Diễn Giả

chương 2: •̀ ω •́✧

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiệm cháo của nhà Giản Lâm không phải cửa hàng nhượng quyền.

Cháo của dì Chương chính là cháo của mẹ ba anh em nhà cậu, mặt tiền cửa hàng là nhà ở của bà, cháo là do chính bà nấu chính bà hầm, cả hương vị cũng đều là tự họ nghiên cứu ra.

Cho nên cháo nhà bọn họ khác với những tiệm khác không chỉ có mùi vị, mà còn cả độ loãng đặc thơm, hay còn thêm một chút vị ngọt như trà sữa đều được đo ra tỉ lệ tương đương để thỏa mãn yêu cầu của từng vị khách.

Giản Lâm nhớ rất rõ, đơn đặt hàng này chục phút trước là một tô cháo loãng, cháo đặc trưng của nhà cậu.

Nhưng trước khi ra khỏi tiệm, khách hàng có cố ý gọi điện thoại tới, yêu cầu càng loãng càng tốt, trộn lẫn nước vô cũng được.

Giản Lâm chỉ có thể uyển chuyển mà nói cho đối phương: Không được trộn với nước, không thể trộn bởi vì trộn vào sẽ không ngon.

Đối phương không nói gì, chỉ nói: "Vậy loãng một chút, càng loãng càng tốt."

Giản Lâm: "Được."

Vì chén cháo này, mà Giản Lâm cùng Giản Lai mỗi người phải lấy một cái muỗng múc từng chút từng chút súp, có thể không nhiều hạt cơm thì kiên quyết không nhiều hạt cơm, khách hàng chính là thượng đế, thượng đế nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, vị thượng đế này gọi cháo loãng không phải dùng để uống, mà là dùng để hất vô người khác (⊙_⊙)?

Thân thể của Giản Lâm nhanh hơn não, chưa kịp thấy rõ người bị cháo nhà mình hất vào tròn méo ra sao, đã trực tiếp lui về phía sau một bước đi thẳng ra ngoài.

Cậu bước ra cũng không ai để ý đến cậu.

Người đàn ông trung niên mở cửa để cậu vào cũng không rảnh lo cho cậu, lực chú ý trở lại trong phòng sau khi liếc nhìn cậu một cách kì quái, sau đó buông tay nắm cửa rồi đóng cửa lại.

Hiệu quả cách âm của nơi này cũng khá tốt, chỉ có một chút động tĩnh ồn ào cùng tiếng bước chân vang ra dọc theo khe cửa, hiểu

Giản Lâm chưa kịp rút lui thì cửa lại được mở ra một lần nữa, đó là nữ thượng đế hất cháo hung hăng bước ra ngoài.

Nàng đến nhìn cũng không thèm nhìn Giản Lâm, cũng không có nhận ra cậu, trực tiếp rời đi.

Lúc đi thoáng qua, Giản Lâm nghe được cô nghiến răng một tiếng: "Mình còn không bằng một tô cháo sao!"

Lời này từ đâu tới đây?

Nữ thượng đế đi rồi, Giản Lâm cũng chuẩn bị đi.

Lấy kinh nghiệm hành nghề của cậu, nước đục từ đoàn phim tuyệt đối không thể chảy.

Giống như kẻ bị hất cháo ngày hôm nay, diễn viên quần chúng nào vô tình nhìn thấy thì chỉ có thể trách họ xui xẻo thôi.

Ai biết đâu được lỡ đương sự có thể tức giận lấy diễn viên quần chúng ra xì hơi hay không, huống chi còn là người chỉ là tới thử vai.

Nhưng cơ hội làm việc không thể tùy tiện ném như vậy.

Giản Lâm nghĩ nghĩ, đứng ở hành lang gửi WeChat cho La Hồng: Bây giờ anh có tiện không?

La Hồng năm phút sau mới trả lời: Hay là hôm khác hẵng tới, bên đây xảy ra chút vấn đề.

Giản Lâm: Không sao.

"Tình huống bây giờ là thế nào?"

"Hư!"

"Nữ nhân kia là ai?"

"Thế mà cũng hỏi, hiển nhiên là Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt ."

"Ồ ồ ồ, hiểu rồi, hiểu rồi."

......!

Chưa thấy qua trường hợp nào như vậy, đương nhiên tò mò đến chết khiếp.

Triệu Húc Đông cảm thấy bản thân rất khác với những người ở đây, mà hắn không giống họ bởi vì hắn đã thấy nhiều, mà thấy nhiều rồi cũng không trách.

Mới tô cháo thì tính được gì?

Người đại diện Triệu: Đại tiểu thư, cô không có tô phân nào sao!

"Thu biểu tình lại."

Triệu Húc Đông hoàn hồn, làm bộ bản thân không suy nghĩ gì hết, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Phương Lạc Bắc lấy khăn giấy từ trong tay hắn, dọc theo hoa văn của áo sơ mi lau cháo bên trên, thần sắc bình tĩnh, không có một chút thẹn quá hóa giận sau khi bị tạt cháo.

Anh còn có thể liếc mắt một cái xuyên thấu qua ánh mắt Triệu Húc Đông nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, ném khăn giấy sau khi lau xong: "Nói rõ ràng hơn, cậu sẽ bị mất việc."

Triệu Húc Đông cầm tờ khăn bị ném xuống, chân chó mà cười cười: "Vậy thì không thể, tương lai tôi phải chứng kiến từng lần anh bị tạt nữa." Còn phân tích thêm: "Lần này là cháo, anh phải cố gắng chờ đợi một chút, lần sau có khi là canh." Vừa nói vừa tiếp tục rút khăn giấy.

Phương Lạc Bắc lau hai lần cuối cùng, lại ném khăn giấy qua, giọng nói còn ổn hơn sắc mặt: "Không có bào ngư hải sâm, thật đúng là làm anh thất vọng rồi." Đương sự ném ướt cả nửa người anh, còn thấy khó chịu hơn cả Triệu Húc Đông.

Nhưng có điều, tất cả đều tại họ bất cẩn, không dự đoán được vị Cam tiểu thư kia sẽ đuổi tới tận thành phố điện ảnh bên này.

Động tĩnh ở bên ngoài vừa nãy có chút lớn, mà bước vào văn phòng chỉ có bọn họ.

Triệu Húc Đông nghĩ nghĩ, cảm khái: "Danh tiếng của anh như thế, cũng đã xác nhận từ chối cô ta, nàng còn có thể tiếp tục ôm ảo tưởng với anh sao? Không phải đâu, hiện tại con gái hay mộng tưởng như vậy à?"

Phương Lạc Bắc không nói gì.

Anh hôm nay lại đây vì có việc, cũng không nghĩ tới vị Cam tiểu thư sẽ đi theo, bát cháo này tuy rằng đã được đoán trước, nhưng cũng không khiến anh cảm thấy khó xử, chỉ là tạm thời làm gián đoạn cuộc họp của tổ sáng tạo khiến anh khá bất mãn.

"Ra gác cổng." Đề nghị của anh thực tế đến quá mức.

Triệu Húc Đông chề môi, kinh ngạc cảm thán: Thật đúng là vô tình vô nghĩa.

"Được rồi."

Tình tiết này nhất thời giống như con sóng trên mặt nước tĩnh lặng, phảng phất như chưa từng tồn tại, trôi qua vài phút Phương Lạc Bắc đã sửa sang xong trang phục rồi lộ diện lần nữa.

Mọi người trong phòng hội nghị đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không hỏi, cũng không nhiều lời.

Phương Lạc Bắc ngồi xuống, Triệu Húc Đông ngồi xuống bên cạnh anh, mười mấy thành viên trung tâm của đoàn phim ngồi thưa thớt trong một phòng họp lớn.

Mọi người tham gia hội nghị tiếp tục đề tài đang nói dở, Phương Lạc Bắc chỉ nghe mà không nói.

"Diễn viên Lâm Hi vẫn chưa được xác định, sắp khởi động máy rồi, phải tranh thủ thời gian."

"Hiện tại có người thử vai nào thích hợp không?"

"Có hai người tôi thấy khá ổn."

"Khá ổn?"

"Ừm, xem như là hai người thích hợp nhất trong vai Lâm Hi .

Chúng tôi còn đang xem xét, hy vọng sẽ tìm được người thích hợp trước năm mới."

"La đạo?"

La Hồng nóng lòng nhấp nhổm nửa ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng nói.

Trên thực tế, La Hồng thầm nghĩ: Nếu vừa nãy không có cô gái kia cũng tô cháo, ngay hôm nay các người đã có thể gặp cậu ấy.

La Hồng hắng hắng giọng nói: "Tôi đề cử một nam sinh, tôi thật sự cảm thấy cậu ấy tương đối thích hợp."

Những người khác trong đoàn: "Đã gặp mặt chưa?"

La Hồng: "Tôi bảo cậu ấy ngày mai hoặc ngày kia tới."

Có người lật danh sách phỏng vấn trong tay: "Anh nói người nào?"

La Hồng: "Tôi mới vừa liên hệ cậu ấy hôm nay, chưa kịp thêm tư liệu vào."

Có người hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Tên là gì?"

"Giản Lâm, mười chín chăng, dù sao tuổi không lớn, chưa đến hai mươi." La Hồng phân tích: "Tuổi thích hợp, hình tượng cũng không tồi, làm diễn viên quần chúng, có kinh nghiệm đóng phim."

"Cao bao nhiêu?"

La Hồng: "m, đó là từ một năm trước, hiện tại thì không biết có cao thêm không."

"Có chút lùn."

"Ừm, m mà nói thì không được cao."

"Không phải cậu ta còn chưa phỏng vấn à, hỏi rồi xem xét sau."

La Hồng: "Tôi đã bảo cậu ấy ngày mai lại đây."

《 Cảnh Xuân 》 là dự án đã mắc kẹt trong suốt một năm.

Một năm trước, bởi vì một số nguyên nhân, Phương Lạc Bắc là người đầu tiên tiếp nhận kịch bản từ chối diễn, lại vừa lúc gặp ngày trời đông giá rét trong nghề, việc đầu tư trở nên thận trọng hơn, không bao lâu, khoản đầu tư cho《 Cảnh Xuân 》 giảm xuống một nửa, đội ngũ sản xuất lại đi chọn bộ phim khác, dự án cứ như vậy mà dừng lại.

Hai tháng trước, người đại diện của Phương Lạc Bắc là Triệu Húc Đông liên hệ tới công ty điện ảnh và truyền thông sở hữu bản quyền của《 Cảnh Xuân 》, mua toàn bộ bản quyền của《 Cảnh Xuân 》 rồi tổ chức lại đội ngũ, dự án chính thức khởi động lại.

Khởi động lại một dự án điện ảnh rất phức tạp, nhưng cũng không khó khăn, mặc dù đang trong giai đoạn kinh tế điện ảnh suy giảm, chỉ cần có tiền, vượt qua vòng xét duyệt thì có thể quay bất kì lúc nào.

Thời gian khởi động máy《 Cảnh Xuân 》 là ngay năm sau.

Hiện giờ hết thảy đã ổn thoả, chỉ chờ khởi động máy, chỗ duy nhất chưa ổn đấy chính là nam diễn viên đóng vai chính " Lâm Hi ".

Dựa theo điều kiện của tổ sáng tác đã sàng lọc, lại tổng hợp yêu cầu được đưa ra từ phía Phương Lạc Bắc, diễn viên "Lâm Hi" cần phải:

Yêu cầu dưới , vẫn còn hương vị của thiếu niên, khí chất sạch sẽ, vẻ ngoài ưa nhìn, chiều cao từ m đến m, kỹ thuật diễn xuất không thể kém, còn cần phải là diễn viên tự do và chưa ký hợp đồng với bất kì công ty nào.

Không nói đến việc khác, chỉ riêng cái yêu cầu chưa ký hợp đồng với công ty nào đã đánh rớt gần % diễn viên nam trẻ tuổi.

Thử hỏi có một nam sinh hình tượng trẻ tuổi ưa nhìn đến bây giờ còn có ai chưa ký hợp đồng với công ty không? Riêng đẹp là có thế ký một số lượng lớn rồi.

Nghiệp dư?

Nhưng nghiệp dư không có kinh nghiệm đóng phim, làm tròn lên tương đương với không có kỹ thuật diễn xuất.

Tổ sáng tác đã lặn lội đau đầu cả tháng, thật vất vả mới tìm được hai nam sinh phù hợp nhất cho hình tượng của nhân vật tới thử vai, thêm một diễn viên quần chúng trẻ tuổi chưa lộ diện của La Hồng đề cử, cũng mới chỉ có ba người.

Mà ba người này, cuối cùng ai có thể biểu diễn, thì phải chờ một câu từ Phương Lạc Bắc.

Nhưng cũng rất có khả năng cả ba đều bị loại.

Xét cho cùng, Phương Lạc Bắc không phải là người có thể nắm bắt được sau mớ tin đồn.

Giống như giờ phút này, anh từ đầu đến cuối không hề phát biểu lấy một câu về việc lựa chọn diễn viên Lâm Hi, xem ra không có ý kiến gì, cũng không nóng nảy, nhưng Tết Âm Lịch đã gần ngay trước mắt, ngày khởi động máy cũng đã sắp tới, không có "Lâm Hi" thì làm sao mà quay phim?

Thân là diễn viên chính, lại là chủ sở hữu bản quyền và nhà đầu tư, anh không vội sao?

"Không vội." Kết thúc cuộc họp, Phương Lạc Bắc bình tĩnh phun ra một câu: "Hôm nay cứ như vậy đã."

Mọi người: Được thôi.

Phương Lạc Bắc không ở lại lâu, hội nghị kết thúc liền rời đi.

Triệu Húc Đông đi theo anh, nhắc nhở nói: "Để tôi đi xuống lầu trước, lỡ may vị Cam tiểu thư kia còn chưa từ bỏ ý định, lại bưng hộp cháo đợi anh."

Phương Lạc Bắc đi phía trước: "Sẽ không."

Anh không quan tâm, không quan tâm chuyện bị cháo hắt lên người, đối với vị Cam tiểu thư lại càng không quan tâm.

Anh chẳng những không để ý, càng rõ ràng rằng là, Cam đại tiểu thư sẽ không tiếp tục dây dưa nữa——

Mấy ngày trước, người lớn hai nhà cưỡng ép một buổi "Hẹn hò".

Anh nói cho Cam tiểu thư, anh sắp vào tổ đóng phim.

Cam đại tiểu thư giống như tất cả cô gái trẻ tuổi tò mò với điện ảnh khác, hỏi anh: "Phim gì ạ?"

"Phim nghệ thuật."

Vẻ mặt vô tội, Cam tiểu thư chống cằm lên mu bàn tay: "Chủ đề là gì?"

"Chủ đề đồng tính."

Cam tiểu thư kinh ngạc: "Hả? Cái, cái gì?"

Khuôn mặt trầm ổn và thờ ơ của Phương Lạc Bắc thể hiện sự vô tình và nhẫn nại của một tra nam dưới ánh đèn của nhà hàng, anh lặp lại từng chữ từng chữ một, như thể đang đọc một thực đơn tiếng nước ngoài mà cô không hề biết.

"Phim nghệ thuật chủ đề đồng tính."

Cam tiểu thư sửng sốt, tiêu hóa những lời này.

Ước chừng do không khí hẹn hò tạm chấp nhận được, sắc mặt người nam nhân đối diện lại quá mức bình tĩnh, nếu tức giận thì có vẻ cô chuyện bé xé ra to, cũng có vẻ cô chỉ là một đại tiểu thư xinh đẹp không biết cư xử, ngay lúc này không thể phát tác.

Chẳng những không phát tác, mà có phải tỏ ra rằng mình hiểu tính chất công việc của bên kia, nhưng lời nói ra lại là một chuyện khác.

Cô nói: "Như vậy sao......"

Cô cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ và nêu ra ý kiến của bản thân: "Không quá......Tốt đi?"

Phương Lạc Bắc: "Chỗ nào không tốt."

Cam tiểu thư ý nghĩ rõ ràng, ngôn ngữ chuẩn xác: "Anh ở hiện thực hẹn hò với em, trên phim lại hẹn hò cũng nam nhân?"

Phương Lạc Bắc gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."

Cam tiểu thư nửa phút trước còn đang chống cằm ngắm nam thần, mắt lấp lánh sáng long lanh, một giây sau nàng đã khoanh hai tay, một bộ tiểu thư cao quý trắng trẻo, dựa vào chỗ tựa lưng, nhíu mày: "Thứ lỗi cho tôi hỏi thêm một câu."

Phương Lạc Bắc gật đầu.

Cam tiểu thư: "Anh đang nói đùa với tôi sao?"

Hiển nhiên không có.

Cam tiểu thư – người được điều tra khám nghiệm hiện trường dùng một hộp cháo nóng và một câu "Mở rộng tầm mắt, anh là kẻ xấu" để biểu đạt sự tức giận của con gái nhà hào môn.

Triệu Húc Đông: Ay, như Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt trong lời đồn.

Triệu Húc Đông vào thang máy, nói với Phương Lạc Bắc: "Nàng lúc này nói không chừng một bên lái Maserati, một bên tám nhảm với chị em trong điện thoại lên án anh vô sỉ."

Phương Lạc Bắc vững vàng mắt nhìn phía trước: "Không khách khí."

Triệu Húc Đông: "......"

Nhưng mà sự thật lại là ——

Cơm hộp Meituan, tiệm cháo dì Chương, đánh giá từ người sử dụng.

Người sử dụng nặc danh: Mở nắp ra, mùi hương thơm của cháo ập vào mặt, nhưng ngay một khắc kia tâm tôi đã chết, giống như sao băng rơi xuống đại dương sâu thẳm, mang đi si niệm và chờ mong của tôi đối với anh ấy.

Hai giây sau, nước súp ấm nhỏ từng giọt từ chiếc cằm sắc sảo của anh ấy, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng hoa văn sẫm màu từ Gucci, nước mắt mơ hồ, là từ mắt tôi.

Tôi cho rằng anh ấy sẽ bị mình chọc giận, nhưng anh ấy chỉ giơ tay lau khóe môi, ôn tồn hỏi rằng: "Đây là cháo nhà ai? Thật thơm." Hóa ra ở trong mắt anh ấy, với anh ấy mà nói tôi còn không bằng một hộp cháo.

Một hộp cháo gạo vàng!?

Chương Niệm Niệm cùng Giản Lai ghé vào quầy thu ngân nhìn đánh giá năm sao mới nhất: "......"

(by conmuamuaha.wordpress.com)

Chú thích:

Maserati

Tác giả có lời muốn nói:

Cam đại tiểu thư: Ta hận!

Editor: Cháo nhà ai? Còn cháo nhà ai?!! Đương nhiên là cháo nhà vợ anh rồi, thơm ngon không kém gì vợ anh ( ̄︶ ̄)· Ta nói, chị Cam đại tiểu thư này tấu hài phát sợ (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio