Hoàng Tước Nhi chần chờ rồi lại hỏi: "Nhà các ngươi... Không ai nấu cơm sao?"
Hạ Sinh không có vấn đề nói: "Chờ nương ta về rồi nấu."
Hoàng Tước Nhi hỏi: "Ngươi không đói bụng?"
Hạ Sinh lắc đầu nói: "Không đói bụng. Trong nồi có cơm thừa, ta đói thì ăn." Bỗng nhiên lại hỏi Tước Nhi: "Nương ngươi cũng không trở về, ngươi đói bụng?"
Hoàng Tước Nhi trầm mặc một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Nương ta bị bệnh. Ta nấu cơm nhưng không biết xào rau." Nói xong cúi đầu.
Hạ Sinh nhìn bé gái cúi đầu trầm mặc, cảm thấy đáng thương, trong lòng nổi lên sự đồng tình. Suy nghĩ hồi lâu không ra lời an ủi, liền hì hì cười nói: "Tước Nhi, ngươi thật có khả năng."
Hắn đứng lên, cẩn thận đem Đỗ Quyên còn cho Hoàng Tước Nhi, sau đó chạy như bay vào phòng bếp phía Tây.
Sau một lúc là đi ra, trong tay bưng một cái bát thô lớn.
"Tước Nhi, đến đây cho ngươi ăn cái này. Thịt chuột. Ăn thật ngon."
Hoàng Tước Nhi nghe một chữ "chuột", bị dọa một cái, sợ hãi hỏi: "Con chuột cũng có thể ăn?"
Hạ Sinh lắc đầu, đem đòn ghế chuyển tới đối diện nàng, ngồi xuống, hai chân chụm lại, bát đặt trên đùi, giải thích: "Không phải con chuột. Là chuột trúc (hamster). Giống như con thỏ, nhưng ăn ngon hơn thịt thỏ. Ngươi nếm thử xem."
Vừa nói vừa trực tiếp dùng tay bộc một miếng thịt trong bát, đưa đến miệng Hoàng Tước Nhi cho nàng cắn.
Hoàng Tước Nhi cũng thích, nói: "Thịt lạnh không thể ăn."
Nàng nhát gan nhưng Hạ Sinh lại chịu chơi cùng nàng, cho nên nàng cũng không sợ hắn.
Hạ Sinh vội nói: "Là nóng. Nương đặt cơm và đồ ăn dư trong nồi, bảo ta một lát thì bỏ một cây củi vào, cơm sẽ không bị lạnh. Nếu ta đói bụng thì tự mình múc ăn. Ta không đói, chỉ là muốn ăn thịt. Ta đã cầm vài miếng thịt ăn rồi."
Hoàng Tước Nhi nghe xong mới cắn một ngụm.
Nhai ăn, vui vẻ gật đầu nói: "Ăn thật ngon!"
Đỗ Quyên thấy cũng nuốt nước miếng.
Không chỉ là ngửi thấy mùi thịt, còn bởi vì bức hoạ trước mắt quá sống động: đứa bé, một đứa đút cho đứa kia ăn, hồn nhiên ngây thơ. Hai đứa trẻ vô tư.
Hạ Sinh bởi vì Hoàng Tước Nhi ôm Đỗ Quyên, không có phương tiện dùng tay bốc nên vẫn đút nàng. Mỗi lần đều không phải là một miếng nhỏ nhét vào miệng, mà là khiến nàng cắn. Đây là sợ nàng ăn không được một miếng to, không dễ nhai.
"Ăn ngon chứ?"
"Ăn ngon!"
Mỗi lần Hạ Sinh hỏi, Hoàng Tước Nhi đang nhai cũng nói ăn ngon. Hai người ăn một miếng hỏi cùng một câu hỏi, có cùng một câu trả lời. Bởi vì trẻ con không biết dùng lời nào khác có thể diễn tả tâm tình vui sướng của bọn họ bây giờ.
Ăn ba miếng thịt, Hoàng Tước Nhi không chịu ăn nữa.
"Không ăn nữa. Ăn xong rồi."
Kỳ thật nàng sợ ăn nhiều, người lớn Lâm gia trở về biết thì không tốt.
Hạ Sinh nghi ngờ nói: "Mới ăn có ba miếng à."
Đỗ Quyên phốc xuy cười một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử vậy mà biết đếm.
Hoàng Tước Nhi đỏ mặt nói: "Lâm bá bá trở về, thấy ít thịt đi sẽ mắng ngươi."
Hạ Sinh nghe xong sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Ta sẽ nói ta đói bụng, ta ăn."
Đỗ Quyên khen: "Tiểu tử tốt, có đảm đương! Đúng là huynh đệ!"
Không có ai để ý nàng. Hạ Sinh giống như nhớ tới cái gì, lại chạy vào phòng bếp.
Lát sau đi ra, trên tay bưng một chén cơm, phía trên là thịt chuột vừa mới ăn, còn có đậu cove xào, "Tước Nhi, nương ngươi bị bệnh, ngươi ở đây ăn đi. Ngươi ăn đi. Nếu nương ta hỏi, ta sẽ nói ta đói bụng nên ăn trước một chén."
Hoàng Tước Nhi như cũ chần chờ, lại nhìn chén cơm kia lặng lẽ nuốt nước miếng.
Có lẽ là vì ăn nhiều nên làm việc hăng hái hơn. Lâm thẩm không chê phiền toái, sáng sớm nấu cơm còn xào đồ ăn. Đương nhiên, điều này cũng đại biểu Lâm gia ngày qua được đầy đủ. Như Hoàng gia, sớm muộn gì đều là ăn cháo ngô.
Con trai thường sảng khoái, Hạ Sinh không trưng cầu ý kiến nàng, trực tiếp cầm chén để trên ghế, sau đó qua ôm Đỗ Quyên, thúc dục Hoàng Tước Nhi ăn cơm.
Có thế Hoàng Tước Nhi mới bưng bát lên ắn, vừa chọn mấy hạt cơm đút Lâm Xuân.
Lúc Đỗ Quyên đang cảm động, Hạ Sinh nói một câu làm cho nàng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, "Ngươi ăn nhanh chút. Ta đi ra ngoài nhìn. Cha ta bọn họ trở lại, ta tằng hắng một cái."
Đây là... Thay Hoàng Tước Nhi trông chừng?
Tục ngữ nói "Cướp nhà khó phòng", lời này lại không sai.
Hạ Sinh bới cơm, xúc đồ ăn cho Hoàng Tước Nhi ăn, bản thân ôm lấy Đỗ Quyên đứng ở cửa viện, nhìn ra phía đường thôn, thay Hoàng Tước Nhi trông chừng.
Hoàng Tước Nhi cũng bắt đầu khẩn trương như tặc vậy, bận rộn khua cơm. Trừ bỏ thịt phải nhai kỹ mới nuốt xuống, cơm đều nuốt vội. Không có biện pháp, lần trước ăn thịt đau bụng, bây giờ nàng vẫn còn sợ hãi.
Quả nhiên trông chừng là cần thiết.
Đỗ Quyên phát hiện Thu Sinh trên đường thôn chạy tới, phía sau là hai vợ chồng Lâm Đại Đầu với đòn gánh nặng trên vai, lập tức "nga nga" kêu lên.
Hạ Sinh chơi lớn, sao có thể một khắc lơ là càng không ngừng nhìn chằm chằm ra đường thôn, vừa thấy là đưa ánh mắt chuyển vào trong viện, hướng Hoàng Tước Nhi kêu lên: "Tước Nhi!"
Rõ ràng là cao giọng, lại cố tình đè thấp khẩu khí, thần thần bí bí.
Đỗ Quyên níu cổ áo hắn, tiếp tục kêu to, nhắc nhở hắn có "địch".
Hạ Sinh rốt cuộc phát hiện cha mẹ trở lại, "Ai nha" một tiếng liền chạy ngược về. Lúc qua ngàm cửa, thiếu chút nữa vướng chân té lộn mèo một cái.
Đỗ Quyên sợ tới mức kêu to.
Không phải chỉ là một chén cơm thôi, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Hạ Sinh cũng không biết nàng gọi cái gì, vội vàng hỏi Hoàng Tước Nhi: "Ăn xong chưa?" Vẻ mặt có chút hưng phấn. Đó là giả người lớn làm chuyện của mình nghĩ ra, nên có cảm giác thành tựu.
Hoàng Tước Nhi gật đầu. Nàng vừa vặn ăn xong miếng cuối cùng, miệng còn đang nhai, khóe miệng dính một hạt cơm.
Hạ Sinh cười, nói cha mẹ hắn đều trở về.
Hoàng Tước Nhi hoảng kinh, vẻ mặt chột dạ sợ hãi.
Hạ Sinh đưa Đỗ Quyên cho nàng, nói: "Đừng sợ. Đưa bát cho ta. Ngươi ôm Đỗ Quyên."
Hai người lại thêm một lần "giao tiếp".
Lần này rốt cuộc xảy ra vấn đề. Hoàng Tước Nhi thất thủ, không ôm vững Đỗ Quyên.
May mắn Đỗ Quyên tự mình cẩn thận, lúc hai người giao tiếp, đầu tiên là chặt chẽ nĩu lấy áo của Hoàng Tước Nhi, rồi tốt xấu mượn chút lực từ trên tụt xuống, chân rơi xuống trước. Hơn nữa Lâm Xuân chen ở bên cạnh, làm thịt đệm cho nàng mới không có xảy ra việc gì.
Tiểu Lâm Xuân bị Đỗ Quyên đè, không khóc mà lại cười.
Hoàng Tước Nhi bị dọa đến biến sắc, hai tay gắt gao níu chặt xiêm y muội muội không buông tay, sợ vừa buông tay là "bẹp" một tiếng, muội muội sẽ té "bể".
Hạ Sinh cũng luống cuống, không để ý cầm chén, đi lên hỗ trợ.
Bát kia "loảng xoảng" một tiếng lăn xuống đất, nảy lên một cái rồi dừng lại nhưng chưa bể, có thể thấy được bát thô rất tốt.
Hai người hợp lực mới ôm Đỗ Quyên lên.
Đỡ Hoàng Tước Nhi ngồi ổn, Hạ Sinh cầm chén chạy vào phòng bếp, sau đó chạy vội ra.
Bỗng nhiên phát hiện khóe miệng Hoàng Tước Nhi có một hạt cơm, vội đưa tay giúp nàng phủi đi, lại dùng tay áo giúp nàng lau sạch dầu mỡ trên môi.
Hoàng Tước Nhi cũng không dám khinh thường, ngồi yên mặc hắn làm, hỏi "Sạch hết chưa?"
Hạ Sinh nhìn chằm chằm mặt nàng, lại nói: "Ngươi há mồm ta xem xem!"
Hắn sợ kẽ răng Hoàng Tước Nhi dính thịt.
Hoàng Tước Nhi nghe lời há mồm, nhe răng cho hắn kiểm tra.
Thu Sinh liền để sát vào nhìn, quả nhiên phát hiện một xơ thịt, dùng tay cẩn thận kéo ra.
Hai người chỉ lo "hủy thi diệt tích", không thấy như vậy có gì không ổn, rất thiên chân hồn nhiên, làm Đỗ Quyên nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Xác định dấu vết đều bị tiêu diệt sạch sẽ xong, Hạ Sinh cười ngồi xuống nói: "Tốt lắm."
Vẻ mặt thập phần đắc ý.
Hoàng Tước Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đỗ Quyên càng cười lật trời.
Đợi Lâm Đại Đầu bọn họ bước vào, đầu tiên Thu Sinh chất vấn nhị đệ: "Nhìn thấy cha cùng nương trở về ngươi liền chạy, làm chuyện xấu hả? Đánh bể đồ rồi?"
Hạ Sinh thề thốt phủ nhận: "Không có! Gà thải trên đậu, ta đuổi gà."
Thu Sinh hoài nghi nhìn hắn, cảm thấy mắt hắn chuyển quanh, rất có vấn đề.
Đỗ Quyên quyết định giúp một tay, vì thế hướng tới vợ Đại Đầu "y nha" gọi.
Vợ Đại Đầu buông gánh xuống cười nói: "Đỗ Quyên, đói bụng sao? Thật là đói bụng, bằng không sao nhìn thấy thím liền gọi. Hôm nay thím về trễ chút. Đều tại Đại Đầu bá bá ngươi."