Không có người ngoài, người một nhà rất hòa thuận.
Hơn nữa có thịt chuột trúc, mọi người ăn đặc biệt cao hứng.
Lão Thực cha và Hoàng Ly đều nói Hoàng Tước Nhi nấu không kém Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cười nói: "Đại tỷ đương nhiên nấu được. Cha và Hoàng Ly khen như vậy, ta hiểu được vì sao, dù sao không phải vì đại tỷ nấu ngon."
Hoàng Ly nhanh chóng hỏi: "Vì sao?"
Đỗ Quyên nháy nháy mắt nói: "Khoe khoang đó! Cha thường không bắt được chuột trúc, hôm nay bắt đượ một lần. Xem cha cười kìa, miệng kéo tới tai luôn. Hoàng Ly cũng vậy, lặp lại nhiều lần 'Ta và Đông Sinh ca ca lấy gùi chặn ở cửa động', sợ chúng ta không chú ý nghe."
Lão Thực cha nghe xong, hắc hắc cười gượng, hiển nhiên bị nói trúng tâm sự.
Hoàng Ly nhao nhao không thuận theo, nói không phải như vậy.
Phùng Thị hiếm khi hài hước, liếc mắt nhìn Hoàng Lão Thực, còn nói "Trong nhà không có pháo đốt, bằng không nên đốt một phong mới tốt. Cha ngươi sống đến từng này tuổi, lần đầu bắt chuột trúc đó."
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cười vang lên.
Hoàng Lão Thực cười càng vui vẻ, không quẫn bách chút nào.
Cười một hồi, Đỗ Quyên đối với Phùng Thị nói: "Nương, hai ngày nay ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút. Ngày sau phải đi, nếu ngươi không khoẻ lên là không được. Ngày mai , ngươi cũng không bận chuyện gì thì đi trò chuyện với tiểu di, xem có muốn mang gì cho ông bà ngoại, đừng bỏ sót. Chuyện khác có ta và tỷ tỷ."
Phùng Thị nghe xong gật đầu.
Sáng nay, nàng kể lể bất mãn của nàng với bà bà cùng vợ Đại Đầu, đem phẫn hận tích tụ bấy lâu nay đều tiết ra hết, tuy không thể thần thanh khí sảng nhưng cũng đã khôi phục như thường. Còn nữa, nhắc tới về nhà mẹ đẻ là nàng nhớ tới đứa con trai bị mất đi, lòng tràn đầy chờ mong, đâu còn tâm tư lo lắng những người khác.
Lập tức, người một nhà ăn cơm, nhàn thoại.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thu thập bát đũa, Hoàng Lão Thực lấy nước rửa bát, cho heo ăn, xong mọi người mới nấu nước tắm rửa.
Đỗ Quyên trải giường phía tây trước.
Nhưng chờ đến chờ đi cũng không thấy thân thích bên kia đến.
Đỗ Quyên buồn bực.
Lát sau, Tiểu Bảo tới nói cữu nãi nãi các nàng không lại đây, nói đêm nay ngủ tạm một đêm, sáng mai đi về, đỡ phải phiền phức lại đây ngủ.
Đỗ Quyên nghe xong cũng không để ý. Nàng cầu còn không được kìa.
Ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nếu người bên kia từng trải, sẽ ngủ cách vách, buổi tối tỷ muội các nàng khó mà nói chuyện tư mật. Lúc này nói không đến, dĩ nhiên nàng vui vẻ.
Vì thế đợi cha mẹ đều ngủ, ba tỷ muội lại thì thầm nói chuyện.
Lúc này, Đỗ Quyên đem chuyện đã xảy ra nói cho Hoàng Ly nghe.
Bởi vì, nàng có chuyện quan trọng muốn giao cho Hoàng Ly làm. Nếu không nói với nàng rõ ràng, sợ sẽ hỏng việc.
Hoàng Ly nghe nói chuyện "rất trọng yếu, rất trọng yếu" lại là việc hôn nhân của đại tỷ, nhất thời kích động hai mắt loé sáng, tựa như đá phát quang trong bóng đêm.
Đợi Đỗ Quyên giao phó chuyện nên làm xong, nàng càng kích động.
Tuổi nhỏ như thế đã được giao trọng trách, có thể không kích động sao?
Lại nói, nhị tỷ giao phó nhiệm vụ nàng cảm thấy không khó chút nào.
Ba tỷ muội thương nghị đến nửa đêm, qua cơn buồn ngủ.
Hoàng Ly liền hừ hừ nói đói bụng.
Bởi thấy ánh trăng sáng hơn cả tối hôm qua, Đỗ Quyên đơn giản khoác áo rời giường, mở cửa sổ ra để ánh trăng tràn vào trong phòng. Sau đó cầm cái đĩa trúc, từ trong vách ngăn dưới giường móc một ít bánh chiên, thịt khô ra ăn.
Gầm giường có thiết kế ngăn ngầm, có thể giấu đồ.
Hoàng Tước Nhi nghe động tĩnh, lập tức biết nàng đang làm gì, lập tức mặc áo khoác, đi đổ nước ấm.
Kế tiếp, ba tỷ muội như con chuột, "trước giường minh nguyệt quang" (bên giường ngập ánh trăng), vừa thì thầm ăn vặt, vừa nói chuyện nho nhỏ, thỉnh thoảng thấp giọng cười trộm.
Mà cách vách Lâm gia cũng trắng đêm thương nghị việc này.
Lâm Đại Đầu nghe Lâm Xuân nói, Hoàng gia muốn làm mai cho Hoàng Tước Nhi, kinh hãi.
"Là thật?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên là sự thật. Đỗ Quyên nói còn có thể không đúng." Lâm Xuân nói.
"Lão Thực thúc ngươi đồng ý chưa?" Lâm Đại Đầu nói, "Hôm nay ta đi chung với hắn, sao không nghe hắn nói chuyện này chứ?"
"Lỗ tai cha không tốt hả? Ta vừa nói là gia gia nãi nãi Đỗ Quyên muốn làm chủ làm mai. Còn chưa nói với ra đâu." Lâm Xuân bất mãn nói.
"Chưa có tin tức chính xác, ngươi đừng có ồn ào với ta." Lâm Đại Đầu oán giận nói.
"Đợi biết chính xác, việc này đã định rồi!"
Phản ứng của cha trì độn như vậy, Lâm Xuân có chút hận rèn sắt không thành thép.
Quả nhiên, Lâm Đại Đầu vừa nghe lời này, khẩn trương hẳn lên.
Vợ hắn thở dài, nói tiếc cho Hoàng Tước Nhi, một khuê nữ tốt như vậy, không biết gia gia nàng nãi nãi đem nàng hứa loại gia đình gì nữa. Căn cứ vào thành kiến của hai cụ đối con dâu cả, phỏng chừng cũng sẽ không là người tốt lành gì.
Lâm Xuân nhìn vẻ mặt cha mẹ ủ rủ, đột nhiên hỏi: "Cha, nương, các ngươi có nghĩ cưới Tước Nhi tỷ tỷ về làm con dâu không?"
Lâm Đại Đầu nghe xong sửng sốt, nói: "Ai cưới?"
Lâm Xuân nói: "Đương nhiên là nhị ca cưới. Chẳng lẽ để Đông Sinh cưới?"
Hắn không hề đề cập tới bản thân.
Nương hắn trừng mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng: "Nói bậy không!"
Lâm Đại Đầu gấp gáp hỏi: "Ngươi có cách?"
Lâm Xuân tin tưởng thỏa mãn gật đầu nói: "Chỉ cần cha nghe ta, ta sẽ có cách, đảm bảo cửa thân này thành công để cha mẹ được một con dâu tốt."
Lâm Đại Đầu không kiên nhẫn hối thúc hắn nói. Vợ hắn cũng thúc.
Lâm Xuân đem lời đã chuẩn bị sẵn nói ra.
Lâm Đại Đầu không mừng rỡ, cũng không kinh hãi, mà là cúi đầu nghĩ ngợi, thỉnh thoảng hỏi vài câu, rồi thấp giọng cùng vợ thương nghị vài câu.
Đợi biết rõ toàn bộ sự việc, liền quả quyết cự tuyệt, nói: "Không được! Nếu nháo lớn, sau này ngươi còn muốn cưới Đỗ Quyên không? Không thành kẻ thù là chuyện tốt. Nhất định không được. Cưới một cái, ném một cái, chuyện lỗ vốn này ta không làm!"
Lâm Xuân nghe xong cứng họng.
Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới, cha đem chuyện này kéo chuyện hôn nhân của hắn vào.
Hắn thầm suy tư: Đỗ Quyên nói qua, làm người làm việc phải biết chừa đường lui, cứ đánh thẳng về phía trước, quá cứng dễ gãy. Nếu cha lo lắng việc này, không bằng tạm thời dỗ hắn một hồi...
Nghĩ xong, hắn liền nhìn cha mình giận dữ nói: "Cha nha, ta nói ngươi có cái gì tốt đây! Ngươi không thể nghĩ xa một chút? Trước mắt chuyện ta và Đỗ Quyên không thể đề cập tới, ngươi đừng nhớ thương nữa. Việc này phải dùng chiến thuật lấy lui làm tiến. Trước hết ngươi nghĩ biện pháp giúp nhị ca đính ước với Tước Nhi tỷ tỷ đã, vớt một nàng dâu về trước rồi nói. Vớt một cái là đủ, vớt cái được một đôi, từ từ mà làm. Sau này, chúng ta và Hoàng gia là thân thích. Có Tước Nhi tỷ tỷ ở bên chúng ta, ta và Đỗ Quyên đó không phải là... Nước lên đắp thành là được."
Bình thường hắn không nói nhiều. Một khi nói là có đầu có đuôi.
Lâm Đại Đầu nghe sửng sốt: "Nước chảy thành sông? Cái gì... chiến thuật?"
Vợ Đại Đầu cũng không dám lên tiếng.
Nhi tử nói đa phần nàng có thể nghe hiểu, số ít nghe không hiểu.
Bất quá, căn cứ suy đoán, hình như là nói cưới Hoàng Tước Nhi xong, cưới Đỗ Quyên sẽ dễ dàng hơn. Đúng, chính là ý này!
Lâm Xuân liền giải thích: "Chính là nói không cần phí tâm phí sức đi đào mương, nước lên, chỉ cần một thuyền chờ cơ hội là đủ."
Lâm Đại Đầu nói: "Nga, là có chuyện như vậy. Nước lên chờ cơ hội. Sau đó thì sao? Ngươi cùng Đỗ Quyên..."
Câu này có quan hệ với Đỗ Quyên sao?
Lâm Xuân nói: "Ta suy luận là nói ngươi nếu cưới Tước Nhi tỷ tỷ về, sau này mới dễ cưới khuê nữ thứ hai, thứ ba."
Hắn biết dã tâm của cha nên cố dở hết sở trường dụ dỗ ra.
Đầu tiên, hai nhà thành thân thích, lui tới càng dễ dàng hơn.
Còn có, đợi Hoàng Tước Nhi gả đến, cha mẹ dùng hành động thực tế chứng minh bọn họ là cha mẹ chồng tốt, làm con dâu Lâm gia là hạnh phúc cỡ nào.
Cuối cùng, khuê nữ ở Lâm gia qua thật tốt, Hoàng Lão Thực sẽ vừa lòng Lâm gia, bàn chuyện khuê nữ kế tiếp sẽ dễ dàng ...
Ánh mắt Lâm Đại Đầu dần dần sáng lên.
Nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, lo lắng việc này nháo ác, cuối cùng làm cho việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên thất bại.
Lâm Xuân lại giải thích một đống lớn, nói khô cả họng, uống rất nhiều nước.
Bỗng nhiên Lâm Đại Đầu thấy có chút nghi hoặc, nhìn Lâm Xuân nghĩ: "Không đúng. Sao tiểu tử này để ý chuyện của Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi như vậy? Hắn vội vàng chủ động nghĩ kế. Thật quái!"
Hắn liền nhìn nhi tử giảo hoạt cười, nói: "Vậy ngươi nghe lời cha cưới Đỗ Quyên đi, nhân cơ hội này ta đem việc hôn nhân của ngươi và Đỗ Quyên cũng định ra. Bằng không thì Hoàng Tước Nhi ta cũng bỏ. Hạ Sinh không cưới được Tước Nhi không có việc gì, ngươi nhất định phải cưới Đỗ Quyên. Đây là năm xưa hai nhà đã thoả thuận. Nếu ngươi không đáp ứng cha, cha cũng không đáp ứng ngươi."
Lâm Xuân chưa có phản ứng, Hạ Sinh đang nghe lén ngoài cửa tức giận sôi lên, "phanh" một tiếng đẩy cửa phòng ra xông tới, căm tức nhìn Lâm Đại Đầu nói: "Cha! Ta không phải là con trai của ngươi sao?"
Lâm Đại Đầu ngạc nhiên: "Hạ... Hạ Sinh?"
Hạ Sinh tức giận nói: "Cha còn nhớ rõ Hạ Sinh sao? Trong lòng cha một năm bốn mùa chỉ có mùa xuân, không có Hạ Thu Đông!"
Lâm Xuân nghe lời của nhị ca nói, phốc xuy một tiếng cười vui vẻ.
Thu Sinh và Đông Sinh từ phía sau đi vào, đều cười đến dậm chân.
Lâm Đại Đầu nhếch miệng cười, không nói chuyện.
Vợ Đại Đầu muốn cười nhưng kiệt lực nhịn xuống, vội kéo nhị nhi tử đến bên người, nói: "Cha ngươi không phải ý đó. Hạ Sinh, cha ngươi là vì Xuân Nhi..."
Thu Sinh nhàn nhàn nói: "Việc gì cha cũng lo cho Xuân Nhi trước, không nhớ rõ chúng ta. Ta là lão Đại còn chưa định thân, chuyện của Hạ Sinh gấp gáp trước mắt, cha còn chỉ nghĩ đến Xuân Nhi."
Đông Sinh nhào vào trong ngực lão cha, hô theo: "Còn có ta, cha."
Lâm Đại Đầu nhìn bốn nhi tử từ thấp đến cao, gân xanh trên trán đập loạn, tức giận mắng Đông Sinh nói: "Tóc ngươi còn chưa dài đã muốn cưới vợ?" Rồi ngẩng đầu nhìn Thu Sinh mắng: "Đừng ngắt lời! Tiểu tử này không biết tâm tư của cha ngươi sao?"
Thu Sinh "hừ" một tiếng.
Lâm Xuân thấy đều tới, liền kéo đại ca nhị ca ngồi xuống, nghiêm túc thương nghị.
Hạ Sinh đầu tiên nói: "Cha không định thân cho ta? Hừ, không sợ kết quả là 'Giỏ trúc múc nước chẳng được gì', không vớt được gì cả! Đến lúc đó Đỗ Quyên hận chết ngươi, còn làm con dâu ngươi sao, nghĩ đẹp!"
Lâm Đại Đầu vừa nghe vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Xuân ngăn cản không kịp, Hạ Sinh đã nói ra, rất bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Nhị ca!"
Hạ Sinh cũng thấy nói sai, ngượng ngùng không lên tiếng.
Lâm Đại Đầu chỉ lo hỏi.
Lâm Xuân liền đuổi Đông Sinh đi ngủ, sợ hắn còn nhỏ, nghe xong đi ra ngoài nói lung tung.
Đông Sinh cũng là thằng nhóc bát quái, nơi nào chịu đi.
Lâm Đại Đầu nói: "Nói đi, tiểu tử này nghe xong không dám ra ngoài nói lung tung đâu. Nếu hắn nói, ta lột da hắn."
Đông Sinh phát thề, nói nhất định không ra ngoài nói lung tung