Lâm Xuân nghe thế mới coi trọng, trịnh trọng gật đầu.
Yên tĩnh suy nghĩ như muốn tiêu hóa những lời vừa rồi, xong mới nói: “Đỗ Quyên, ta nhớ. Đỗ Quyên, sao ngươi thông minh như vậy, cái gì cũng biết?”
Hắn hiển nhiên buồn bực, cảm thấy mình ra sức cũng không kịp Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên xấu hổ, thầm nghĩ ngươi mới thông minh. Ta đã lăn lộn công tác hết hai mươi mấy năm rồi.
“Ngươi mới thông minh. Ta chỉ học một thứ, ngươi học giỏi nhiều thứ, lại luyện võ. Ngươi nói như vậy là chê cười ta không bằng ngươi?” Nàng giảo hoạt hỏi.
“Không phải!” Quả nhiên Lâm Xuân mắc mưu, nhanh chóng giải thích.
Chợt thấy trong mắt Đỗ Quyên mang ý cười, mới tỉnh ngộ lại, cũng cười theo.
Hắn nhìn ra bên ngoài, nói: “Ta đi, tới nhà Đại gia gia xem xem.”
Đỗ Quyên vội dặn dò: “Đi thôi. Nhớ rõ buổi tối đừng đốt đèn đọc sách, tận lực xem ban ngày. Trời tối thì tập võ.”
Lâm Xuân đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, bỗng nhớ tới cái gì, bước nhanh trở vào, ghé sát vào Đỗ Quyên nhỏ giọng nói: “Sang năm, nếu gia gia nãi nãi ngươi bắt ngươi đi thôn Cây Lê Câu, ngàn vạn lần ngươi đừng đi.”
Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, cũng không nghĩ gì khác, gật đầu nói: “Ta không đi. Qua sang năm ta và nương rời núi, đi nhà bà ngoại.”
Lâm Xuân lập tức cảnh giác, cảm thấy Đỗ Quyên tới nhà bà ngoại cũng không an toàn.
Trong đầu hắn còn nhớ rõ tình hình năm đó Phùng Trường Thuận bức Phùng Thị bỏ chồng. Hắn nay đã trưởng thành, lại đọc không ít sách, biết bị hưu là thế nào, bởi vậy chuyện liên quan tới Phùng Trường Thuận, hắn cũng không thích.
“Sao đang tốt lành lại tới nhà bà ngoại ngươi? Lúc nào đi?”
“Không phải tự nhiên muốn đi. Ta lớn như vậy mà chưa từng rời núi. Ngay cả ngươi còn ra ngoài vài lần. Yên tâm, không có chuyện gì, tiểu di và tiểu dượng cũng đi. Đại khái tháng giêng sẽ đi.”
Nghe nói Nhậm Tam Hòa cũng đi, Lâm Xuân mới yên tâm.
Nhìn nhìn Đỗ Quyên, tâm tư lại suy nghĩ.
Suy nghĩ xong, hắn cười nói: “Tối ta múa sư tử cho các ngươi xem.”
Đỗ Quyên vội gật đầu, thúc giục hắn cùng đi ra ngoài.
Phùng Thị ở bên ngoài phòng, đang cùng Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly dùng cái sàng nhặt đậu phộng va hạt dưa. Thấy hai đứa nhỏ đi ra, trong mắt nàng lóe lên một tia phức tạp và do dự, sau đó hô: “Xuân Nhi. Học xong rồi? Đến, ăn chút bánh chiên. Định đưa vào phòng cho các ngươi lại sợ quấy rầy các ngươi, nên đặt bên ngoài.”
Lâm Xuân cũng không khách khí, đi tới bốc một miếng từ trong bát đặt trên bàn ăn, “Thơm quá, lại giòn. Thím làm thật ngon!”
Phùng Thị cười nói: “Không phải ta, là Đỗ Quyên chiên, bột mì là Tước Nhi nhào.”
Nụ cười của nàng có chút xấu hổ, không biết nên tự hào hay nên hổ thẹn.
Khuê nữ có thể làm nàng đương nhiên tự hào. Chỉ là mình lớn tuổi rồi, chuyện trong nhà lại chen tay không được, nên có chút hổ thẹn.
Lâm Xuân nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, cười nói: “Các nàng có thể làm, cũng là thím dạy tốt. Mỗi nhà đều có khuê nữ, chỉ có khuê nữ của thím giỏi hơn người khác.”
Lời này cào trúng chỗ ngứa của Phùng Thị, nhất thời mặt mày nàng hớn hở, “Ta dạy được cái gì chứ. Ngươi dạy Đỗ Quyên nhận được chữ cũng là đối với các nàng tốt. Nhận được chữ đến cùng không giống với. Không như chúng ta, một người quê mùa...”
Nàng cao hứng nói năng lộn xộn.
Đỗ Quyên nhướn mày nhìn Lâm Xuân, vẻ mặt trêu tức.
Lâm Xuân bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, vội quay đầu nói: “Thím, ta đi trước.”
Phùng Thị vội nói: “Đi hả? Lần sau lại đến. Ngày mai thím làm đậu hủ, Đỗ Quyên nói muốn nấu ngũ vị hương lá trà. Đến ăn a!”
Lâm Xuân cao giọng đáp ứng “Dạ”, vội vàng đi.
Đỗ Quyên thấy hắn đi mà tinh thần vẫn còn trong trạng thái tự hào phấn khởi, cùng Hoàng Tước Nhi liếc nhau, đều mím môi cười trộm.
Nàng hỏi Hoàng Tước Nhi: “Buổi chiều rang đậu phộng và hạt dưa?”
Hoàng Tước Nhi gật gật đầu.
Đỗ Quyên nói: “Ta rang thêm mấy cân hạt dưa. Đậu phộng rang ít chút, lại nấu chút đậu phộng ngũ vị hương, cái này ăn không nóng mình.”
Phùng Thị nói: “Ngươi lại ép buộc làm!”
Đỗ Quyên nói: “Cũng không tính ép buộc, dễ dàng lắm: buổi tối bỏ đậu phộng vào nồi, nấu lửa nhỏ một đêm, ngày hôm sau là tốt rồi.”
Hoàng Ly lập tức kêu lên: “Nấu! Nấu! Nương, để nhị tỷ nấu!”
Ba khuê nữ đều hưng trí bừng bừng, Phùng thị cũng không ngăn trở thêm. Trong nhà ngày càng hưng vượng, nàng cao hứng. Lại nhớ tới lời Lâm Xuân nói vừa rồi, nàng càng thỏa mãn, nhân tiện nói: “Nấu thì nấu. Các ngươi không sợ phiền, ta mặc kệ.”
Vì thế, ba chị em Đỗ Quyên buổi chiều ở trong phòng bếp loay hoay nửa ngày. Rang đậu phộng xong lại rang hạt dưa, rang hạt dưa xong lại nấu đậu phộng. Ngày cuối năm càng lúc càng gần, nồi và bếp không ngừng được sử dụng, làm người ta cũng chờ đợi theo.
Buổi tối, cách vách lại vang lên tiếng mắng của Lâm Đại Đầu, là mắng Lâm Xuân.
Đỗ Quyên rất ngạc nhiên: điên a, sắp cuối năm rồi còn mắng con trai?
Lâm Xuân rất nghe lời lại trí tuệ hiếu thuận, có cái gì để cho hắn mắng!
Nàng bất tri bất giác trách móc Lâm Đại Đầu.
Nàng không biết Lâm Đại Đầu nghẹn khuất, bị Lâm Xuân chỉnh.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Xuân lợi dụng thời gian rảnh nói chuyện Nhậm Tam Hòa giao phó với cha mẹ.
Tuy Lâm Đại Đầu và vợ sinh khí nhưng biết hắn nói rất có đạo lý.
Sau khi ra sức mắng Hoàng lão cha và Hoàng đại nương một chặp, Lâm Đại Đầu mới nói: “Vậy cũng không thể để đó, việc này phải nói riêng với Lão Thực thúc và thím một chút.”
Lâm Xuân bất mãn nói: “Đã nói là không đề cập tới, còn nói riêng một chút cái gì?”
Lâm Đại Đầu trợn mắt nói: “Cũng phải nhắc nhở bọn họ một chút, bằng không bọn họ quên chuyện đó thì sao.”
Lâm Xuân nói: “Căn bản là không định thân! Quên hay không quên cũng không là chuyện lớn gì.”
Lâm Đại Đầu nổi lửa không nhịn được nữa, giơ tay đánh vào đầu hắn, mắng: “Sao ta nuôi ra ngươi xuẩn như vậy! Cha ngươi bỏ bao tấm trí, mẹ ngươi uỗng phí rất nhiều sữa, đều nuôi không khuê nữ người ta hả?”
Vợ Đại Đầu vội vỗ lên mu bàn tay của chồng mình, trầm mặt nói: “Ngươi làm gì mà đánh hắn?” Lại quay đầu nhìn Lâm Xuân nói: “Xuân Nhi, Đỗ Quyên là cô gái tốt...”
Lâm Xuân nhíu đôi mày nhỏ ngắt lời của bọn họ, nói: “Cha không phí tâm, nương cũng không uổng sữa. Đỗ Quyên mặc kệ làm được món ngon gì đều đưa một chén cho chúng ta ăn. Các ngươi còn được ăn trước Đại bá phụ và đại bá nương kìa, bọn họ là cha mẹ nuôi của nàng đó. Sư phó là tiểu dượng của Đỗ Quyên, đưa chúng ta biết bao nhiêu món ăn thôn quê? Tính ra, cha và nương vẫn có lời a!”
Còn có một câu hắn chưa nói: thứ Đỗ Quyên dạy hắn càng không đếm được.
Lâm Đại Đầu sao nói lại Lâm Xuân!
Đứa con trai này không chỉ học thợ mộc tập võ, còn đọc rất nhiều sách.
Mỗi khi thấy hắn cầm sách lên đọc, viết lại tính toán, hắn kính sợ không thôi.
Ngay cả gia gia hắn, Lâm lão thái gia năm xưa cũng không đọc nhiều sách như vậy, bởi vậy đã trăm dặn dò ngày dạy bảo, không cho hắn lấy việc vặt trong nhà khó xử Lâm Xuân.
Từng đêm hắn thầm tự hào con trai mình, nay lại nổi tánh bướng bỉnh làm hắn tức giận đến chết, hỏi tới: “Vậy ngươi không muốn cưới Đỗ Quyên?”
Lâm Xuân sửng sốt một chút, không chút do dự trả lời: “Không muốn!”
Đỗ Quyên đã nói như vậy, sao hắn có thể không giúp nàng chứ.
Nếu là Lâm gia chặn ngang một cước, phu quân kiếp trước của nàng tìm đến thì phải làm thế nào?
Hắn không muốn Đỗ Quyên khó xử, cũng không muốn trong miệng thiên hạ, Đỗ Quyên trở thành người vì đạt mục đích không từ thủ đoạn.
Cho nên, hắn trả lời thực khẳng định, thực kiên quyết.
Lâm Đại Đầu hận nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn vợ. Không còn cách nào.
Kịch liệt thở hổn hển hai cái, hắn bỗng nhiên nói: “Ngươi không nghĩ. Tốt! Vậy cha cũng không cần phí tâm tìm Hoàng gia. Hôm kia huynh đệ của đại bá nương ngươi tới đây, thấy ngươi rất thích nên nói với đại bá ngươi là, muốn đem nhị khuê nữ gả cho ngươi. Ngươi không muốn cưới Đỗ Quyên, cha giúp ngươi định thân với An Khả biểu muội đi.”
Lâm Xuân nghe ngây ngẩn cả người.
Đảo mắt nghĩ, An Khả biểu muội là ai?
Lớn lên trông thế nào?
Vợ Đại Đầu thấy nhi tử ngẩn người, nhắc nhở: “Năm ngoái cùng Thủy Tú tỷ tỷ ngươi tới nhà chúng ta đó, mặc bộ đồ mà xanh lam, không nói lớn tiếng, gặp người là mặt đỏ lên.”
Trong đầu Lâm Xuân hiện lên bóng dáng một bé gái rụt rè sợ hãi, không khỏi giật mình, lớn tiếng nói: “Không được!”
Đợi một vạn năm!
Chẳng lẽ chính là như vậy?
Vậy cũng không được. Cho dù đợi một triệu năm cũng không được.
Bỗng nhiên lòng hắn cứng rắn, phát hiện khi nghe Đỗ Quyên nói mấy ngàn năm một vạn năm, những con số đặc biệt đó làm hắn chấn động, giờ phút này bắt đầu không còn ý nghĩa gì nữa.
Học vấn của Lâm Đại Đầu không bằng nhi tử, lại thẳng ở chỗ sống lâu thành lão làng. So với Lâm Xuân, hắn không khác cáo già hồ ly.
Bởi vậy, thấy vẻ mặt nhi tử khó chịu, biến ảo khó đoán, hắn thoải mái cười rộ lên, nói: “Sao lại không được? An Khả vừa cần mẫn lại bổn phận, nói tới, so với Đỗ Quyên nha đầu kia tốt hơn nhiều. Đỗ Quyên nhìn tốt, kỳ thật cũng không quá tốt, có chút...”
Hắn dừng lại, muốn tìm khuyết điểm của Đỗ Quyên.
Vắt hết óc, lại phát hiện căn bản tìm không ra.
Nha đầu kia, xinh xắn lại có thể làm việc, miệng ngọt còn hiền lành, chủ yếu nhất là tâm thiện, ngay cả gia gia nãi nãi đối với nàng như vậy, tuy nàng ứng phó thỏa đáng, cũng không quên hiếu thuận, quả thật làm cho người ta không thể không thích.
Dù nàng không hoà nhã với hắn, hắn cũng không có cách nào không thích nàng.
Ý thức được điểm ấy, hắn không khỏi sinh khí lại buồn bực, một lần nữa ghen tị với Hoàng Lão Thực: sao có thể sinh ra khuê nữ như vậy?
Ông trời thật quá không nói quy củ, không phải nói “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sẽ đào động” sao, sao khuê nữ Lão Thực có thể xuất sắc như vậy chứ?
Lâm Xuân có linh tính, hắn cảm thấy rất phù hợp lẽ thường.
Lâm Xuân thấy cha có vẻ như muốn bố trí Đỗ Quyên, rất không thích; lại cảm thấy mình miệng lưỡi cả nửa ngày cũng không thuyết phục được bọn họ, bắt nổi tính trẻ con lên, nói: “Nếu ngươi thật định nàng, cưới về ta cũng quải kia lượng nàng.”
Nói xong đứng dậy chạy đi.
Đem vợ quải kia lượng, là ám chỉ ở goá thủ tiết.
Lời này do Lâm Xuân nghe đại bá nương nhàn thoại với người khác, cho rằng dù không bỏ vợ, cũng không dòm ngó tới. Lúc này nói ra, vừa đúng.
Lâm Đại Đầu nghe xong, tức giận đến đuổi theo ra ngoài, đứng ở cửa hướng vào bóng đêm đen như mực mắng: “Tên tiểu tử người giỏi lắm! Giỏi thì buổi tối đừng trở về! Sau này cũng đừng trở về!”
Hùng hùng hổ hổ nửa ngày, mới vừa quay đầu vào nhà.
Không ngờ vừa xoay mặt đã nhìn thấy một bóng đen to cao ở phía sau, hắn sợ tới mức kêu to lên: “Má ơi!” Loạng choạng lui về phía sau hai bước, suýt chút ngã xuống bậc thang.