Đỗ Quyên không đáp lại, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Nhìn hắn dưới ánh trăng, vứt bỏ hết thảy hồng trần hỗn loạn, hắn có khả năng nhớ tới kiếp trước không.
Giờ khắc này, đôi mắt nàng cực kỳ giống sao trên trời, hào quang sáng lạn.
Hoàng Nguyên nhìn chằm chằm đôi tròng mắt long lanh kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã sớm đoán ta là phu quân kiếp trước của ngươi, đúng không? Lý Đôn, hắn gọi Lý Đôn, đúng không?..."
Đỗ Quyên như cũ không nói. Nàng hy vọng tự hắn nhớ ra.
Hoàng Nguyên lại không nói, cứ như vậy nắm tay nàng, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Thật lâu sau, hai người đồng thời đưa mắt nhìn xuống mặt nước. Chỗ đó, trăng tròn bị dòng nước lưu động đã không còn hình dạng...
Chẳng biết lúc nào Như Gió đã chạy đi, lẻn đến phía sau lùm cây đại thụ bên bờ sông. Đỗ Quyên mơ hồ nghe chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về hướng đó, lại thấy Như Gió lại chạy ra, dọc theo bờ sông chạy lên núi.
Hoàng Nguyên khẽ giọng hỏi: "Mặc kệ cho nó đi?"
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Lão hổ đều là ngày ngủ đêm đi ra ngoài. Nhốt nó không tốt."
Như Gió cũng đi, bờ sông càng yên tĩnh, tiếng côn trùng đêm thu nỉ non nhiều hơn, thành âm thanh chính giữa vùng non nước hoang vui. Trên cao, trăng vẫn lặng lẽ chiếu sáng. Ánh trăng bao phủ hai người, phảng phất như hình ảnh xuyên thời không, từ kiếp trước vào kiếp này!
Trăng ngã về tây thì bọn họ mới đứng dậy rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Nguyên sớm đi nhà cũ thỉnh an.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương mới vừa thức dậy đã thấy cháu trai quỳ trước giường, cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó nói: "Gia gia, nãi nãi, tôn nhi có một thỉnh cầu, mong gia gia nãi nãi thành toàn."
Hoàng lão cha bước lên phía trước nâng dậy cháu trai, hỏi: "Chuyện gì? Ngươi nói."
Hoàng đại nương cũng bận rộn nói: "Ngươi nói, muốn cái gì, nãi nãi giúp ngươi làm."
Hoàng Nguyên ngồi ở giữa ông bà, trịnh trọng nói: "Gia gia, nãi nãi, ta muốn cưới Đỗ Quyên..."
Điểm tâm xong, Đỗ Quyên bị gọi đi nhà cũ.
Nàng cho rằng, nhất định là nãi nãi muốn mình giúp tiểu thẩm nấu cơm.
Nhưng khi đến chỗ đó, lại thấy gia gia nãi nãi và cha mẹ đoan chính phân ngồi ở phòng chính, Hoàng Nguyên đứng bên người gia gia, những người khác đều không có mặt, nàng liền kinh ngạc.
Đợi nghe Hoàng lão cha nói muốn đem nàng hứa cho Hoàng Nguyên, nàng không khỏi dại ra.
Nàng nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên mỉm cười với nàng, ấm áp như gió xuân!
Hoàng lão cha thấy nàng không lập tức trả lời, rất bất mãn, nhưng nhớ tới cháu trai giao phó, liền kiên nhẫn giải thích: "Tuy ngươi do Hoàng gia nhặt được, nhưng cha mẹ ngươi lại phí tâm nuôi ngươi lớn như vậy, chúng ta cũng không dám tùy tiện bức ngươi đòi ngươi báo ân. Tấm thân già cỗi này cũng không muốn vào nha môn lần nữa. Nhưng Nguyên Nhi cũng xem là tốt, xứng đôi với ngươi. Ngươi có vui vẻ chấp nhận?"
Nói là hỏi ý Đỗ Quyên, lời nói lại chứa đầy châm choc, thêm phần nhắc nhở Đỗ Quyên: Hoàng Nguyên coi trọng nàng, đó là phúc khí của nàng, nàng nên tri ân báo đáp, lấy thân báo đáp.
Đỗ Quyên mặc kệ hắn, xấu hổ cúi đầu nói: "Do gia gia nãi nãi làm chủ." Bộ dáng kia thật giông khuê tú luôn tuân thủ quy củ. Bỗng nhớ tới mình luôn luôn hào phóng, xấu hổ như vậy quá kỳ quái, nên cuống quít lại ngẩng đầu, "Ta chỉ có một yêu cầu: việc này phải thương nghị với Lâm gia xong mới có thể định."
Hoàng đại nương bật thốt lên: "Tại sao phải cùng bọn họ thương lượng?"
Hoàng lão cha dù chưa nói chuyện, vẻ mặt cũng rất không cao hứng.
Hoàng Nguyên lại cướp lời nói: "Tôn nhi cảm thấy là nên cùng Lâm gia thương nghị."
Hoàng Lão Thực nói: "Lâm Đại Đầu biết được, sợ là muốn nháo."
Phùng Thị cũng có vẻ lo lắng.
Đỗ Quyên vội nói: "Gia gia, năm xưa quả thật cha mẹ có hôn ước miệng với Lâm gia. Việc này như thế nào cũng phải cho Lâm gia một công đạo. Lâm gia không phải là gia đình không phân rõ phải trái, cùng ngồi xuống thương nghị, đem việc này nói rõ, chúng ta cũng an tâm. Bằng không lại nháo lên như trước đây, không phải là gây phiền toái cho Hoàng gia sao? Tương lai đại tỷ còn muốn gả vào Lâm gia, không thể để nàng khó xử."
Hoàng Nguyên cũng gật đầu nói: "Gia gia đừng lo lắng, việc này giao cho tôn nhi làm. Lúc này đây, nhất định phải một lần giải quyết việc này để sau này khỏi phiền."
Hoàng lão cha có tôn nhi, vạn sự không lo, liền gật đầu đáp ứng.
Hoàng Nguyên nói, trước nên công khai thân thế Đỗ Quyên, đợi mọi người tiếp thu sự thật này rồi mới nhắc tới việc hôn nhân, đỡ phải sơ suất, trêu chọc người chỉ trích.
Đỗ Quyên nhìn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của hắn, cảm thấy vui vẻ và an tâm chưa từng có.
Hôm qua nàng còn đang nghĩ cách, hôm nay hắn đã đem chuyện này an bài thỏa đáng, các mặt đều suy xét thực chu toàn. Giống như chuyện học đường lần trước, đều từ nền tảng giải quyết mà không phải là cường ngạnh xung đột. Thủ đoạn thấy thế nào cũng giống Lý Đôn, cũng giống kiếp trước, không hề muốn nàng bận tâm.
Hoàng Nguyên nói xong, thấy nàng cười, cũng nhịn không được cười rộ lên theo.
Mấy trưởng bối thấy đôi trai gái như vậy, đều thập phần vui sướng. Nháo đến nháo đi, hoa lại rơi vào Hoàng gia, thật đúng là nhân duyên mỹ mãn! Hoàng đại nương đắc ý nhất, nói thầm một câu thô tục: "Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, nên như vậy."
Nước phù sa không nên để chảy vào ruộng người khác.
Đỗ Quyên nghe xong tươi cười cứng đờ, không nhịn được nghĩ, may mà có Hoàng Nguyên, nếu không, gia gia nãi nãi mà sớm biết được mình không phải là ruột thịt Hoàng gia, sợ là đem mình hứa cho Hoàng Tiểu Bảo, bằng không sẽ cảm thấy chịu thiệt.
Hoàng Nguyên thấy nàng xấu hổ, hoảng hốt vội nói: "Buổi tối ở đây ăn cơm, chúng ta đi nhìn xem có gì cần hỗ trợ."
Nói xong đi ra ngoài trước, lại đợi Đỗ Quyên cùng đi ra ngoài.
Đến trong sân, Đỗ Quyên thấp giọng hỏi hắn: "Ngươi có thể hỗ trợ cái gì?"
Hoàng Nguyên không đáp, lại xin lỗi nói: "Lời nãi nãi nói, ngươi đừng để trong lòng."
Đỗ Quyên bĩu môi nói: "Thời gian ta chung đụng với bọn họ dài hơn ngươi."
Hoàng Nguyên im lặng, đang định nói việc khác, chợt nghe cửa viện có người nói: "Đỗ Quyên, sao đều tới chỗ này?"
Cùng với lời nói, Lâm Đại Đầu đi vào.
Đỗ Quyên ngẩn ra. Đã quá ngọ (qua giờ trưa), hắn không ra ruộng cũng không lên núi, chạy tới đây làm cái gì? Hỏi hắn, nói là ra ruộng đi ngang qua, nhưng trên tay hắn lại không có nông cụ.
Nàng và Hoàng Nguyên kinh ngạc liếc nhau, mời hắn vào phòng chính.
Lâm Đại Đầu nhìn thấy vợ chồng Hoàng Lão Thực, "U" một tiếng, rất ngạc nhiên hỏi: "Lão Thực huynh đệ, hai người không làm việc, ngồi ở đây làm chi? Cùng lão cha bàn việc hả?"
Hoàng Lão Thực "Ân" một tiếng, rồi không biết nói như thế nào.
Bọn họ đúng là đang thương lượng đại sự, nhưng việc này trước mắt vẫn không thể nói với Lâm Đại Đầu.
Hoàng Nguyên cảm thấy Lâm Đại Đầu tới bất thiện, vội chủ động tiến lên nói tiếp, thuận thế đem thân thế Đỗ Quyên nói ra, còn nói, vừa rồi gia gia nãi nãi và cha mẹ đang nói chuyện này, một gia đình đều khuyên nhị tỷ tỷ đừng khổ sở.
Lâm Đại Đầu khiếp sợ vạn phần, liên tục thổn thức, làm đủ mọi phản ứng nên có.
Nhưng Hoàng Nguyên lại cảm thấy hắn làm bộ làm tịch.
Quả nhiên, Lâm Đại Đầu cảm thán xong, rồi nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, mẹ ngươi cũng không dễ dàng, ôm ngươi từ trên núi xuống, đó là ân tình lớn như trời! Ngươi không thể bởi vì nàng không phải là mẹ ruột mà xa lạ với nàng."
Đỗ Quyên vội vàng gật đầu, nói sao có thể chứ.
Lâm Đại Đầu lời vừa chuyển, rồi nói tiếp: "Đây cũng là phúc khí lớn của ngươi. Mẹ ngươi không có sữa, vừa vặn, mẹ Xuân Nhi sữa đủ. Xuân Nhi lại nhớ thương ngươi như vậy, coi như mình không ăn, cũng muốn cho cho ngươi ăn, ngươi mới có thể sống sót..."
Hoàng Nguyên trợn mắt há hốc mồm nghe hán tử kia tỉ mỉ cân nhắc Lâm gia từng chút từng chút chiếu cố Đỗ Quyên ra sao, cái gì bồi bao nhiêu thịt trứng, cái gì Hạ Sinh trộm thịt cho tỷ muội các nàng ăn, cái gì Lâm gia huynh đệ giúp Hoàng gia làm bao nhiêu việc nặng... Nói tới nói lui đều là nhắc nhở: nếu không có Lâm gia, Đỗ Quyên khẳng định nuôi không sống nổi! Không phải đứa con trai trước của Hoàng gia nửa đường chết sao.
Dưỡng phụ hắn Dương Ngọc Vinh cũng không tính sổ tỉ mỉ cẩn thận như Lâm Đại Đầu!
Hắn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được: Đại Đầu làm sao nuôi ra đứa con trai như Lâm Xuân chứ?
Hoàng đại nương và Phùng Thị, mẹ chồng nàng dâu nghe xong sắc mặt phát đen. Hoàng Lão Thực cũng ồn ào nói khuê nữ hắn cũng không để Lâm gia chiếu cố không công, thường đưa đồ ăn cho Lâm gia ăn, nhưng lời nói so ra kém Lâm Đại Đầu, lời nói nhanh nhẹn hữu lý.
Hoàng lão cha cả giận: "Đại Đầu cháu, ngươi là đang tính sổ với Đỗ Quyên sao?"
Lâm Đại Đầu vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không phải! Ta chỉ nói cho Đỗ Quyên một tiếng: kêu nàng đừng khổ sở, trừ bỏ Hoàng gia, Lâm gia ta cũng coi nàng như khuê nữ. Lúc nào ở Hoàng gia chán rồi, thì tới Lâm gia ở. Nhà ta rất rộng rãi."
Hoàng gia nghe xong sắc mặt khó coi vô cùng.
Đỗ Quyên coi như đã nhìn ra: Lâm Đại Đầu nhất định nghe được tiếng gió.
Từ đâu nghe được không nói đến. Nàng biết hắn lo lắng cái gì.
Vì thế, nàng liền cười nói: "Đại Đầu bá bá, không cần ngươi nhắc nhở, việc này ta đều nhớ kỹ. Nếu không có Đại Đầu thím, ta không thể bình an lớn lên. Trong lòng ta, ngươi và Đại Đầu thím cũng coi như là thân nhân của ta, ta chính là khuê nữ của các ngươi. Người cũng nói ta và Lâm Xuân tốt, bọn họ không nghĩ tới: trong lòng ta, Thu Sinh, Hạ Sinh và Xuân Sinh, đều là ca ca của ta, cho nên mới thân thiết với Lâm gia."
Lâm Đại Đầu nghe xong cặp mắt đỏ lên, ngược lại nói không ra lời tính sẵn, "Ai, ai! Đại Đầu bá bá cũng coi ngươi như khuê nữ, luyến tiếc ngươi..."
Đỗ Quyên vội cười nói: "Đại Đầu bá bá yên tâm, lời của ta cũng không phải nói xuông, tương lai của ta còn phải hiếu thuận ngươi và thím. Ta xuất giá cũng cần các ngươi và mẹ nuôi gật đầu. Nếu như các ngươi không gật đầu, ta sẽ không gả!"
Lâm Đại Đầu bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói thật?"
Đỗ Quyên dùng sức gật đầu nói: "Đương nhiên là thật!"
Không phải là hắn lo lắng việc này sao, nàng liền cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Nàng vốn không muốn cường ngạnh làm việc, mặc kệ dùng cách gì, lần này nhất định phải để Lâm gia cam tâm tình nguyện buông tay. Nàng không muốn thương tổn Lâm Xuân. Nếu không, nàng cũng không an tâm.
Lâm Đại Đầu đi, Hoàng gia đều lo lắng.
Hoàng lão cha tức giận nói với Đỗ Quyên: "Ngươi còn nghe bọn họ. Cứ như vậy, ngươi đừng nghĩ gả đi!" Rồi bổ thêm một câu, "Muốn gả cũng chỉ có thể gả cho Lâm Xuân, bằng không Lâm Đại Đầu chết cũng không buông tay."
Hoàng Nguyên khuyên mọi người đừng nóng vội, nói việc này chi bằng chậm rãi mà làm; một mặt lại nói, trước mắt sắp tới lúc thu hoạch vụ thu, nên xây sương phòng đi, đợi xây phòng xong xuôi lại nói chuyện này.
Hoàng Lão Thực vội nói: "Đúng, xây nhà trước."
Mọi người liền bỏ qua chuyện lúc trước, thương nghị thỉnh bao nhiêu người, còn kém bao nhiêu vật liệu.
Ngày tháng , Hoàng gia phá thổ động công xây sương phòng.
Đang lúc bận rộn khí thế ngất trời, Lâm Xuân trở lại.
Nhìn thiếu niên phong trần mệt mỏi, Đỗ Quyên kinh hỏi "Sao ngươi trở về?"
Hai mắt Lâm Xuân che kín gân máu, nhìn chăm chú thật sâu vào nàng, không nói câu nào.
Tâm Đỗ Quyên run lên, hỏi: "Đại Đầu bá bá phái người gọi ngươi?"
Lâm Xuân thấy sân Hoàng gia người đến người đi, nên nói với nàng: "Ngươi đến phòng của ta, ta cùng ngươi nói vài câu."
Đỗ Quyên gật đầu, dặn dò Hoàng Tước Nhi một câu, rồi đi tới cách vách.
Hoàng Tước Nhi nhìn bóng lưng của bọn họ, vẻ mặt ưu sầu.