Phượng Cô cười lạnh nói: "Chất nữ muốn tính sổ gì?"
Đã biết nàng không dễ dàng nói chuyện mà.
Đỗ Quyên nói: "Muốn tính nhiều lắm. Tiểu thẩm không biết chứ, dựa theo luật pháp Đại Tĩnh ta, phàm sản nghiệp tổ tiên trong nhà đều do đích tôn kế thừa, làm quan tước vị cũng như vậy. Nói cách khác, nhà cũ bên kia hẳn thuộc về nhà ta. Đây là một."
Nàng ngừng lại, liếc mắt nhìn tiểu thúc tiểu thẩm, quả nhiên sắc mặt thay đổi.
Nhẹ nhàng cười, nàng nói tiếp: "Thứ hai chính là tiểu thúc phải đem hiếu kính năm rồi bù thêm cho gia gia nãi nãi. Liền chiếu theo hiếu kính hàng năm của nhà ta cho gia gia nãi nãi, sau này hàng năm cũng phải đưa như vậy."
Phượng Cô cả giận: "Gia gia nãi nãi ngươi ăn ở chung với chúng ta, còn muốn bù cái gì? Ngươi mới bây lớn đã biết tính kế..."
Đỗ Quyên không để nàng nói xong, ngắt lời nói: "Tại sao là tính kế? Tiểu thẩm đừng nói với ta là mấy năm nay các ngươi nuôi gia gia nãi nãi. Thật là cười chết người! Gia gia như một tráng niên giúp các ngươi làm ruộng. Nãi nãi giúp các ngươi giặt đồ nấu cơm còn trông con. Tự bọn họ nuôi sống bản thân còn đủ, còn không tính những thứ nhà ta hiếu kính cho gia gia nãi nãi. Tiểu thúc tiểu thẩm các ngươi nói đi, nhiều năm như vậy các ngươi buôn bán lời bao nhiêu? Đã giúp các ngươi làm nhiều như vậy, phút cuối cùng già đi, các ngươi một cước đá lão ra, còn nói với bên ngoài mình có bao nhiêu hiếu thuận."
Nàng rồi hướng về Tam thái gia nói: "Người ta đều nói tỷ muội chúng ta có thể làm. Việc này còn không phải là bị bức. Khi còn nhỏ, không có người quản chúng ta, ta và tỷ tỷ mới ba bốn tuổi đã bắt đầu làm gia vụ nấu cơm. Thái gia gia ngươi nói, tiểu thúc có nên đem lợi nhuận mấy năm nay bỏ ra không?"
Tam thái gia và Tứ thái gia đều nói không ra lời.
Phượng Cô đã sớm biết Đỗ Quyên không giống con nít, lại không nghĩ rằng nàng có thể tính sổ cẩn thận rõ ràng như thế, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nhưng nàng cũng không đơn giản, cười lạnh nói: "Ngươi, một đứa nhỏ, không đương gia sao biết củi gạo quý. Ngươi chỉ thấy gia gia nãi nãi ngươi được những thứ kia, sao ngươi không ngẫm lại, lão theo chúng ta qua, nhân tình lui tới, tiêu phí lớn biết bao nhiêu? Không nói khác, lấy thân thích Cây Lê Câu so ra. Hàng năm bọn họ đến, chủ yếu là ở bên kia hay là ở nhà ngươi, ngươi hiểu rồi chứ?"
Đỗ Quyên nói: "Ta không đương gia? Tiểu thẩm chưa nghe nói qua "Trẻ nhà nghèo sớm đương gia" sao? Tuy ta nhỏ, nhưng trướng ta biết rất rõ."
Nói xong xoè ngón tay tính nói: "Nhân tình lui tới, nhân tình lui tới, có đi thì có đến. Ngươi nói là tiêu phí, thu vào ngươi không thấy à? Không nói cái khác, hàng năm các ngươi đi Cây Lê Câu, ở một lần là rất nhiều ngày, không phải cữu gia gia bọn họ cũng chiêu đãi các ngươi sao? Nhà ta không có ai đi. Cứ tính cha ta đi, nhiều lắm ngày hôm sau sẽ trở lại. Cữu gia gia bọn họ đến, chúng ta cũng giống vậy thỉnh bọn họ ăn cơm. Bình thường thân thích Cây Lê Câu có việc vui, theo nãi nãi phân phó, một nhà chúng ta đều đưa lễ. Nhà ta ngay cả khi sinh Hoàng Ly, nương ta ngại phiền toái nên không làm tiệc đầy tháng. Những món lễ đó có thể nói là có đi không có về..."
Chút việc đó, Đỗ Quyên đã ở trong căn nhà nghèo khó này bằng ấy năm, nàng có thể không rõ ràng sao?
Hai người đối mặt tỉ mỉ tính sổ, nói rõ rang từng món từng món, người ngoài xem náo nhiệt nghe được mùi ngon.
Hoàng đại nương nghe Đỗ Quyên nói lễ nhà nàng đều "Có đi không có về", há mồm muốn mắng "Ai kêu nương ngươi ngại phiền toái không mời khách ". Nhưng con dâu út đẩy hai cụ ra ngoài, chọc giận nàng nên nàng nhịn, không muốn giúp con dâu út nói chuyện, lạnh lùng nhìn nàng và Đỗ Quyên.
Hoàng lão Nhị thấy ánh mắt tức giận của cha mẹ, xấu hổ cúi đầu.
Hắn không nói chuyện không phải là tán thành ý của vợ, chỉ là vợ hắn đột nhiên nói ra làm hắn ngây ngẩn cả người. Vốn định quát nàng, nói cha mẹ sẽ sống với mình, ai ngờ Đỗ Quyên lanh mồm lanh miệng nhận lời, đại ca cũng sảng khoái nhận, sau đó Đỗ Quyên bắt đầu tính trướng, chưa cho hắn cơ hội nói chuyện.
Lúc này nếu hắn tỏ thái độ, nói cha mẹ ở cùng mình, có vẻ như hắn nghe Đỗ Quyên tính trướng, sợ chịu thiệt nên không nỡ để cha mẹ đi.
Hắn cúi đầu, càng nghĩ càng giận.
Hoàng Lão Thực cũng thấy xấu hổ, lắp bắp nói: "Đỗ Quyên..."
Còn chưa nói đã bị Hoàng Tước Nhi ngăn lại, "Cha đừng ngắt lời!"
Hoàng Lão Thực nhanh chóng dừng lại, quả nhiên không ngắt lời.
Trong lúc Hoàng lão cha đang bi phẫn, chợt nghe tiếng rống to: "Đừng ồn!"
Mọi người nhìn quanh, Hoàng Tiểu Bảo đi ra, sắc mặt hết sức khó coi.
Hai ngày này hắn đã phát vài lần hoả. Đến cùng người nhỏ, lời nhẹ, không thể thay đổi ý tưởng người lớn. Gia gia nãi nãi khăng khăng cố chấp, muốn bức đại bá từ hôn, ngay cả cha mẹ cũng xen vào. Điều này làm cho hắn thực phiền não.
Lúc nãy hắn cũng theo tới nhưng trốn ở đằng sau.
Hắn nghe nói Đỗ Quyên trở lại, muốn nhìn xem nàng ứng đối với thủ đoạn của gia gia nãi nãi như thế nào. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy tiểu đường muội này có biện pháp đối phó gia gia nãi nãi.
Quả nhiên, Đỗ Quyên làm gia gia nãi nãi tức giận nửa chết nửa sống.
Cái này còn không tính, ngay cả nương cũng bại trên tay nàng.
Nói tới nương, hắn cũng cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Ở trong lòng hắn, nương là một người vợ ôn nhu hiền lành, so đại bá nương không biết tốt hơn bao nhiêu. Nãi nãi không thích đại bá nương, bởi nàng quả thực không làm cho người thích. Hắn cũng không thích nàng.
Nhưng ngày đó, nương ở trong sân nói xấu Tước Nhi tỷ tỷ, hôm nay trực tiếp đối diện mắng Đỗ Quyên, đều làm cho hắn xấu hổ không ngóc đầu lên được, cảm thấy nương không giống nương trong trí nhớ của mình.
Vậy mà nương lại đưa ra muốn gia gia nãi nãi sống với đại bá, Đỗ Quyên và nương lôi nhau ra tính toán... Hắn mới là kẻ không đương gia không biết củi gạo dầu muối quý, chỉ lo mặt mũi, cảm thấy tính trướng như vậy rất nhỏ mọn, quá mất mặt, bởi vậy xúc động ra mặt.
Hắn đi đến trước mặt gia gia, nhăn mặt nói: "Ai cũng đừng ồn. Ta là cháu trai lớn của Hoàng gia, ta nuôi gia gia nãi nãi."
Nói xong nhìn về phía Đỗ Quyên, khinh miệt cười nói: "Ngươi lanh mồm lanh miệng lắm, nhưng ngươi nuôi nổi sao? Coi như mấy người các ngươi đều gả gần, đó cũng là xuất giá. Gả đi chính là người nhà khác. Ngươi có thể chiếu cố đại bá và đại bá nương, ngươi còn có thể mang gia gia nãi nãi theo sao? Đừng nói mạnh miệng!"
Ngạo nghễ ngẩng đầu, ý bảo mình thì khác, tương lai sẽ chống đỡ môn hộ.
Đỗ Quyên nhịn không được vỗ tay nói: "Tốt! Tiểu Bảo ca ca là một nam tử hán!"
Nàng rất kinh ngạc: chẳng lẽ năm xưa đánh hắn một trận, đánh cho tiểu tử thành tài?
Hoàng Tiểu Bảo nghe nàng nói mình như vậy, mặt đỏ bừng lên.
Tiểu thiếu niên hiển nhiên không quen ra mặt làm chủ. Không giống Đỗ Quyên, dù tuổi nhỏ nhưng trong thân thể ẩn dấu một linh hồn đã trưởng thành. Hắn mới mười hai tuổi. Hôm nay bị bức ra trước đám đông, kiệt lực làm ra vẻ có đảm đương, kỳ thật hắn rất khẩn trương. Tuy cứng rắn chống, thân thể vẫn run nhè nhẹ.
Cũng may Đỗ Quyên không quan sát kỹ hắn, nói tiếp: "Chúng ta không thể tính sổ tỉ mỉ, làm cho người ta chê cười con cháu Hoàng gia bất hiếu. Sau này, nhà chúng ta tăng lương thực hàng năm cho gia gia nãi nãi một trăm cân, lúc giết heo tăng thịt heo lên cân, hàng năm cho lão nhân một bộ đồ mới, một đôi giày mới. Mặt khác, bình thường chỉ cần nhà ta có thức ngon, đều sẽ đưa một phần cho gia gia nãi nãi."
Tiếng nói vừa dứt, trong ngoài đều trầm trồ tán thưởng.
Thì ra bên ngoài có không biết bao nhiêu người vây quanh, đều đến xem náo nhiệt.
Tam thái gia lớn tiếng nói: "Tốt. Tốt! Đều là những trẻ hiếu thuận."
Rồi nhìn xuống hai người Hoàng lão cha nói: "Các ngươi còn có gì để nói? Có con cháu như vậy, đừng không biết đủ!"
Sự buồn bực vì Đỗ Quyên nói không tiếp thu gia gia nãi nãi lúc nãy triệt để tiêu tán, cũng không nói đi nữa, xoay người trở lại vị trí cũ ngồi xuống.
Đỗ Quyên cười, giải thích: "Trước mặt người, ta không nói lời hay. Kỳ thật ta không tán thành gia gia nãi nãi tới nhà của ta. Bởi vì nãi nãi và nương ta bất hòa, việc này mọi người đều biết, cũng không phải là chuyện một năm hai năm. Ta sợ gia gia nãi nãi đến nhà chúng ta, chẳng những không tốt, ngược mỗi ngày bực bội, đó mới thật là bất hiếu. Tiểu Bảo ca ca nói như vậy, chúng ta sẽ tận hiếu."
Không phải nàng không chịu nuôi hai lão, kỳ thật nàng thích nhất người lớn tuổi. Huống hồ gia gia nãi nãi rất cần mẫn. nhưng chỉ cần mẫn với tiểu thúc. Hai lão đến nhà nàng, có thể thấy trước là hai lão sẽ không sống yên tĩnh như sống với nhị thúc, khẳng định sẽ nháo cho gà bay chó sủa.
Bởi vậy, nàng vừa đáp ứng, vừa cùng tiểu thẩm tính trướng ngăn cản việc này.
Ai ngờ nửa đường nhảy ra một Tiểu Bảo.
Nàng nhân cơ hội đáp ứng hắn, lại gia tăng độ hiếu kính.
Kỳ thật cũng không tính là gia tăng. Năm rồi bọn họ hiếu kính gia gia nãi nãi cũng cỡ đó, hiện tại bất quá là nói cho mọi người biết.
Chẳng những sẽ không gia tăng, chỉ sợ còn có thể giảm bớt.
Bởi vì nàng nói là "chỉ cần nhà ta có món ngon sẽ đưa cho gia gia nãi nãi", nhưng nàng đã nói với tiểu di không cần đưa con mồi cho các nàng. Các nàng muốn ăn sẽ tới nhà tiểu di ăn. Sau này, Hoàng gia là sẽ không thường có món ăn thôn quê, dĩ nhiên sẽ không đưa cho gia gia nãi nãi.
Hoàng lão cha hừ một tiếng nói: "Lòng hiếu thảo của ngươi, ta không chịu nổi!"
Hoàng đại nương cũng cả giận nói: "Hiếu tâm? Nếu thật chúng ta tới đây, người vợ nhẫn tâm kia không nghĩ biện pháp giết chết hai chúng ta sẽ không buông tay! Lòng dạ hiểm độc, sai sử khuê nữ ra mặt, còn mình trốn qua một bên chế giễu..."
Phùng Minh Anh lập tức giương giọng chửi, nói nàng là thiên hạ đệ nhất độc bà bà.
Tam thái gia vội vàng ngăn cản, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng đại nương.
Đỗ Quyên cười nói: "Không phải ta hiếu tâm, là cha nương ta bọn họ hiếu tâm. Ta mới lười quản gia gia nãi nãi đó."
Nãi nãi không thừa nhận hiếu tâm của Phùng Thị, nàng càng muốn đề cao nương.
Muốn cho bà hiểu là: nếu không có cha mẹ, tỷ muội các nàng sẽ không hiếu kính.
Khí huyết Hoàng lão cha cuồn cuộn một lần nữa.
Hoàng Tiểu Bảo nhịn không được kêu lên: "Gia gia!"
Hiển nhiên Hoàng Tiểu Bảo không tán thành hắn liều mạng chống đối, vừa đỡ hắn đứng lên.
Hoàng lão cha nhìn cháu trai cả, trong lòng cảm động nhưng rất thần kỳ không lên tiếng, cũng không cố chấp quỳ, nhân thể đứng lên.
Ngay cả Hoàng lão Nhị cũng không lên tiếng, vui mừng nhìn nhi tử.
Phượng Cô rất thức thời nói: "Nương và cha nên nghe Tiểu Bảo."
Lại chuyển vấn đề sang cho nhi tử làm.
Nhi tử trưởng thành chững chạc như người lớn, bản thân có chủ ý riêng, nàng càng cao hứng. Nàng lại hối hận vừa rồi không nên mắng tỷ muội Đỗ Quyên "quyến rũ người", phá huỷ hình tượng của mình, không chừng ảnh hưởng tới con mình trước mặt người khác không ngóc đầu lên được, bởi vậy lúc này kiệt lực bổ cứu.
Nàng nhìn Phùng thị đang tựa vào cửa phòng, không khỏi đắc ý nghĩ: "Khuê nữ ngươi lại có thể làm thế nào? Tương lai còn không phải là gả cho người. Con ta đã thành tài, đương gia xử lý công việc. Hừ! coi ngươi già đi sẽ trông cậy vào ai, còn thật cho rằng có thể dựa vào con rể sao!"
Nhà Hoàng Lão Thực không có ý kiến gì với đề nghị của Đỗ Quyên.
Bởi vậy, cuộc phân tranh này do hai tiểu hài tử nói hai ba câu là kết thúc.
Nhưng là, có người lại không cam lòng.
Diêu Kim Quý thấy Đỗ Quyên không nhận gia gia nãi nãi, cũng không đáp ứng định thân với mình, vừa thất lạc vừa không phục. Lại thấy biểu đệ Tiểu Bảo nổi bật được mọi người tán thưởng, hắn ỷ vào trong bụng có chút nước mực (= có chữ nghĩa), cũng muốn khoe khoang một phen, bởi vậy cũng đi ra.