Hoàng Nguyên và Phương Hỏa Phượng nhìn Đỗ Quyên ngã xuống đất, nửa ngày không có thanh âm.
Tựa hồ bọn họ còn không dám tin cảnh tượng trước mắt, nhất thời phản ứng không kịp.
Bỗng nhiên Phương Hỏa Phượng hét lên một tiếng, ngồi dưới đất không ngừng lui về sau.
Nàng vừa dùng chân đẩy lùi về sau, vừa sợ hãi nhìn cô gái xinh đẹp kia ngã trong vũng máu, lui đến trước đài gỗ nam mộc, ôm lấy chân đài, lạnh run, răng đánh cầm cập, nhưng một chữ cũng phun không ra.
Hoàng Nguyên kinh ngạc nhìn Đỗ Quyên, như nhìn thấy một đóa hoa tươi từ ngọn cây xa xăm bay xuống, rớt vào trong bùn; lại giống như nhìn thấy một cánh nhạn cô đơn phát ra tiếng rên rỉ, từ trên cao ngã xuống, tạo thành một đường cong duyên dáng...
Đỗ Quyên cũng lẳng lặng nhìn Hoàng Nguyên, ánh mắt cô tịch vô vọng.
Không có oán hận, không có phẫn nộ, chỉ còn lại có cô tịch.
Trong nháy mắt, máu như chảy hết, nàng mệt mỏi chậm rãi khép mi lại, lông mi thật dài che xuống, che khuất biển đen sâu thẳm. Trong lòng hắn bị một cỗ đại lực va chạm, mím chặt môi, ngũ tạng bốc lên, phun ra hai búng máu tươi.
Phương Hỏa Phượng càng thêm sợ hãi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng nhìn thấy kết cục của hắn, cũng nghĩ tới kết quả của mình ——
Trừ bỏ chết, nàng không có con đường thứ hai có thể đi!
Hoàng Nguyên hộc máu sau, không hét thảm, thậm chí không rơi lệ, hắn hạ thấp người, dùng tay run rẩy nâng thân thể còn ấm áp kia dậy, nhẹ giọng nói: "Ta mang ngươi đi. Chúng ta đi đến nơi không có ai, không có cô gái khác..."
Hắn ôm nàng, tay phải cẩn thận đặt gáy nàng nơi khuỷu tay, sợ cái đầu mỹ lệ kia bị cắt đứt, "Như thế cũng tốt, ngươi không bị thương tâm, ta cũng không bị tan nát cõi lòng."
Bỗng nhiên hắn phát hiện, nơi khoé mắt đóng chặt của Đỗ Quyên lăn xuống hai giọt nước mắt.
Hắn thêm run sợ và tuyệt vọng, càng ôm chặt nàng, bên tai nàng nói nhỏ: "Đời này kiếp này ta sẽ ở bên cạnh làm bạn bồi ngươi".
Phương Hỏa Phượng nghe xong lời này kinh ngạc, quên mất đau lòng.
Nàng cũng quên mất mục đích tới đây khuyên giải an ủi chiếu cố hắn.
Nàng kinh ngạc nhìn nghĩ: Nàng đã thắng sao, dù có chết, nàng cũng chen vào giữa bọn họ.
Đang sững sờ nhìn bọn họ, bỗng nhiên, cái đầu lệch qua khuỷu tay Hoàng Nguyên hướng ra sau, một đôi mắt trong veo nhìn nàng, hỏi: "Ngươi nghe xong lời này có tuyệt vọng không?"
Phương Hỏa Phượng trừng lớn mắt, lần nữa sợ hãi kêu thảm thiết.
Hoàng Nguyên nghe được thanh âm quen thuộc kia, cả người cứng ngắc.
Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, Đỗ Quyên cũng quay lại nhìn về phía hắn.
Sau đó, dưới ánh nhìn soi mói của hắn, cả người nàng đầy máu từ trong lòng hắn đứng lên, tháo khăn quàng bằng lông thấm đẫm máu xuống, tháo luôn đôi giày dính máu ra, đồng loạt ném xuống đất.
Hoàng Nguyên nhìn thấy trong đống vật đó có một cái túi bị xẹp xuống màu đỏ, lại nhìn vẻ mặt Đỗ Quyên vẫn vắng lặng như cũ, nhưng thân thủ linh hoạt tự nhiên, hiển nhiên chưa bị thương.
Có lẽ là thấy hắn nhìn chằm chằm vào cổ nàng, để chứng minh cho hắn xem, nàng còn cố ý xoay đầu sang trái sang phải lần, ý như nó còn trên cổ.
Hắn còn có gì không hiểu!
Mặt Phương Hỏa Phượng cũng dại ra.
Đỗ Quyên ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Nguyên, từ trong tay áo kéo ra một cái khăn, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng hắn, sau đó ngưng mắt nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi. Ta không nỡ chết, cho nên vấn đề vẫn phải đối mặt. Có lẽ để ngươi thất vọng rồi, nhưng ta không thích bị người dồn vào đường cùng."
Hoàng Nguyên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đau xót càng sâu hơn.
Nỗi đau lần này khác lần trước, như muốn hỏi "Vì sao?"
Vì sao bọn họ nhất định phải như vậy, cứ tổn thương lẫn nhau rồi tự dày vò thương tâm?
Hắn không cần Đỗ Quyên trả lời, bởi vì đáp án ở ngay trước mặt hắn ——
Đó chính là Phương Hỏa Phượng!
Hắn cũng không dám đưa mắt nhìn về phía nàng.
Hắn như cũ vô pháp oán trách nàng bỏ trốn tìm đến mình.
Đỗ Quyên nói rất đúng, vấn đề vẫn phải đối mặt, vẫn phải sống tiếp.
Nếu nàng không chết, hắn sẽ không bỏ lại Phương Hỏa Phượng.
Đối mặt với Đỗ Quyên như vậy, Hoàng Nguyên vô lực lại tuyệt vọng.
Nàng vạch trần một thực tế tàn khốc trước mặt hắn: trừ phi cùng chết với nàng, hoặc là chết cùng với Phương Hỏa Phượng, bằng không sẽ không có biện pháp lưỡng toàn!
Đỗ Quyên nói: "Không gì lớn bằng tâm chết. Hôm nay, ta trước mặt ngươi giết chết chính mình, cũng coi như cắt đứt duyên phận của chúng ta; ngươi cũng vì ta mà hộc máu, rất tốt, hai chúng ta huề nhau! Từ nay về sau, ngươi không cần vì ta bi thương thống khổ."
Thần sắc Hoàng Nguyên ngây ngốc, trong lòng trống rỗng.
Đối với hắn mà nói, Đỗ Quyên thật đã chết rồi!
Rốt cuộc không về được, cũng mang tâm hắn đi!
Hắn vĩnh viễn không thể quên ánh mắt cô tịch lúc sắp chết nhìn hắn, làm hắn đau như đứt từng đoạn ruột. Khi nhìn thấy nàng sống lại, cảm giác kia như cũ không thể tiêu trừ. Mỗi khi hồi tưởng lại ánh mắt đó, nỗi đau trong lòng lại trào lên, không thể chống đỡ!
Đối mặt với một Đỗ Quyên sống sờ sờ, hắn lại không nói nên lời.
Nói gì đều có vẻ buồn cười, dối trá, vô lực.
Vừa rồi trong nháy mắt sinh tử hoán chuyển, nhân sinh của người từ quá khứ, hiện tại và tương lai đều bày ra, trần trụi, đần độn vô vị. Tất cả kiên trì đều tan vỡ, dày vò cũng tốt, thống khổ cũng thế, vô tình cũng xong, phảng phất đều theo gió tan đi, quy về bụi đất.
Hắn lại có chút cảm giác tang thương.
Đỗ Quyên mặc hắn trầm mặc, đi đến trước đài gỗ, cúi thấp người, đối với Phương Hỏa Phượng nói: "Cho ngươi thể hội một lần bị người làm cho không còn đường để đi, tuyệt vọng vô trợ. Có phải rất không dễ chịu hay không? Bất quá đừng sợ, ta không giống ngươi, ta không thích làm chuyện không có lối thoát, hậu quả chúng ta đều không gánh nổi, cho nên ta chỉ diễn một màn thôi. Còn có, ta muốn thông qua phương thức này nói cho ngươi biết: có một loại yêu, gọi là buông tay! Ta buông tay, ngươi thoải mái ở cùng hắn đi!"
Phương Hỏa Phượng vẫn run rẩy như cũ, nói không ra lời.
Thoải mái ở cùng hắn đi!
Bọn họ còn có thể thoải mái ở chung sao?
Nàng nhìn Hoàng Nguyên thất hồn lạc phách, cảm thấy mình thua sạch sẽ triệt để, trong lòng thống khổ khó chịu, đồng thời cũng mãnh liệt oán giận Đỗ Quyên——
Đỗ Quyên không cho nàng lối thoát!
Nhưng nàng lại không thể oán hận Đỗ Quyên, bởi vì nàng bức Đỗ Quyên trước.
Trong tuyệt vọng, nàng cũng muốn kết thúc sinh mệnh, xong hết mọi chuyện.
Khi đó, Hoàng Nguyên sẽ thế nào đây?
Nhưng nàng vẫn không thể!
Đỗ Quyên không thật chết đi, nàng chỉ diễn một màn; mà nàng là kẻ khởi xướng cuộc phân tranh, nếu gây thêm chuyên, chỉ làm Hoàng Nguyên tâm lạnh chán ghét.
Nàng không đường có thể đi, chỉ đành kiên trì đi thẳng đến cùng!
Nàng liền cười thảm nói: "Cô nương thật tốt bụng! Thật rộng lượng! Dùng phương thức như thế buông tay, dĩ nhiên lưu đường sống, chỉ là đối với hắn quá tuyệt tình. Lao Yên chỉ là tục nhân, không so được với cô nương. Lao Yên sẽ vẫn ở bên cạnh hắn, đời đời kiếp kiếp, bất ly bất khí!"
Nàng kiên định nói, vừa là đánh trả Đỗ Quyên, vừa cổ vũ chính mình.
Nàng lấy danh nghĩa Tảm Lao Yên nói chuyện, cũng là một loại kiên trì.
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Đây là chuyện ngươi phải làm. Bởi vì hết thảy đều do ngươi đưa đến, là ngươi nợ hắn! Tuy ta tuyệt tình, cũng vì tốt cho các ngươi. Đau dài không bằng đau ngắn, vì tương lai ba người chúng ta, ta chỉ có thể làm kẻ tuyệt tình! Tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng tương vong vu giang hồ. Đây là phương thức ta yêu hắn!"
Phương Hỏa Phượng lần nữa không lời chống đỡ.
Đỗ Quyên lại nói: "Hy vọng cô nương nhớ lời của mình, đối tốt với hắn. Cho dù có ngày hắn thích người khác, thì không nên oán hận, phải thủy chung như một mới tốt. Sau khi trở về dùng tam thất và linh chi nấu canh, mỗi ngày cho hắn dùng một lần."
Đây không phải là châm chọc mà là nàng chân tâm nói.
Nếu Phương Hỏa Phượng đã tán thành thê thiếp cùng tồn tại, thì không nên ghen tị.
Nếu một ngày nàng ghen tị sinh sự, thì sẽ là một đả kích với Hoàng Nguyên, sẽ cho rằng mình đã sai khi trao chân tâm cho nàng, sẽ hối hận lựa chon lúc trước của mình. Đây là chuyện Đỗ Quyên không muốn nhìn thấy. Tuy Đỗ Quyên oán hận hắn, nhưng cũng biết hết thảy không do hắn gây ra, ít nhất bản chất của hắn không phải là người phong lưu háo sắc, vô tình vô nghĩa. Vừa rồi một khắc kia, nỗi bi thương và tuyệt vọng của hắn đã đả động nàng, làm cho nàng thương tâm thống khổ, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn bị chê cười.
Mắt Phương Hỏa Phượng liền đỏ.
Lời Đỗ Quyên nói lọt vào trong tai nàng, đều là lời mỉa mai, châm chọc.
Châm chọc nàng tương lai sẽ không có kết cục tốt!
Nàng cố gắng nuốt nước mắt, nói: "Lao Yên đa tạ cô nương nhắc nhở!"
Nói xong, bắt đầu giãy dụa đi về phía Hoàng Nguyên, cúi người dìu hắn, "Đi thôi."
Từ khi Đỗ Quyên tự sát đến lúc sống lại, Hoàng Nguyên vẫn không nhìn Phương Hỏa Phượng, lúc này hắn mới nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt của hắn thanh lãnh, không có bất kỳ tâm tình gì, như chuyện sống chết vừa rồi đã hao hết tâm lực của hắn. Hắn nhìn thoáng qua, gật gật đầu rồi đưa tay cho nàng, mượn lực đứng lên.
Đứng dậy, hắn nhìn về phía Đỗ Quyên, ánh mắt cũng thanh lãnh như thế.
Đỗ Quyên cũng lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì thêm.
Sau đó, Hoàng Nguyên xoay người đi.
Cùng Phương Hỏa Phượng nâng đỡ lẫn nhau đi.
Nâng đỡ lẫn nhau, sống nương tựa lẫn nhau!
Đỗ Quyên nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Cái này, là thật sự kết thúc!
Nàng cũng không vì lời Hoàng Nguyên nói lúc nàng giả chết, "Mang ngươi đi, đi đến một nơi không có ai, không có con gái khác" - mà cảm thấy may mắn. Vì nàng biết, khi nàng sống lại, hết thảy vẫn như cũ, hắn vẫn cảm thấy khó xử cho cả bên.
Nàng nhớ tới phương pháp kia, chính là dùng cách bọn họ tự cho là đúng, từ khẩn cầu biến thành phẫn nộ, vì sao nàng không chủ động sử dụng một lần chứ?
Từ khi Phương Hỏa Phượng đến đây, nàng bị uỷ khuất, thua chưa một lần chống trả.
Chủ động làm một lần, cho nàng nếm thử tư vị tuyệt vọng.
Vừa để xả giận đồng thời thuận tiện làm cho bọn họ hết hy vọng.
Nàng nhớ tới kiếp trước xem qua một đoản văn, nói là một đôi nam nữ ngoại tình, thập phần yêu nhau, khó bỏ khó phân, đều thấy "Hận không gặp nhau trước khi gả cưới". Bọn họ là người Đường Sơn, buổi tối ai nấy tự gạt người nhà vụng trộm chạy đi hẹn hò, thương nghị ai nấy tự ly hôn, vì tình yêu của bọn họ kiên trì tới cùng. Vào lúc ban đêm, Đường Sơn xảy ra cơn động đất kinh động nhất lịch sử. Bọn họ bởi vì hẹn hò ở ngoại ô nên tránh được trận tai kiếp đó. Sau đó bọn họ phát hiện, gia đình của bọn họ, từ cha mẹ chồng vợ con cái, đều bị nạn trong cơn địa chấn đó. Người cản trở tình yêu của bọn họ đều bị vùi thấy dưới lòng đất, nhưng mà, bọn họ một câu cũng chưa nói đã chia tay, từ đó không hề gặp lại.
Mất đi thân nhân, tựa hồ tình yêu của bọn họ cũng trở nên đần độn vô vị.
Tựa như không có lá xanh điểm xuyết, hoa hồng trở thành lẻ loi đơn giản, không còn thú vị.
Nói như vậy còn chưa đủ, như cây thiếu đất, không thể sống sót!
Kể từ ngày đó nàng hiểu rõ: tình yêu không là tất cả!