Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị đuổi tới, nghe nói lại đầu đuôi cả kinh mặt không còn chút máu, vội vàng xuống sông tìm. Hoàng đại nương ở trên bờ quát to, tìm kiếm khắp nơi.
Tiếp theo, Lâm lý chính cũng mang theo một đám người vội vàng đuổi tới.
Kế tiếp là Hoàng Lão Thực, đám người Lâm Đại Đầu, còn có Phùng thị, một đường kêu trời kêu đất khóc thét đuổi tới. Thanh âm này làm cho Hoàng đại nương sợ hãi không thôi.
Lâm Xuân nhìn thấy Lâm Đại Đầu, nhào vào trong ngực hắn, khóc đến mức không kịp thở, đòi hắn xuống sông tìm muội muội.
Lúc này, Phúc Sinh à Thu Sinh từ trong sông bò lên, hai tay trống trơn, vẻ mặt nản lòng.
Lập tức, Lâm lý chính cẩn thận hỏi đám trẻ chuyện đã xảy ra, cùng với tình hình Lâm Xuân và Cửu Nhi đuổi theo Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên, cuối cùng suy đoán: trong quá trình chạy trốn, đứa trẻ không cẩn thận sẩy chân rớt xuống sông.
Bởi dòng sông uốn khúc, các nàng hoang mang rối loạn chỉ lo chạy, rất có khả năng không thấy rõ đường.
Nếu nói không rớt xuống sông, trên bờ lớn như vậy nhưng căn bản không có chỗ trốn, có thể đi chỗ nào chứ?
Muốn nói chạy lên núi, Cửu Nhi và Lâm Xuân liền đuổi tới, nhất định có thể nhìn thấy các nàng. Các nàng cũng không có khả năng chạy nhanh như vậy, dù là người lớn cũng không có khả năng.
Kết luận vừa ra, Phùng Thị ngất đi.
Hoàng Lão Thực hai tay ôm đầu ngồi xổm bên bờ sông, ha hả khóc thét, nghe như tiếng cười thê thảm, làm người hoảng hốt.
Phụ nữ cũng tới rất nhiều.
Vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu đi tới chiếu ứng Phùng thị.
Nhưng hai người nhớ tới Đỗ Quyên, cũng nhịn không được khóc theo.
Trong hỗn loạn, Phượng Cô lặng lẽ dắt Tiểu Bảo chạy mất mạng về nhà.
Tuy Lâm lý chính suy đoán đứa bé dữ nhiều lành ít, nhưng hắn không thấy thi thể cũng không dám xác định các nàng đã chết.
Hắn an ủi cha con Hoàng gia một hồi, rồi phân chia đám người thành ba nhóm:
Nhóm người thứ nhất là đông nhất, tìm dọc theo sông xuống hạ du.
Nhóm thứ hai cẩn thận tìm kiếm bốn phía ruộng đồng, xem có phải bọn họ thông minh, trốn trong ruộng dưới mương hay không.
Còn có một tốp đi lên núi tìm kiếm. Nhóm này hoàn toàn nhờ vào vận khí.
Hoàng Lão Thực liền theo nhóm người thứ nhất lục lọi hạ du, một đường thê thảm gọi "Tước Nhi, Quyên Nhi, cha tới!" Người nghe không ai không rơi lệ.
Phùng Thị tỉnh lại, không muốn tin tưởng hai khuê nữ cứ như vậy mà chết, điên cuồng chạy khắp nơi trong ruộng, lớn tiếng kêu: "Tước Nhi, Đỗ Quyên, nương tới! Về—— đi ——! Không sợ, nương không cho nãi nãi đánh các ngươi!"
Lớn nhỏ trai gái cũng đều đi chung quanh tìm, lớn tiếng kêu "Đỗ Quyên, Tước Nhi!"
Lâm Xuân dừng khóc, cùng Cửu Nhi khom lưng tìm dưới ruộng trong mương.
Ngay cả cái mương nhỏ giữa hai mảnh ruộng hắn cũng không buông tha, nhìn chằm chằm bên trong khẽ gọi "Đỗ Quyên", phảng phất như Đỗ Quyên sẽ thu nhỏ lại thành chuột đồng trốn bên trong.
Tuy Hoàng đại nương cũng đi theo phía sau mọi người tìm, nhưng một tiếng cũng không kêu được, cũng không dám lên tiếng.
Trong lòng nàng sợ đồng thời tràn đầy oán hận Hoàng Tước Nhi. Nãi nãi mắng cháu gái vài câu, nhà ai cũng thế không phải sao? Chạy cũng coi như xong, sau đó nàng cũng không có đuổi tiếp, cũng không mắng, ai ngờ nha đầu chết tiệt lại dẫn theo muội muội chạy xuống nước.
Điều này có thể trách nàng sao?
Rõ ràng là không trách nàng nhưng ánh mắt mọi người nhìn nàng giống như nàng bức tử đứa cháu gái vậy. Thật là nghẹn khuất vạn phần.
Việc này còn không biết chấm dứt như thế nào nữa.
Lúc mọi người chạy tới đã là buổi trưa. Đói bụng giằng co nửa ngày, mặt trời đã sớm ngã về tây, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Nhóm người theo bờ sông đi về phía nam trước, sau đó rẽ về hướng Đông, tìm dài đến chân Đông Sơn, cũng không thấy bóng dáng của Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên.
"Sống không gặp người, chết không thấy thi", thật là lạ.
Đến hạ du, bãi sông rộng ra, nước cạn hơn rất nhiều.
Bất luận chị em bị chết đuối hay không chết đuối, xuôi dòng trôi xuống nơi này, hẳn nên mắc cạn mới đúng, sao lại không bóng dáng chứ?
Mọi người suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Tìm không thấy, mọi người chuẩn bị quay về coi hai nhóm khác có phát hiện gì không.
Bọn họ nói với cha con Hoàng gia như vậy, kỳ thật là bỏ qua.
Nhưng nếu ăn ngay nói thật, khó tránh làm cho cha con Hoàng gia khổ sở, nên mới nói như vậy.
Thần sắc Hoàng lão cha mỏi mệt không chịu nổi. Hoàng Lão Thực mờ mịt kêu to, dường như mất đi hồn phách. Hoàng lão Nhị nóng lòng nhìn quanh.
Không chờ bọn họ trở về chỗ cũ, đã nghe bên kia truyền đến tiếng khóc mắng la hét ầm ĩ.
Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị vội vàng nhanh chân đuổi tới.
Hoàng Lão Thực như trước thờ thẫn kêu "Tước Nhi, Quyên Nhi!", nặng nề lê bước gian nan đi tới, thường đạp lên rìa bờ ruộng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lâm Đại Đầu vội cho người khác đi theo hắn, rồi chạy nhanh về phía tiếng khóc.
Thì ra, Phùng Thị ở trong ruộng chạy tới chạy lui, thậm chí chạy đến chân núi, cũng không tìm được khuê nữ, trong lòng dần dần tuyệt vọng.
Lúc quay trở về, vừa lúc đụng phải Hoàng đại nương.
Nàng trong cơn bi phẫn, không còn cố kỵ nữa, nhìn bà bà kêu khóc nói: "Hai đứa nhỏ chết, lão nhân gia ngươi thỏa mãn chưa? Như ý chưa? Đủ thay tôn tử của ngươi trút giận chưa?"
Hoàng đại nương vốn có quỷ, nghe vậy tức giận đến run run, cũng không dám mắng nàng như bình thường, cũng kêu khóc nói: "Các ngươi nghe lời nàng nói kìa, đây là nói ta bức tử cháu gái sao? Ta bất quá chỉ mắng Tước Nhi vài câu. Nhà ai nãi nãi không mắng qua cháu gái? Ngay cả Tiểu Bảo chơi ở bên ngoài về nhà trễ, ta cũng thường mắng hắn, nói hắn "Chết ở chỗ nào rồi, không về nhà dùng cơm." thì có cái gì?"
Phùng Thị nói: "Ngươi làm gì mà mắng Tước Nhi? Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông, ngươi làm gì mắng Tước Nhi, a?"
Hoàng đại nương nói: "Nàng là tỷ tỷ, không trông tốt muội muội, còn cùng Đỗ Quyên cưỡi trên người Tiểu Bảo đánh hắn, ta mắng vài câu thì có làm sao?"
Phùng Thị nói: "Nếu Tiểu Bảo không làm Đỗ Quyên thiếu chút nữa chết đuối, Tước Nhi có thể đánh hắn sao?"
Hoàng đại nương nói: "Đỗ Quyên chết đuối? Lúc ấy không phải Đỗ Quyên vẫn tốt lành sao!"
Bỗng nhiên miệng lưỡi Phùng Thị lanh lợi hẳn lên, cười thảm nói: "Đúng a, tốt! Tôn tử của ngươi không làm hắn chết đuối, lão nhân gia ngươi không cam lòng, thay cháu trai xuất đầu. Hiện tại một lần giết chết luôn đứa, lòng dạ thật tốt. Tiểu Bảo cũng cao hứng a!"
Hoàng đại nương run run nói: "Ngươi... Ngươi không phân rõ phải trái!"
Phùng Thị cắn răng nghiến lợi nói: "Ta không phân rõ phải trái? Được, ta liền không phân rõ phải trái! Ta muốn Tiểu Bảo đền mạng, ta muốn Hoàng gia ngươi tuyệt hậu!"
Nàng kêu khóc tránh thoát khỏi sự ngăn cản của mọi người, chạy vào thôn.
Hoàng đại nương kinh hoảng vạn phần, luýnh quýnh tay chân nói: "Nàng... Điên rồi! Điên rồi!"
Sợ tới mức chạy theo sau Phùng Thị, không biết nàng muốn như thế nào, chạy theo khóc lóc om sòm.
Vợ Đại Mãnh vô lực khuyên can. Việc này rơi vào người ai, ai cũng phát điên.
Huống chi Hoàng Lão Thực và Phùng Thị chỉ có khuê nữ, ngay cả một đứa con trai cũng không có.
Đám người Lâm lý chính đuổi tới, hỏi rõ bên này cũng không thu hoạch, lại nghe được Phùng Thị vào thôn tìm Tiểu Bảo. Sợ xảy ra chuyện không may, mọi người đồng loạt chạy về thôn.
Hoàng lão cha đối với đại nhi tử hô: "Lão Đại, còn không mau đi giữ vợ ngươi lại."
Hoàng Lão Thực lại nhìn hắn khóc nói: "Cha! Nhi tử tuyệt hậu! Ngay cả khuê nữ cũng không còn..."
Hoàng lão cha tức giận đến vô pháp, đành thúc Hoàng lão Nhị mau chạy về trước, còn mình lôi đại nhi tử nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo.
Mọi người đều đi, chỉ còn nhà của Lâm Đại Đầu và Lâm Đại Mãnh chưa đi.
Lâm Xuân kêu khóc không thuận theo, muốn cha mẹ, ca ca tìm muội muội. Cửu Nhi cũng khóc.
Lâm Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu nhìn nhau cười khổ, nhìn quanh mờ mịt: đi tìm ở đâu?
Thu Sinh ngơ ngác nhìn dòng sông, lúc này lại nói: "Cha, hay là chúng ta lại đi tìm một lần nữa. Có lẽ lọt ở nơi nào đó."
Lúc nãy hắn đã theo mọi người đi xuống hạ du tìm một chuyến.
Lâm Đại Mãnh gật đầu, phân phó vợ nói: "Nương Thu Sinh có thai, các ngươi đi vòng vòng vùng phụ cận này, đừng đi xa. Chúng ta lại đi xuống phía dưới tìm xem."
Vợ hắn gật đầu.
Vì thế Lâm Đại Mãnh lại dẫn Lâm Đại Đầu, Phúc Sinh, Thu Sinh đi xuống hạ du tìm.
Lại nói đoàn người Lâm lý chính chạy về thôn, đi tới trước cửa Hoàng gia, thấy Phùng Thị tay cầm dao phay, đang chém vào cửa nhà bà bà, la hét muốn Tiểu Bảo ra đền mạng.
Đám phụ nữ vây quanh xem không người nào dám tiến lên khuyên can.
Hoàng lão cha ra lệnh cho Hoàng lão Nhị cùng mấy thân tộc tiến lên, giành lại dao phay.
Phùng Thị liền vỗ tay giơ chân ra sức mắng: "Ngô Phượng Cô, ngươi là con rùa đen rúc đầu, không dám ra đây! Hoàng gia làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng. Cháu trai ngươi hại người cũng sẽ không sống lâu. Hoàng gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Hại khuê nữ ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn... Ta trù cho Hoàng Tiểu Bảo đỉnh đầu sinh mụn, lòng bàn chân sinh mủ, không chết tử tế!..."
Mặt Hoàng lão cha và Hoàng đại nương trắng bệch.
Hoàng lão cha quát ra lệnh cho hai nhi tử tiến lên, kéo con dâu cả vào nhà.
Hoàng Lão Thực giống như không nghe thấy, hắn nửa chết nửa sống còn cần người kéo kìa.
Hoàng lão Nhị vừa tiến lên đã bị Phùng Thị túm lấy đánh, muốn cùng hắn liều mạng.
Lại nói Phượng Cô, ở trong phòng nghe thanh âm náo loạn bên ngoài, nghĩ rằng rốt cuộc vẫn phải tới.
Nàng khẩn trương nuốt nước miếng, phân phó Đại Nữu: "Ngồi với đệ đệ ở trong phòng, đợi nương đi ra ngoài khoá cửa lại, ai kêu cũng không mở ra."
Đại Nữu sợ tới mức nói không ra lời, chỉ biết gật đầu.
Tiểu Bảo càng khóc không ngừng.
Chuyện hôm nay là bài học cả đời hắn khó quên.
Hắn rúc vào ngực tỷ tỷ, không còn sự bừa bãi và quật cường lúc trước. Trong mắt tất cả đều là nỗi sợ hãi.
Phượng Cô mở cửa phòng, vẻ mặt kiên quyết đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, nàng đến chỗ Phùng Thị đang túm lấy Hoàng lão Nhị nói: "Cha hắn, để đại tẩu đánh đi. Cho nàng đánh để nàng xả giận!"
Hoàng lão Nhị ngây ngẩn cả người.
Phượng Cô không nói một lời, quỳ xuống trước mặt Phùng Thị.
Phùng Thị tức giận đến điên cuồng. Nàng chán ghét người em dâu này nhất, vĩnh viễn ra vẻ hiền lành, chuyện tốt chiếm hết, hiền danh chiếm toàn.
Nay nhi tử nàng hại khuê nữ nàng, còn muốn bày ra bộ dáng này?
Nhưng khuê nữ của nàng đều chết hết, nàng còn có gì để cố kỵ nữa!
Không hiền lành thì không hiền lành, chết chung với nàng mới tốt!
Nghĩ xong, nàng cắn răng kéo tóc Phượng Cô, ấn mặt nàng xuống đất, ra hết sức dập mặt nàng xuống.
Phượng Cô cố nhịn đau đớn, kiên quyết không đánh trả.
Hoàng lão Nhị khí nộ không thôi, tiến lên dùng sức mở ngón tay Phùng Thị ra, hô: "Ngươi đánh ta! Tẩu tử ngươi muốn đánh thì đánh ta! Muốn xả giận thì xả vào ta."
Phùng Thị nhìn thoáng qua Hoàng Lão Thực héo rũ bên góc tường, trong lòng giận quá, năm ngón xoè ra, giương tay vả vào mặt Hoàng lão Nhị, thuận thế cào ra đường rướm máu.
Hoàng lão Nhị "A" một tiếng, hai tay bụm mặt.
Phùng Thị liền vung tay ra, điên cuồng cười nhìn vào mắt Phượng Cô.
Nàng cũng muốn xem xem, nàng còn dám không đánh trả, còn giả dạng hiền lành nữa hay không?
Nàng muốn mau chóng xuống tay, bởi vì rất nhanh sẽ có người tiến lên can ngăn, khen tụng Phượng Cô hiền lương, mắng nàng là mụ bà chanh chua không phân rõ phải trái. Nếu phải gánh danh xấu đó, thì phải móc đôi tròng mắt của nàng bồi thường.
Quả nhiên, tay nàng vừa hướng tới mắt Phượng Cô, Phượng Cô sợ tới mức hét rầm lên, giơ hai tay gạt tay nàng ra.
Phùng Thị ha ha cười nói: "Ngươi giả bộ hay lắm! Sao không tiếp tục giả hiền lành nữa đi?"
Trong thanh âm ngậm một tia thống khoái.
Hoàng lão Nhị, Hoàng đại nương cùng với mấy thân tộc một lượt tiến đến lôi kéo.
Hoàng lão Nhị thấy Phùng Thị chết không buông tay, liều mạng đẩy nàng.
Phùng Thị bị đẩy ra sau đụng vào tường viện, tê liệt ngã xuống dưới chân tường.