Phùng Thị và Hoàng Lão Thực dĩ nhiên dặn đi dặn lại nhi tử cẩn thận, còn nghiêm khắc ra lệnh cho đám người Hoàng Tước Nhi, không thể mang đệ đệ đi tới vùng núi cao hiểm trở.
Huynh đệ tỷ muội đều đáp ứng, vây quanh Hoàng Nguyên đi ra.
Trời còn sớm, trong bóng mờ mông lung, hai người một hổ đứng bên ngoài.
Hoàng Tiểu Bảo tiến lên trước nhìn kỹ, kêu lên: "Thu Sinh ca ca!"
Lại nhìn kỹ một người khác, là Hạ Sinh, trên vai khiêng thiết xoa (cái đinh ba, chĩa ba); Thu Sinh lưng đeo cung tiễn, còn khoác thêm một cái bọc đơn giản, có vẻ như ra ngoài săn thú.
"Các ngươi đây là?" Hoàng Tiểu Bảo nghi ngờ.
"Chờ các ngươi!" Thu Sinh đơn giản nói.
Hoàng Tiểu Bảo nhìn tư thế bọn họ, cũng biết là đang chờ bọn hắn. Chỉ là hắn rất ngạc nhiên vì bọn họ mang theo Hoàng Nguyên, không có khả năng đi xa, cũng không có khả năng đi vào rừng sâu núi thẳm. Thu Sinh đi theo bọn họ, không thể săn được thứ tốt.
Hắn ngạc nhiên, Hoàng Ly cũng nghi hoặc, hỏi: "Thu Sinh ca ca muốn theo chúng ta?"
Hạ Sinh không nhịn được xen vào nói: "Như thế nào, không thể đi với các ngươi? Mấy người các ngươi toàn là con gái, còn mang theo một thư sinh vô dụng, chỉ có Tiểu Bảo mạnh chút, chúng ta đi, không là vừa vặn giúp đỡ? Quay đầu có người trượt té, cũng có người khiêng đúng không?"
Nói xong đi về phía Hoàng Tước Nhi, chìa tay ra đỡ lấy cái gùi sau lưng nàng.
Hoàng Tước Nhi nghe khẩu khí hắn không đúng, một mặt dỡ gùi xuống cho hắn, vừa thừa dịp đánh hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói cái gì vậy!"
"Ta nói không đúng sao?" Hạ Sinh bất mãn chỉ Hoàng Nguyên, "Hắn đi tay không, đồ đạc đều do các ngươi cầm. Đã lớn như vậy rồi, còn bắt tỷ tỷ muội muội bận tâm. Không có năng lực thì đừng lên núi!"
Hoàng Nguyên không thể nói câu gì.
Hoàng Tước Nhi cả giận nói: "Đúng! Ngươi sầm mặt làm cái gì? Ai thiếu ngươi bạc?"
Hạ Sinh: "..."
Đỗ Quyên có chút hiểu: hai huynh đệ này phụng lệnh Lâm Đại Đầu, đi theo giám sát nàng và Hoàng Nguyên.
Nghĩ rõ ràng xong, nàng vừa buồn cười cũng không phản ứng.
Nàng không sinh khí, cũng không sợ bọn họ giám thị.
Thêm thanh niên đi theo cũng tốt, nơi nào trong núi cũng tràn ngập nguy hiểm.
Nàng lập tức cười nói: "Vậy thì thật sự tốt quá. Thu Sinh ca ca, có ngươi cùng Hạ Sinh ca ca, trong lòng càng an tâm. Cũng không sợ. Chúng ta đi thôi. Như Gió, đi!"
Như Gió "sưu" một tiếng liền lủi đi trước.
Vì thế mọi người đồng loạt xuất phát.
Thu Sinh muốn giúp Đỗ Quyên cầm gùi. Đỗ Quyên từ chối, nói nàng cõng nổi.
Hắn lại hỏi Hoàng Ly, Đỗ Quyên vội nói: "Thu Sinh ca ca, mặc kệ nàng đi. Những vật này có tính là gì, cũng không nặng, vừa lúc làm rèn luyện. Lúc trở về khẳng định có nhiều đồ, khi đó phiền toái Thu Sinh ca ca."
Thu Sinh hỏi: "Sao hắn không rèn luyện?"
Đỗ Quyên không cần hỏi cũng biết hắn đang nói Hoàng Nguyên, vừa định trả lời, Hoàng Nguyên đã nói tiếp: "Ta cũng luyện ở nhà. Nhưng hôm nay bọn họ nói muốn đi xa, cước lực ta yếu nhất, ít cầm vài thứ, đỡ phải bị mệt bị thương ngược lại làm liên lụy bọn họ."
Thu Sinh vội hỏi: "Đi xa? Các ngươi muốn đi đâu?"
Ngụ ý, mang theo Hoàng Nguyên còn có thể đi đâu? Đến cùng cũng loanh quanh phụ cận thôn Thanh Tuyền thôi.
Hoàng Ly giòn giã nói: "Chúng ta đi con đường ra ngoài núi."
Đỗ Quyên giải thích: "Vì muốn cho đệ đệ quen thuộc con đường ra vào núi, các đỉnh núi phụ cận, rừng cây đều nhận rõ, tương lai đỡ bị lạc đường."
Ở trong núi, đường xá thôn xóm phụ cận đương nhiên muốn biết rõ.
Thu Sinh "Hừ" một tiếng, không hề lên tiếng.
Hoàng Nguyên biết nay huynh đệ Lâm gia không thích hắn, cũng không thèm để ý, tự cùng Hoàng Tiểu Bảo nói chuyện. Hoàng Tiểu Bảo, Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly thay phiên nhau nói cho hắn biết hoàn cảnh chung quanh. Huynh đệ tỷ muội hưng trí rất tốt.
Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi lùi lại phía sau, nói thì thầm.
Hạ Sinh cảm thấy Hoàng Tước Nhi không có trụ cột võ công như Đỗ Quyên và Hoàng Ly, cũng không mạnh mẽ lợi hại bằng các nàng, bởi vậy chiếu cố nàng chu đáo, cõng gùi của nàng không tính, còn lo nàng thấy không rõ đường đi, bởi vậy nắm tay nàng đi.
Hoàng Tước Nhi không xấu hổ, để hắn nắm. Bọn họ cuối năm nay thành thân, nên thân cận chút, mọi người cũng không thèm để ý. Chỉ là nàng còn băn khoăn chuyện vừa rồi, bởi vậy thấp giọng trách Hạ Sinh không cho đệ đệ mặt mũi: "Ngươi đối với hắn như vậy, còn coi hắn là đệ đệ ta sao?"
Ở vấn đề này, Hạ Sinh lại không chịu nhượng bộ.
Hắn cũng thấp giọng nói: "Vậy Xuân Nhi thì sao? Xuân Nhi không phải là đệ đệ ta à?"
Hoàng Tước Nhi không trả lời, hồi lâu nói: "Vậy ngươi cũng không thể làm mặt làm mày với hắn."
Hạ Sinh cả giận: "Ta bày mặt mũi? Tối như vậy sao ngươi nhìn thấy được?"
Hoàng Tước Nhi nâng giơ một tay còn lại lên đánh hắn một cái, nói: "Ngươi còn ỷ! Coi ta là ngốc tử nghe không hiểu hả?"
Hạ Sinh không thể chối cãi, nên cãi chày cãi cối nói: "Hắn vốn chính là thư sinh vô dụng." Ngẫm nghĩ lại thêm một câu: "Chỉ biết dạy học!"
Hoàng Tước Nhi kiêu ngạo nói: "Biết dạy học còn không tính là năng lực à?"
Hạ Sinh lầu bầu nói: "Có gì đặc biệt hơn người! Xuân Nhi cũng không vào thư viện sao? Hắn làm bình phong còn đưa đi kinh thành đó!"
Miệng cùng Hoàng Tước Nhi tranh biện nhưng không quên chiếu ứng nàng. Thấy mấy cái bóng đen phía trước sôi nổi bước nhanh qua, hoặc là ra sức đạp mạnh, liền biết là có hố, hắn vội vàng dừng lại, khom lưng xem cẩn thận mới kéo chặt tay Hoàng Tước Nhi, dặn dò: "Theo sát ta, dùng sức, bước nhanh nhảy!"
Hoàng Tước Nhi vội mượn lực cùng với hắn dùng sức nhảy qua.
Qua đi xong Hạ Sinh mới thả lỏng, một lần nữa cùng nàng tranh luận vấn đề vừa rồi.
Hoàng Tước Nhi không để ý tới hắn, lại hỏi: "Buổi sáng lúc đi đã ăn gì chưa, có đói bụng không?"
Hạ Sinh lắc đầu nói: "Chưa ăn."
Hoàng Tước Nhi vội nói: "Trong sọt ta có bánh bột ngô, ngươi ăn cái."
Hạ Sinh không chịu, nói: "Đợi trời sáng hẳn rồi ăn. Trời tối đường không dễ đi, lỡ ngươi ngã té lộn mèo một cái thì phiền."
Trong lòng Hoàng Tước Nhi ấm áp mềm mại, liền kêu một tiếng: "Hạ Sinh ca ca!"
Hạ Sinh đáp lại cực nhanh: "Ai. Chuyện gì? Cần phải... Cái kia?"
Hoàng Tước Nhi vội vàng lắc đầu nói: "Không phải. Ta chỉ muốn, chuyện của Đỗ Quyên và Xuân Nhi, hai ta không xen vào có được hay không? Hai ta không làm chủ được không nói, kẹp ở bên trong còn khó xử. Hai bên đều là đệ đệ, nói như thế nào cũng không đúng, thì để trưởng bối quyết định là tốt nhất."
Hạ Sinh trầm mặc.
Trong bóng tối, không biết sắc mặt của hắn thế nào.
Cúi đầu bước đi, hắn lại nhẹ giọng nói: "Sao ta không hiểu được. Nhưng Tước Nhi, đệ đệ ngươi có bản lãnh như vậy, tương lai còn muốn làm quan, cưới ai không mà không được, tại sao phải nhất định cưới Đỗ Quyên chứ? Hắn là đệ đệ nàng, làm sao cũng thấy ngược tai. Xuân Nhi từ nhỏ đã thân thiết với Đỗ Quyên, ai không biết chứ? Ngươi không hiểu được, lúc này Xuân Nhi trở về, rất thương tâm..."
Nói xong mũi cay cay, thanh âm trở nên khàn khàn.
Xuân Nhi thông minh, lại có thể làm việc, được cha mẹ thích, so với đứa con út Đông Sinh càng được sủng ái hơn. Hắn từng ghen tị với hắn, thầm oán cha mẹ bất công. Nhưng là, khi nhìn thấy bộ dáng cô đơn thương tâm của đệ đệ luôn được trưởng bối nâng niu trong tay kia, hắn liền đau lòng, cũng bất chấp Hoàng Nguyên là đệ đệ Tước Nhi, mà thống hận hắn.
Xuân Nhi không giống đại ca Thu Sinh, cũng không giống hắn.
Nếu là Thu Sinh, khẳng định sẽ cuồng nộ phát giận. Nếu là hắn, cũng sẽ nhất quyết không tha theo Đỗ Quyên triền nháo. Nhưng Xuân Nhi lại không nói một lời, giấu chuyện thương tâm ở trong lòng, ai cũng không nói, một mình chịu đựng.
Đệ đệ như vậy càng làm hắn đau lòng.
Trong đám huynh đệ, hắn giống Lâm Đại Đầu nhất: lo lắng cho gia đình, càng bao che khuyết điểm hơn. Cho nên, hắn đau lòng đệ đệ, vài ngày nay ăn ngủ không ngon, dù là Hoàng Tước Nhi cũng dám trước mặt nàng mặt chê bai đệ đệ nàng. Thậm chí hắn còn len lén nghĩ: Hoàng Nguyên đã bị mất năm, tại sao phải trở về? Không có hắn, đại tỷ phu hắn dĩ nhiên sẽ chăm sóc cho nhạc phụ nhạc mẫu trước lúc lâm chung.
Đương nhiên, lời này không thể nói cho Tước Nhi biết.
Hoàng Tước Nhi nghe Thu Sinh nói xong, không lời nào để nói, cũng buồn chết!
Sầu tình đầy cõi lòng, nàng càng nắm chặt tay Hạ Sinh.
Đây là sự ỷ lại của cả đời nàng, nàng rất sợ mất đi hắn.
Đi tới trước, mặt trời dần dần lộ ra, cây cối núi non đều rõ ràng.
Đỗ Quyên đánh giá chung quanh, phát hiện bọn họ đang đi ở chân núi. Quẹo qua ngọn núi này, thông qua một cái sơn cốc sẽ vào rừng rậm, rồi phải leo núi. Nàng liền nói cho Hoàng Nguyên biết.
Sau khi trời sáng hẳn, Hoàng Nguyên không kìm được hết nhìn đông tới nhìn tây.
Sáng sớm, sơn cốc rừng cây sương mù phiêu đãng, trong tai chỉ nghe tiếng suối nước róc rách, chim bói cá một tiếng tiếp theo một tiếng kêu to, nhưng chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy hình.
Hắn đi thở hồng hộc, lại tham lam nhìn cảnh trí trên đường, dưới chân không khỏi thất tha thất thểu, va chạm, thỉnh thoảng dẫm cao đạp thấp, hoặc bất tri bất giác lệch khỏi đường lộ, đi vào bụi cỏ ven đường, bị bụi gai đâm vào quần áo.
Mỗi khi hắn bị trục trặc, Đỗ Quyên Hoàng Ly đều vây quanh ân cần thăm hỏi.
Hoàng Tiểu Bảo cũng đỡ hắn vài lần, Đỗ Quyên lúc nào cũng nhắc nhở hắn chú ý dưới chân.
Thu Sinh vẫn mắt lạnh nhìn, lúc này thật nhịn không được, lên tiếng nói: "Ngươi lớn như vậy, nếu đi không được thì đừng đi. Đã đi thì đàng hoàng chút. Đi đường cũng cần người lo, con nít mấy tuổi trong thôn cũng mạnh hơn ngươi! Ngươi cho là đang du sơn ngoạn thủy hả? Ngươi du sơn ngoạn thủy cũng không sao, chẳng lẽ chúng ta đều phải hầu ngươi?"
Hoàng Nguyên nghe xong thần sắc ngượng ngùng, trả lời: "Thu Sinh đại ca nói đúng."
Cũng không tranh cãi với hắn, chỉ chuyên tâm nhìn chân mình, vùi đầu gấp rút lên đường. Chỉ là, ngửi các loại khí tức hương vị hỗn hợp của núi rừng, nghe tiếng nước chảy chim hót, hoặc mắt thoáng nhìn cảnh trí mới lạ, lại tò mò muốn nhìn.
Đỗ Quyên thấy hắn như vậy, vội nói: "Chờ đến nơi thì tốt rồi."
Hoàng Nguyên mỉm cười với nàng, ý bảo nàng yên tâm, hắn tốt lắm.
Hoàng Ly khó chịu, chạy đến bên người ca ca, nắm hắn đi.
Như vậy, có nàng dẫn dắt, Hoàng Nguyên đưa mắt nhìn quanh cũng không có gì đáng ngại.
Hoàng Nguyên cảm kích lắc lắc tay muội muội, ngược lại không hề nhớ thương phong cảnh, kêu nàng nói cho hắn biết các loài vật trong núi, hắn nói cho nàng biết tri thức trên sách vở. Hai huynh muội càng nói càng hưng phấn, sau đó Hoàng Tiểu Bảo cũng dính vào.
Thu Sinh không âm dương quái khí đả kích Hoàng Nguyên, mà gấp rút vài bước đuổi kịp Đỗ Quyên.
Đi một hồi, hắn đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi chấp nhận Hoàng Nguyên?"
Đỗ Quyên không biết từng nghe bao nhiêu người hỏi mình vấn đề này, chỉ biết cười khổ. Lâm Xuân hiểu nàng như vậy, nàng cũng không thể thuyết phục hắn, huống chi người không biết nội tình.
Nhưng không để ý tới khẳng định không được.
Nàng tăng tốc đi về phía trước, Thu Sinh cũng đuổi theo.
Đới kéo xa khoảng cách với đám người phía sau, Đỗ Quyên mới thả chậm cước bộ, nghiêng đầu hỏi: "Vậy Thu Sinh ca ca thì sao, sao đến bây giờ chưa tìm được người thích hợp?"
Thu Sinh nghe xong bị kiềm hãm: hắn không thể tâm sự với người khác về vấn đề này.
Trầm mặc một lúc, hắn tựa hồ có chút sáng tỏ, lại có chút không chịu thôi —— nàng mới ở chung mấy ngày với Hoàng Nguyên đã thích hắn?