Nàng coi như thấy được cái gì gọi là "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do".
Nhíu mi suy nghĩ một hồi, nói: "Hắn muốn làm xáo trộn. Ngày mai ngươi chỉ quản kiên trì, đem hai chuyện tách ra mà nói, luận sự. Chuyện Dương gia có Trầm tri phủ ở đây, đúng sai trong đó Trầm tri phủ hiểu rõ nhất, hắn không nhận đồng, chỉ quản hỏi Trầm tri phủ là được."
Hoàng Nguyên cười khổ nói: "Sao ta không nghĩ tới chuyện này chứ? Ta đã nói như vậy, nhưng hắn ở trong quan trường đã lâu, sao không có chút thủ đoạn. Hắn nói ta cùng ngươi giả dối, cố ý thiết lập cái bẫy ngôn ngữ, làm cho dưỡng phụ gấp quá, vì không liên lụy Dương gia, mới vứt bỏ ta. Còn nói phương pháp này tuy hợp lý lại vô tình, mà Trầm tri phủ cũng nói không ra cái gì. Loại bỏ Trầm tri phủ, ta bác bỏ như thế nào đây? Ngày đó ngươi, ta thật có dụ dỗ Dương đại gia chui đầu vô lưới, nhưng nếu hắn có lòng ngay thẳng, hai nhà liền sẽ không đi đến tình trạng này. Nay đem tội bất nghĩa toàn đổ lên người ta."
Đỗ Quyên cả giận: "Chẳng lẽ muốn ngươi làm bộ khóc cầu, nói luyến tiếc dưỡng phụ à?"
Thật là tức cười, cực kỳ dối trá!
Hận nhất loại ngụy quân tử này!
Hoàng Nguyên nói: "Đợi Niên bộ đầu lấy gia gia chứng từ đến, thì dễ làm."
Nói xong, lại cẩn thận hỏi nàng tình hình năm đó, bởi vì Diêu Kim Quý cũng cáo nàng ngỗ nghịch, nói nàng năm đó buông lời không tiếp thu gia gia nãi nãi, việc này cũng có dính líu.
Đỗ Quyên liền đem chuyện năm trước nhất nhất nói.
Nhưng vì phải giải thích, không tránh khỏi lại kéo đến tám năm trước, mười hai năm trước, sau đó lại trở về lúc Phùng Thị sinh con ngoài sơn dã, mất đi nhi tử.
Câu chuyện là thế, cuối cùng đều là đổ lên người Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên.
Hai chị em nhìn nhau cười trong đau khổ.
Cười một trận, lại hỏi vài câu, kéo tơ bóc kén, từ từ hỏi chi tiết.
Đối đáp qua lại, Hoàng Nguyên cùng với Đỗ Quyên nhắc tới sinh hoạt ở thôn Thanh Tuyền, khi còn bé, thơ ấu, thiếu niên; vùng núi, sông hồ, thôn trang; Lâm Xuân, Cửu Nhi, bọn tỷ muội và trưởng bối, đủ loại khúc mắc phân tranh...
Hắn cảm thán các nàng chịu khổ, cũng ngạc nhiên sự can đảm và dũng khí của nàng.
Hai người kề gối tâm sự, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hơi thở tương giao, trong lòng sinh ra cảm xúc khác.
Hoàng Nguyên bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... Thích Lâm Xuân sao?"
Hai mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Đỗ Quyên, không hiểu vì sao tâm tình khẩn trương hẳn lên.
Đỗ Quyên giật mình, không biết đáp thế nào.
Hoàng Nguyên lại hỏi: "Ngư nương nương ám chỉ nhân duyên, có phải là hắn hay không?"
Trong lúc Đỗ Quyên tự thuật, Lâm Xuân liên tiếp xuất hiện, là người có hôn ước miệng với nàng. Nếu hai người định thân cũng không là chuyện lạ.
Tâm tình Đỗ Quyên kích động, nhìn hắn kiên định lắc đầu: "Không phải hắn!"
Nàng ngưng thần nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt mình, trong đôi mắt ôn nhuận phản chiếu hình ảnh của nàng, sâu thẳm không rõ, vạn loại ngôn ngữ vọt tới bên miệng, mà một câu cũng không nói nên lời.
Hoàng Nguyên cũng thất thần nhìn thiếu nữ trước mặt, lại thấy nàng lộ ra ánh mắt mơ hồ, trong nháy mắt bị luân hãm, không tự chủ kéo tay nàng, lẩm bẩm gọi: "Đỗ Quyên..."
Đỗ Quyên ngẩn ngơ.
Bản năng trở về, thức tỉnh Hoàng Nguyên.
Hắn như chạm phải bàn ủi nóng buông vội tay Đỗ Quyên, mặt hồng lên như tấm vải đỏ.
Đồng thời, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn: hắn lại làm ra hành động không bằng cầm thú như thế, khởi ý niệm thân cận tỷ tỷ, thật quá đáng sợ!
Hắn bỗng quay đầu, không dám nhìn Đỗ Quyên nữa.
Đỗ Quyên nhìn hắn cười khổ.
Đây đúng là hy vọng nàng hằng tâm niệm, nhưng vừa rồi nàng cũng sợ tới mức run lên một cái. Bởi vì, trước mắt bọn họ là tỷ đệ. Hoàng Nguyên đối với mình động niệm, cũng khó trách hắn bị dọa sợ.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Phùng Thị chính miệng nói ra chân tướng.
Nghĩ xong, nàng hít sâu một hơi nói: "Hoàng Nguyên, Ngư nương nương nói giống như thật mà là giả, nhất định có duyên cớ. Tỷ như ngươi và ta, ban đầu nằm mơ cũng không nghĩ ra sẽ là người một nhà. Ai biết phía sau nhân duyên của ta có nội tình gì? Có lẽ, không có khả năng nhất chính là chân thật nhất!"
Hoàng Nguyên lập tức xoay người, lắp bắp hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Đỗ Quyên vô tội nói: "Ta chỉ là đoán, không có ý gì."
Hoàng Nguyên lộ rõ sự thất vọng, rồi lại thật sâu nhìn nàng suy tư.
"Đỗ Quyên, Lâm Xuân nói bộ dáng chúng ta không giống nhau!"
Hắn buông mi nhẹ giọng nói.
Đỗ Quyên mừng rỡ không thôi, dùng sức gật đầu nói: "Ân! Người trong thôn cũng nói ta không giống khuê nữ Hoàng gia. Những người đó thường chê cười Lão Thực cha, nói hắn sinh không ra khuê nữ như ta vậy. Cha tức giận đến gây với người ta."
Hoàng Nguyên mở to mắt, thất kinh hỏi: "Có chuyện này?"
Đỗ Quyên gật đầu, chớp chớp mắt nói: "Làm sao? Bất quá là người ta nói chơi."
Từng bước một dẫn đường hắn tiếp cận chân tướng.
Hoàng Nguyên lắc đầu, thầm nghĩ không đúng, khuôn mặt tiểu muội Hoàng Ly có chút bóng dáng của cha mẹ, nhưng trên người Đỗ Quyên, không hề có bóng dáng cha mẹ.
Điều này cũng không có gì khó khăn, chỉ cần hỏi nương thì việc gì cũng biết.
Hắn tự hỏi không phải người hạ lưu, nhưng rõ ràng hắn vừa mới động ái niệm. Hắn kiên trì cho rằng, huynh đệ tỷ muội có quan hệ máu mủ, không có khả năng sinh ra ý niệm như vậy. Chỉ có đồ háo sắc vô sỉ nhất mới có hành vi súc sinh đó. Bởi vậy, hắn nhận định ở giữa có vấn đề.
Hắn không hề xấu hổ, tiếp tục cùng Đỗ Quyên thương nghị vụ án, chỉnh lý tố tụng bào chữa. Chỉ là so với lúc trước, hắn đối với Đỗ Quyên thêm phần khách khí tôn trọng, thiếu đi sự thân cận tùy ý.
Đang bàn luận, Hoàng Ly tiến vào đưa thức ăn đồ uống, nghe nói chuyện cũ, vội xen mồm.
Đỗ Quyên liền đem "sự tích anh dũng" của tiểu muội ra cười, phát triển không khí.
Hoàng Ly không thuận theo, lăn vào trong lòng nàng ăn vạ, rồi lại chạy đến bên người ca ca dựa vào làm nũng, rầm rì nói trước đây mình không có ca ca làm chỗ dựa, cha lại thành thật, đành phải trở nên mạnh mẽ một ít, bằng không bị người khi dễ chết.
Hoàng Nguyên nhịn cười nói với nàng: "Đợi ca ca về, nếu ai dám khi dễ ngươi, ca ca đánh hắn tét miệng, cho ngươi xả giận!"
Hoàng Ly nghe xong đắc ý không thôi, "Ca ca cũng không cần đánh người, chỉ đứng ở một chỗ, chi, hồ, giả, dã một hồi, người ta không dám nhe răng."
Đỗ Quyên không nhịn được cười, "Chi, hồ, giả, dã còn có chức năng này?"
Phùng Thị ở bên ngoài nghe huynh muội bọn họ nói giỡn, nhịn không được tâm ngứa, cùng Hoàng Lão Thực đi vào, nói: "Đỗ Quyên khi còn nhỏ là quỷ tinh. Một năm kia, nàng đi tìm bà nội nàng mượn thịt..."
Nói tới nói lui, sự tích anh dũng của Đỗ Quyên cũng bị moi ra.
Hoàng Nguyên nghe xong, đầu tiên là mở to hai mắt nhìn Đỗ Quyên, tiếp đó cười đến mất hết phong thái, quên quạt xếp đang mở ra, gõ mạnh vào lòng bàn tay trái một cái, một thanh âm vang lên, quạt xếp bị gãy.
Hoàng Ly "Ai yêu" một tiếng, cầm lấy cây quạt gãy, rất tiếc hận.
Đỗ Quyên tức giận nói: "Vậy có gì đáng cười chứ!"
Hoàng Nguyên chỉ nhìn nàng cười, tưởng tượng tình hình một đứa bé tuổi cùng nãi nãi mượn thịt, quả thực buồn cười.
Rồi Hoàng Lão Thực cũng tham gia, thổi phồng nói ba khuê nữ của hắn ở thôn Thanh Tuyền giỏi giang thế nào, nổi danh ra sao, là thôn hoa vân vân.
Hoàng Nguyên vừa ngừng cười, nghe hai chữ "thôn hoa", nhịn không được lại cười rộ lên. Nhìn bộ dáng tự hào của Lão Thực cha, cảm thấy hán tử thật thà chất phác này rất thân thiết, bộ dáng nương mắng hắn cũng rất thân thiết, bộ dáng nũng nịu của tiểu muội thân thiết hơn, hơn nữa đại tỷ, một gia đình này...
Hắn còn chưa về nhà, bằng vào tưởng tượng là biết cuộc sống Hoàng gia ấm áp thế nào. Trong lòng đối với thôn Thanh Tuyền càng mong đợi.
Vừa rỗi rãnh nói một lúc, Phùng Trường Thuận vào nói, Tảm, Thẩm hai vị thiếu gia cầu kiến.
Từ lúc Trần Thanh Đại và nha dịch huyện Sơn Dương đến, hai ngày nay hắn chỉ ngồi nhàn nhã trong đại sảnh khách sạn, lưu tâm những người lui tới, phòng ngừa có người tìm cháu ngoại gây phiền toái, hắn sẽ vào báo tin trước một bước, giống như người giữ cửa.
Hoàng Nguyên vội đi ra ngoài.
Đem Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng vào phòng khách của mình, Phùng Thị bưng trà lên là rời khỏi ngay, để ba người nói chuyện.
Thẩm Vọng từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy, vừa nói: "Một tờ là cuộc đời Cảnh phu tử và gia tộc Cảnh thị kinh thành, ngươi xem trong lòng biết đường tính. Bên dưới là những chuyện sau khi Diêu Kim Quý đi huyện Sơn Dương gây nên. Chậc chậc! lệnh biểu huynh thật là nhân tài! Còn có Dương gia, tuy rằng ngươi sống trong nhà đó mười mấy năm, thật không hiểu biết người "Cha" kia, cũng là nhân vật đó. Còn có dưỡng mẫu của ngươi..."
Hoàng Nguyên vội vàng đứng dậy ôm quyền, cảm tạ người phí tâm, rồi nhận lấy.
Hắn cũng không nhờ bọn họ. Đây là bọn họ chủ động ra sức giúp hắn.
Tảm Hư Cực mỉm cười, không lên tiếng. Thẩm Vọng phất tay nói: "Đừng nói những lời đó! Huynh đệ chúng ta, nói như vậy cảm thấy xa lạ. Ngươi viết cho ta bức tranh chữ kia, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Tảm huynh thì càng không cần nói, được một thiên văn chương hoàn chỉnh đó."
Tiếp theo, hai người hỏi tới tình hình đường thẩm hôm nay, đều tức giận không thôi.
Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra biện pháp ứng đối tình hình như thế, đều trầm mặc.
Tảm Hư Cực bỗng nhiên nói: "Ba ngày sau là sinh thần của thúc phụ, ngươi nhất định phải đi." Dừng lại, lại nhẹ giọng nói: "Thím và Yên muội muội nghe nói phong thái Hoàng cô nương, rất muốn gặp nàng, nên sai ta đưa thiếp mời cho nàng, còn có tiểu muội muội của ngươi."
Nói xong, từ trước ngực lấy ra một bái thiếp màu hồng ra, đặt lên bàn, ánh mắt lại nhìn Hoàng Nguyên. Ánh mắt Thẩm Vọng cũng lấp lánh nhìn hắn.
Hoàng Nguyên chấn động, không chút nghĩ ngợi từ chối, nói: "Chúng ta gia đình nông dân, nữ nhi không nên tới những trường hợp như vậy tốt hơn."
Tảm Hư Cực bất mãn kêu lên: "Hoàng Nguyên!"
Thẩm Vọng cũng nói: "Hiền đệ quá mức hẹp hòi."
Hoàng Nguyên nghiêm túc nói: "Sinh thần Tảm đại nhân, tiểu đệ thân là học sinh vãn bối, dĩ nhiên phải đến chúc mừng, nhưng là gia tỷ... thật không tiện đến. Nàng và Tảm cô nương các nàng không cùng đẳng cấp, huống hồ gần đây nàng phiền toái đủ nhiều, xuất đầu lộ diện ở trường hợp như vậy, không khác gì tạo cơ hội cho người soi mói, hai vị huynh trưởng chẳng lẽ nhẫn tâm? Kính nhờ vị trước mặt Tảm phu nhân và Tảm cô nương cẩn thận phân trần, tiểu đệ đến lúc đó cũng sẽ đến xin lỗi."
Tảm Hư Cực im lặng.
Thẩm Vọng không xác định nói: "Sẽ không nghiêm trọng như thế chứ?"
Hoàng Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hắn cúi đầu, trong lòng biết Hoàng Nguyên lo đúng: nếu Đỗ Quyên xuất hiện ở phủ tuần phủ, nhất định sẽ làm cho người ta để ý. Không có hắn, đều do gây ra. Vốn là chuyện tốt, nhưng Diêu Kim Quý cáo buộc, thanh danh Đỗ Quyên liền bị chê khen này nọ, nếu đi sẽ làm cho người ta bình luận, quả thật không thỏa đáng. Huống hồ lấy thân phận của nàng, không phải không thể không đi, đi càng làm náo động hơn.
Nghĩ xong, hắn khuyên nhủ: "Cứ như vậy đi. Tảm huynh trở về cùng Tảm phu nhân giải thích, phu nhân chắc chắn thương tiếc Hoàng cô nương, sẽ không trách nàng."
Tảm Hư Cực gật gật đầu, đem bái thiếp thu lại.
Chỉ là, hắn nhìn về phía Hoàng Nguyên, ánh mắt mang theo chút tìm tòi.
Hoàng Nguyên không tránh không né đón nhận ánh nhìn của hắn, không chút dao động.
Đỗ Quyên, hắn sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy!
Đây không chỉ là ý tứ của hắn, cũng là ý tứ của Nhậm Tam Hòa. Lúc sắp đi, hắn nghiêm khắc dặn dò hắn. Đến cùng gây phiền toái lại là tên bạn thân đều để ý Đỗ Quyên.
Hắn thầm hạ quyết tâm, đợi án này xong xuôi, sẽ theo người nhà đi thôn Thanh Tuyền, không đến hai mươi tuổi tuyệt không ra núi.