hỏa hậu càng phải nắm giữ tốt. Lửa hơi lớn sẽ bị cháy.

Nhìn Đỗ Quyên dùng vợt trúc vớt bánh ra cho vào rổ cho ráo dầu, bánh màu vàng ruộm, hương vị béo ngạy xộc mũi, miễn bàn quá mê người. Nàng an tâm thoải mái đi canh lửa.

Đỗ Quyên kêu “lửa lớn”, nàng thêm củi. Đỗ Quyên kêu “lửa nhỏ”, nàng rút bớt củi ra, cam tâm làm trợ thủ cho khuê nữ.

Thịt bánh trôi cũng được bào chế đúng cách.

Đợi Hoàng Lão Thực tắm rửa xong đi ra, Hoàng Ly cũng nhảy nhót trở về.

Thu Sinh đưa nàng trở về, đoạn rễ cây kia cũng đưa đến.

Phùng Thị nghe thấy thanh âm của Thu Sinh, vội gọi hắn đến ăn bánh trôi chiên.

Thu Sinh cao giọng nói không cần, nói trong nhà còn có việc, nhanh chân chạy về.

Nơi này, Phùng Thị bỏ bánh trôi vào một chén, nói với Hoàng Lão Thực: “Cha bọn nhỏ, bưng cái này đi nhà chính cung thượng thỉnh tổ tông.”

Hoàng Lão Thực vội tiếp nhận.

Đỗ Quyên nhìn trong nồi, cũng múc hai chén bánh trôi chiên, đợi Hoàng Lão Thực đến, kêu hắn cắt ít thịt hươu, thịt dê và thịt hoẵng. Mỗi khối ước chừng hai cân, lấy thêm một con gà và một con thỏ, dùng cái rổ đựng.

Sau đó, nàng ghé vào bàn nhỏ nhìn Hoàng Ly đang ngồm ngoàm ăn banh trôi nói: “Khoan ăn đã! Xem dáng tham ăn của ngươi kìa. Miệng ăn, mắt còn nhìn, không có chút hình tượng nào. Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Mau đi rửa tay, rồi cùng cha mang mấy thứ này đưa cho nãi nãi đi. Đến đó biết phải nói như thế nào sao?”

Hoàng Ly vội vàng nuốt hết bánh trong miệng, mới gật đầu nói: “Biết.”

Đỗ Quyên nói: “Nói cho ta nghe một chút xem.”

Nàng chưa bao giờ buông tha cơ hội dạy học thực tiễn nào.

Hoàng Ly liền đứng thẳng, nhìn không khí trước mặt giòn giã nói: “Nãi nãi, đây là nhà ta chiên bánh trôi thịt và mì. Chúng ta còn chưa ăn đâu, đưa cho gia gia nãi nãi trước. Còn món ăn thôn quê là phần của cha, cũng chọn phần tốt nhất hiếu kính gia gia nãi nãi.”

Nói xong nhìn về phía Đỗ Quyên, chờ đợi bình phán.

Còn chưa ăn?

Hoàng Tước Nhi nhìn đôi môi trơn bóng đầy dầu của tiểu muội, cố nhịn cười.

Đỗ Quyên gật đầu nói: “Cứ như vậy mà nói.”

Hoàng Ly lại hỏi: “Nếu nãi nãi hỏi sao không mang tới nhiều một chút, ta nên nói như thế nào?”

Đỗ Quyên liếc nàng một cái, nói: “Ngươi ngốc hả! Ngươi không biết nói nhà phần của chúng ta không được bao nhiêu, là tiểu dượng thấy chúng ta đáng thương, bằng không còn không mang cha lên núi đâu. Cha không biết săn thú, mang theo hắn cũng không được việc gì. Chúng ta một đám người, quá năm phải ăn, còn phải đãi khách, lấy tới đây nhiều, chúng ta làm sao sống? Nhà bà nội cũng giết heo, ngươi không biết hỏi nãi nãi là "Nhà bà nội nhiều thịt như vậy a? Nhiều cá như vậy a? Nhiều gà như vậy a!"... Coi như ngươi nhìn thấy cái gì liền nói cái đó. Nãi nãi không muốn cho ngươi, cũng sẽ không ghét bỏ ngươi mang ít thịt qua.”

Hoàng Ly gật cái đầu nhỏ như gà mổ thóc, hoàn toàn nghe lời dạy dỗ.

Bên cạnh, Phùng Thị nghe xong sửng sốt, miệng há hốc.

Lân đầu tiên nàng nghe được lời như vậy nên có chút không tiếp thụ được.

Hoàng Lão Thực nghe xong hắc hắc ngây ngô cười, hoàn toàn không can thiệp.

Hắn không mồm miệng, không bằng nghe khuê nữ. Lại nói, khuê nữ cũng hiếu thuận, có thứ gì đều không quên đưa cho gia gia nãi nãi một phần.

Hoàng Ly hoàn toàn tiêu hóa lời chỉ bảo của Đỗ Quyên xong mới ngửa đầu nhìn cha nói: “Cha, chúng ta đi tặng đồ cho gia gia nãi nãi.”

Hai cha con bưng rổ đi.

Chờ bọn hắn đi khuất, Đỗ Quyên tiếp tục chiên bánh trôi.

Làm món này tương đối tốn thời gian, phải cẩn thận chiên. Không giống như bánh tiêu, ném vào chảo dầu sôi xong là bột bành trướng nở lớn ra, lật vài cái là vớt lên, bằng không sẽ bị cháy.

Chiên xong ba bốn nồi bánh trôi, Hoàng Lão Thực và Hoàng Ly trở về.

Rổ trong tay Hoàng Lão Thực cũng đầy, nằng nặng tựa hồ đựng gì đó, giao cho Phùng thị.

Theo thường lệ Đỗ Quyên muốn biết kết quả nên hỏi Hoàng Ly nói: “Như thế nào?”

Hoàng Ly nói: “Nhà bà nội giết heo. Nãi nãi cười tươi như hoa. Hỏi nhà ta còn có bao nhiêu thịt. Ta nói còn một ít. Lại đem lời của nhị tỷ tỷ lúc trước nói ra. Nãi nãi nói: "Tiểu dượng ngươi thật keo kiệt! Hừ, cha ngươi còn đi theo lên núi giúp một tay. Cho dù không hỗ trợ, anh em cột chèo đều là thân thích, mà chỉ cho có chừng đó thịt." “

Nàng vừa nói, vừa học bộ dáng khinh thường bĩu môi của Hoàng đại nương, khẩu khí nói chuyện cũng bắt chước giống như đúc, thập phần giống.

Đỗ Quyên nghe xong trợn trắng mắt.

Quả nhiên bị nàng đoán trúng.

Không riêng gì nãi nãi, rất nhiều người đều nghĩ như vậy, cảm thấy thân thích có bản lĩnh nên muốn chiếm lợi. Chỉ là không biết tại sao, nãi nãi không áp dụng lý lẽ này trên người nhị thúc, rất ít khi chủ động lấy đồ nhà tiểu nhi tử đưa cho đại nhi tử.

Nàng ngồi nhìn chằm chằm trong nồi, vừa hỏi Hoàng Ly: “Rồi ngươi nói như thế nào?”

Hoàng Ly nói: “Ta nói nha, tiểu dượng muốn đưa nhiều nhưng nhị tỷ tỷ không chịu. Nhị tỷ tỷ nói, mình không bản lĩnh, dựa vào người ta giúp đỡ là không được, lại không thể dựa dẫm cả đời. Cho dù là anh em ruột cũng không được. Nhà chúng ta nghèo, nhà tiểu thúc có tiền, trước giờ chúng ta chưa từng vươn tay đòi đồ của tiểu thúc.”

Đỗ Quyên bỗng nhiên quay đầu, trừng chết bé gái chất vấn: “Ta không muốn lấy, nhưng ta nói lời này sao? Ngươi lấy tên ta nói chuyện, ngươi thật có bản lãnh, a? Nha đầu không đảm đương!”

Mắt Hoàng Ly lông lốc chuyển vài vòng, vội nói: “Nhị tỷ tỷ không nói hôm nay mà nói ngày khác.”

Đỗ Quyên cau mày hỏi: “Ngày nào?”

Hoàng Ly cười híp mắt nói: “Rất nhiều rất nhiều ngày trước.”

Đỗ Quyên tức giận đến cười, chuyện rất nhiều rất nhiều ngày trước mình còn không nhớ rõ, nàng còn nhớ rõ sao? Bất quá, nếu mình chưa nói qua thì nha đầu kia không thể nói hoàn chỉnh như vậy.

Nghĩ xong, nàng liền nhận là mình nói.

Rồi hỏi tiếp: “Nãi nãi nghe xong thì nói như thế nào?”

Vừa vớt bánh trôi trong nồi ra.

Hoàng Ly nhìn chằm chằm bánh trôi một lúc rồi đáp: “Nãi nãi tức giận đến mắng ta, nói nhà nhị thúc nào có tiền, đều nghèo chết. Ta chỉ thịt heo béo nói "Này thật nhiều thịt a! Này —— sao nhiều cá a! Ai nha, còn có cái này —— rang thật nhiều đậu khô nha!". Nhà bà nội phơi mấy con cá to, còn có đậu phụ khô. Nãi nãi liền nói đưa mấy khối đậu hủ cho chúng ta buổi tối ăn. Còn có tim phổi heo và xương heo. Nãi nãi nói tiểu thẩm không biết hầm xương, kêu nhị tỷ tỷ hầm rồi đưa một chén cho nàng và gia gia ăn là được.”

Đỗ Quyên nghe nàng kéo dài giọng lặp lại lời của nãi nãi, dùng sức nhịn cười.

Hoàng Tước Nhi cười đến bả vai run run, không nhồi được bánh trôi.

Phùng Thị nhìn khuê nữ, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.

Nàng mắng Hoàng Ly: “Nói chuyện với nhị tỷ ngươi, nhìn chằm chằm bánh trôi làm cái gì? Muốn ăn thì gắp cái. Thèm ăn khó coi chết đi được, nước miếng đều chảy xuống bánh trôi.”

Hoàng Ly vội vàng lùi ra sau một bước, làm như không có việc gì, nói: “Đợi lát nữa ăn.”

Rốt cuộc Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cất tiếng cười to.

Cười xong, Đỗ Quyên chợt nhớ tới lời nàng vừa nói, vội hỏi: “Còn có xương heo? Xương gì?”

Hoàng Ly cảm thấy hôm nay mình lập công, xương heo đều do nàng kiếm về, bởi vậy vội vàng nói: “Là xương sườn. Nãi nãi nói ngươi làm sườn chua ngọt ăn ngon.”

Thì ra, mấy năm gần đây mặc kề nhà đại nhi tử có cái gì, các cháu gái luôn chủ động hiếu kính gia gia nãi nãi. Trước mặt sau lưng Hoàng đại nương đều nở mặt, rất hài lòng. Thứ hai là cháu gái một mặt đưa hiếu kính, một mặt đầy hâm mộ khen nhà nhị thúc khá giả, tuy không hề nói gia gia nãi nãi không phải, nhưng làm cho bà không xuống đài được. Bởi vậy, bà phải rỉ ra vài thứ cho đại nhi tử.

Hôm nay cũng như vậy, đang giết heo bị Hoàng Ly nhìn thấy.

Hoàng Ly là quỷ tinh, nhìn chằm chằm hai khối thịt heo béo phì to được rửa sạch sẽ suýt chảy nước miếng, bà không biết xấu hổ bỏ mặc không để ý sao?

Cháu gái là đưa hiếu kính đến cho hai người bọn hắn.

Bà thật nghĩ không ra: sao nha đầu kia lại tham như vậy!

Vừa giết heo, thịt còn tươi, nhìn sợ chết người. Nàng lại nhìn chằm chằm như nhìn thịt kho tàu thơm ngào ngạt, hai mắt toả sáng, không nén nổi nuốt nước miếng, giống như năm chưa từng được ăn thịt.

Bà liền kêu con dâu út Phượng Cô lấy chút thịt cùng gan heo cho Hoàng Ly mang về.

Phượng Cô cân nhắc: nhà đại ca giết heo sớm, có không ít thịt heo, chỉ là thịt đều muối hết, không bằng đưa xương bọn họ.

Nàng nếm qua sườn chua ngọt Đỗ Quyên đưa, mình cũng đã làm thử nhưng không ngon như của nàng.

Đem xương cốt đưa cho nhà đại ca, thêm nhân tình, Đỗ Quyên thích, nàng còn tiết kiệm được chút thịt heo. Trong mắt nông dân, đến cùng thì thịt béo vào mỡ vẫn quý hơn, thịt nạc còn đỡ, xương cốt không có thịt, lỗ vốn nhất.

Cho nên, nàng kêu lão giết heo cắt ra một khối lớn, chừng bảy tám cân, cho Hoàng Lão Thực mang về.

Đỗ Quyên vội xem xương, nhất thời vui vẻ, đây thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Nàng vội vàng đối với Hoàng Lão Thực nói: “Cha, ngươi dùng búa chặt đống xương này. Chặt dài từng khúc nhỏ như vậy. Ta tiện chảo dầu chiên.”

Hoàng Lão Thực vừa đáp ứng đã bị Phùng Thị ngăn cản.

Nàng nghiêm mặt nói: “Chiên sườn? Mệt ngươi nghĩ ra! Trong nồi còn chút dầu đó, ngươi còn muốn chiên sườn. Chưa thấy qua ai phá của như vậy. Đem xương hầm, hầm một hồi sẽ chảy dầu ra. Sao còn muốn dùng dầu chiên nó? Ngươi qua đây, để cho ta làm. Ngươi ở nhà bếp một hồi, phá hết của cải của ta. Nói là nấu ăn ngon, còn không phải lấy dầu đương gia, có thể ăn không ngon sao! Chiên sườn, ta sống lớn như vậy chưa từng nghe nói qua.”

Vừa quở trách, vừa lùa Đỗ Quyên qua một bên.

Đỗ Quyên vội vàng nói: “Nương a! Không phí bao nhiêu dầu. Chiên thì có thể giữ lâu một chút, để dành qua năm nấu ăn.”

Phùng Thị không nghe.

Đỗ Quyên nóng nảy, ăn vạ nói, dầu này là tiểu dượng cho nàng.

Bởi vì nàng nấu ăn ngon, tiểu dượng ăn thích, nói thiếu cái gì thì kêu hắn đưa. Cho nên hôm này chiên sườn, quay đầu nàng đưa sườn chua ngọt cho tiểu dượng, lại kêu hắn đưa chút đến.

Phùng Thị nghe xong vừa tức vừa gấp, nhưng nàng không có biện pháp.

Đừng nhìn Đỗ Quyên bình thường rất dễ nói chuyện, một khi nàng muốn làm không ai có thể ngăn cản, không muốn làm cũng không ai có thể miễn cưỡng nàng làm, ngay cả cha mẹ chồng đều không lay chuyển được nàng, đừng nói người mẹ này.

Nàng đành phải mắng: “Xương mà có gì ăn ngon? Hừ, nếu thật tốt nãi nãi ngươi có thể cho ngươi sao? Keo kiệt như vậy, lóc thịt còn sạch sẽ hơn chó gặm nữa! Xương cốt trụi lủi có gì ăn đâu? Ngươi còn muốn phí dầu chiên. Nàng không nỡ cắt thịt cho. Cha ngươi thật không phải con ruột nàng...”

Thao thao nói, nàng bắt đầu quở trách bà bà bất công, càng nói càng tức.

Đỗ Quyên ghé sát vào nàng thần bí nói: “Nương! Ta nói ngươi nghe, xương sườn mới tốt đó, so với thịt béo còn tốt hơn. Người ta không hiếm lạ, ta hiếm lạ. Không phải vì thèm ăn, mà xương hầm nhừ, ăn mau lớn. Không lừa ngươi, ta đọc ở trong sách.”

Vừa nghe nói đọc ở trong sách, Phùng Thị liền im tiếng.

Hoàng Lão Thực thấy mẹ con tranh luận xong, vội đi tìm búa chặt xương.

Hoàng Ly ở một bên xem cuộc chiến cũng lộ ra tươi cười, cầm lấy rổ Đỗ Quyên đưa qua, đi theo sau cha đựng xương. Hoàng Tước Nhi nhìn Đỗ Quyên mím môi cười.

Kế tiếp, mọi người đồng loạt hỗ trợ.

Hoàng Lão Thực chặt xương xong, liền đến giúp nhóm lửa. Phùng Thị và Hoàng Ly bỏ bánh chiên nguội lạnh biến cứng vào vại sành, đậy cẩn thận. Hoàng Tước Nhi bỏ bánh trôi thịt vào trong giỏ trúc hình vuông, đem nắp đậy cẩn thận, rồi kêu cha mang lên trên gác xép.

Vừa bận rộn, Đỗ Quyên vừa cùng Hoàng Tước Nhi thương nghị cơm trưa.

“Nướng thịt hươu đi. Dùng lò than nướng. Nhổ chút củ vải non về, dùng nồi đất kho chung với thịt. Còn lại ta kho xong bỏ lên giường lò sấy thành thịt khô chúng ta ăn.”

Đỗ Quyên quyết định xử trí hết thịt hươu và thịt hoẵng.

Phùng Thị lại một lần trừng Đỗ Quyên nói: “Giường lò thịt khô? Ngươi bị điên rồi hả! Cuối năm không có đồ ăn, chỉ trông cậy vào cái này thêm bát đãi khách đó. Ta còn thật mong các ngươi có thể làm, ta có thể phủi tay tùy các ngươi đương gia đi. Hai ngươi thì tốt rồi, có chút thịt mà còn muốn sấy thịt khô ăn.”

Đỗ Quyên nói: “Nếu tiểu dượng không cho thịt, nương dùng cái gì đãi khách?”

Phùng Thị cau mày nói: “Đây không phải là đưa sao!”

Đỗ Quyên nhắc nhở: “Tiểu dượng tặng cho chúng ta ăn.”

Phùng Thị không thể nhịn được nữa nói: “Nhiều thịt như vậy, nấu một bữa ăn còn chưa đủ, không thể chừa một chút ra đãi khách à? Nhân tình lớn như nợ, ngươi như vậy tương lai làm sao mà đương gia? Lục thân không nhận hả?”

Đỗ Quyên cũng nhịn không được nữa nói: “Trong thôn này nhà ai có điều kiện nấu thịt hươu ăn? Nhà chúng ta cũng không có thân thích, nhà mẹ nuôi và tiểu dượng thịt gì cũng có, không hiếm lạ chúng ta thêm bát. Ông ngoại ở chỗ đó, tháng giêng tiểu di về nhà mẹ đẻ khẳng định sẽ mang thịt đi. Gia gia nãi nãi bên kia, vừa rồi chúng ta đã đưa qua, nương còn muốn giữ cho thân thích nào ăn? chỉ sợ tiết kiệm cho thiên hạ ăn, còn không được tiếng tốt! Hôm nay đưa thịt cho nãi nãi, khẳng định tối bọn họ sẽ nấu ăn. Đợi sang năm nãi nãi mang thân thích ở thôn Cây Lê Câu tới, nhìn thấy chúng ta còn có thịt nai và thịt dê ăn, nãi nãi sẽ không nghĩ là ngươi tiết kiệm đãi khách đâu, khẳng định sẽ nói cha được chia rất nhiều thịt mà chỉ đưa một chút cho bọn họ, chúng ta một mình ăn được khoái hoạt...”

Nàng thật không biết phải làm sao với Phùng Thị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio