Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là bởi vì động lòng sao?
Sau khi quay cảnh quan hệ của La Dự và Lâm Hi tan vỡ, đoàn phim tiến vào một cảnh mới để quay: Tiệm cà phê Lâm Hi làm công.
Lâm Hi tự tìm việc ở quán cà phê không cần phải làm vào ban đêm, nhưng trái lại thời gian làm việc tương đối dài, từ giờ sáng đến giờ tối.
Có đôi khi sẽ phải tới những quán ăn bên cạnh để mua sandwich, bánh mì, mua xong lại vào ngồi trông quán, đến khi được đóng cửa tan làm cũng đã là giờ.
Chính vì vậy nên trong quán không giữ được nhân viên, rất nhiều nhân viên ngại thời gian đi làm quá dài, họ chỉ làm được mấy tháng đã nghỉ.
Lâm Hi cần công việc, muốn đọc sách, không gian trong tiệm cà phê vừa vặn có thể cho cậu thời gian đọc sách những khi mà quán vắng, hơn nữa, cậu cũng không muốn về nhà rồi nghe mẹ dong dài, công việc như vậy là tốt nhất.
Nhưng khi đã làm quen với môi trường quán cà phê, công tác đã ổn định thì La Dự xuất hiện.
Người nam nhân này vẫn thành thục và ổn trọng như ngày nào, anh không trực tiếp tìm Lâm Hi, cũng không có dây dưa, chỉ đơn giản vào tiệm rồi gọi một ly cà phê.
Lúc anh gọi cà phê, thần sắc như thường, cách quầy bán nói muốn gọi một ly, trả tiền, lúc nhận lấy hóa đơn thì nói một tiếng cảm ơn.
Thân sĩ, lịch sự, phảng phất như không hề quen Lâm Hi, anh bước đến khu vực chờ đứng đó an tĩnh, nhận được cà phê sẽ xoay người rời đi.
Lâm Hi từ ban đầu kinh ngạc đến quen dần, thái độ trước hay sau đều là lảng tránh, chỉ coi anh là khách hàng, không nghĩ nhiều.
Có một cô gái trẻ trong số đồng nghiệp của cậu si mê La Dự, Lâm Hi cũng không hé răng.
Giản Lâm hiểu, chắc hẳn là: Kịch bản nam nhân thành thục.
Đã dọa thiếu niên chạy một lần thì không thể có lần thứ hai.
Vì thế cũng chỉ muốn tạo cảm giác tồn tại, tạm thời không tới gần.
Mà sau khi bắt đầu quay cảnh trong quán cà phê, tạo hình của Giản Lâm cũng được thay đổi: Tóc được cắt ngắn lộ trán, ngũ quan sắc sảo cùng dung mạo điển trai tăng thêm một bậc.
Khi vừa mới thấy tạo hình mới Vân Dao lập tức che miệng la nửa ngày: "Quá! Đẹp trai rồi đó!!"
Không chỉ có đẹp trai, còn rất có tinh thần, cảm giác của thiếu niên như ập đến trước mặt.
Xem đến mức Khâu Soái cũng muốn giơ điện thoại lên làm gương, vẻ mặt tự mình nghi ngờ: "Khó trách tôi không phải vai chính."
Trần Dương cũng muốn phục, đối với giá trị nhan sắc kia huýt sáo một cái.
Chờ đến khi thay đồng phục quán cá phê, bên ngoài áo sơ mi trắng là một chiếc tạp dề hai dây màu xám thì cảm giác kia cảm giác lại khác đi.
Vân Dao làm vẻ mặt si mê: "Tôi nguyện ý vì anh trai trong quán cà phê này mà đi làm thuê, đến nhìn sắc mặt của ông chủ sau đó mỗi ngày ba ly cà phê sáng, chiều, tối."
Trần Dương phun tào: "Lớn lên đẹp trai như vậy thì đi bán cà phê làm gì, phải đi làm ca sĩ làm diễn viên a."
Vân Dao tỉnh táo: "Ờ ha, đúng rồi, chúng ta đang đóng phim." Tỉnh xong lại tiếp tục si mê, "Tôi khi nào mới có thể gặp một anh trai như vậy ở quán cà phê nha."
Suy nghĩ của thẳng nam rõ ràng là một đường thẳng, Khâu Soái trả lời cô: "Cậu gặp rồi mà, gặp ở trường quay."
Vân Dao ghét bỏ muốn chết: "Hai người một chút cũng không mộng mơ gì cả! Có thể để tôi hoa si người ta một chút không."
Trần Dương: "Vậy cậu có thể đảm bảo lúc câu si mê anh trai quán cà phê thì lúc ấy không có một nam nhân trung niên khác theo đuổi anh ta không."
Vân Dao nổi giận: "Này! Tôi cứ hoa si đây, tôi si mê thì sẽ phạm luật sao? Không cần cậu phải giảng đạo lý cho tôi, tôi cứ không muốn nghe theo lời cậu ấy, rồi sao?"
Trần Dương lại quản không được miệng mình: "Đối tượng mà cậu si mê khả năng cũng quen chú La."
Khâu Soái: "Hoặc là chú Lạc."
Hai nam sinh nói xong liền quay đầu chạy, Vân Dao khom lưng tháo một chiếc giày, nắm chặt đế giày đuổi theo đánh, chạy ra khỏi tiệm cà phê.
Phía sau quầy, Giản Lâm nằm sấp trên mặt bàn làm bằng đá cẩm thách, nhìn ra bên ngoài, cao giọng nhắc Vân Dao: "Ném vào đầu á!"
Vân Dao nghe tiếng liền ném giày vừa vặn trúng ngay đầu Trần Dương, Trần Dương che đầu a một tiếng.
Nhìn mà Giản Lâm cười không ngừng.
Cách đó không xa, Phương Lạc Bắc đang ngồi một mình trên một chiếc ghế trong tiệm.
Đây là vị trí tương ứng của họ khi quay cảnh, là cảnh lần đầu tiên La Dự đến quán cà phê.
Bởi vì chưa quay, trong trường quay rất ầm ĩ, không ai để ý để Phương Lạc Bắc, cũng không ai để ý đến Giản Lâm, hai người một người ở sau quầy, một người ở trước cửa sổ.
Đều không có việc gì làm, đều nhàn rỗi.
Giản Lâm đứng cách anh một khoảng, giữa không gian ồn ào, động động miệng hỏi: Anh uống cà phê không?
Phương Lạc Bắc cầm di động.
Phương Lạc Bắc: Cậu làm?
Giản Lâm lấy điện thoại từ trong túi trước của tạp dề.
Giản Lâm: Vâng.
Giản Lâm: Anh uống gì?
Giản Lâm: Tôi làm cho anh một ly coffee latte nhé.
Xong khi gửi liền nhét điện thoại vào túi, xoay người lấy hạt cà phê từ trong quầy, tìm dụng cụ xay rồi bắt đầu xay bột cà phê.
Xay bột, nấu nước sôi, tìm giấy lọc, dán giấy lọc......!
Bộ dàng nghiêm túc cúi đầu đều nằm trong ánh mắt của Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc hơi ngạc nhiên, cà phê trong cốt truyện đều sử dụng máy pha cà phê, không có hướng dẫn pha bằng tay, chuyện này hiển nhiên là cậu học tại trường quay.
Anh đứng dậy đi qua, ngồi xuống chiếc ghế chân cao, vừa vặn nhìn thầy Giản Lâm đang cầm ly bọt sữa, đổ xuống vẽ một hình giọt nước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Một lúc sau, cậu mang đến một ly cà phê, không phải ly giấy mà là một ly cà phê bằng sứ được lấy từ sau quầy, bên dưới là một đĩa màu trắng và một chiếc thìa nhỏ bằng bạc.
"Uống thử đi."
Giản Lâm nói, người dựa lên bệ cao, chống hai tay xuống, đây hẳn là thói quen thả lỏng tư tế của cậu, cậu nhìn Phương Lạc Bắc, biểu tình mang ý cười: "Có vẻ là do hạt cà phê, sẽ có chút chua."
Phương Lạc Bắc kéo đĩa cà phê lại gần, dùng muỗng khuấy: "Học lúc nào?"
Giản Lâm mở miệng: "Tôi có một người bạn......"
Phương Lạc Bắc để muỗng xuống, cầm lấy cà phê, cười: "Bạn của cậu có phải quá nhiều hay không."
Giản Lâm cũng cười: "Tôi thật sự có một người bạn trong nhà mở quán cà phê, trước đây tôi có đến tiệm giúp vài lần, học lúc đó á."
Phương Lạc Bắc uống một ngụm cà phê, quả nhiên có chút chua: "Ngoài pha cà phê thì cậu còn học được gì?"
Giản Lâm nghĩ nghĩ: "Những gì có thể học liền học, tỉ như rang cà phê, xay cà phê, pha cà phê.
Cũng chỉ là học hiểu một chút, còn trình độ thì không tốt lắm."
Giản Lâm: "Nhưng bây giờ rất ít ai uống cà phê làm bằng tay, hầu hết các quán cà phê đều có máy, tốc độ nhanh, cũng bớt việc."
Phương Lạc Bắc lại uống một ngụm: "Tôi là người đặc biệt sao?"
Giản Lâm gật gật đầu, biểu tình sáng ngời: "Vâng."
Phương Lạc Bắc vui vẻ, nói đùa: "Lâm Hi nếu ngọt được như cậu, chú La hẳn sẽ mua cả quán cà phê cho cậu ta."
Giản Lâm hừ một tiếng: "Chú La mới vừa lật xe, anh ta không có đãi ngộ này."
Phương Lạc Bắc: "Tôi thì có?"
Giản Lâm đương nhiên: "Đúng vậy."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, cong môi cười, chậm rãi hỏi: "Vì sao?"
Giản Lâm không cần suy nghĩ: "Này thì có vì sao gì.
Vì tôi vui, tôi cao hứng."
Vương đạo vừa vặn nghe được một đoạn này từ thiết bị nghe: "Nếu vui thì pha cho tôi một ly nhé?"
Giản Lâm nhìn sang màn hình theo dõi, Phương Lạc Bắc đến đầu cũng không nâng, uống cà phê: "Tuổi lớn rồi, vốn đã ngủ không nhiều, uống ít cà phê đi."
Vương đạo: "......"
Giản Lâm thu hồi tầm mắt, nhìn Phương Lạc Bắc, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng chề môi: Muốn chửi anh đó.
Phương Lạc Bắc thấp giọng: "Tùy ông ấy."
Giản Lâm:?
Phương Lạc Bắc: "Da mặt tôi dày."
Giản Lâm nghe xong cười không ngừng, cũng không khách khí: "Đã nhìn ra."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu.
Giản Lâm nói trước: "Anh đã uống ly cà phê đặc biệt, đừng có nói tôi nhé!"
Phương Lạc Bắc quả thực không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn
Giản Lâm bắt đầu đoán: "Nói xấu tôi trong lòng?"
Phương Lạc Bắc cong môi cười, cầm ly cà phê.
Giản Lâm lại đoán: "Nói tôi không lớn không nhỏ ?"
Phương Lạc Bắc uống một ngụm cà phê rồi để xuống, mỉm cười không nói.
Giản Lâm không đoán, chơi xấu: "Dù sao cũng không được nói xấu tôi."
Phương Lạc Bắc ngước mắt lên tiếp tục nhìn
Giản Lâm đoán không được: "Anh lại ở trong lòng nói tôi cái gì?"
Phương Lạc Bắc chậm rãi chớp mắt một cái.
Giản Lâm làm vẻ mặt như bừng tỉnh: "À, tôi biết rồi."
Phương Lạc Bắc buồn cười, mở miệng: "Biết cái gì?"
Giản Lâm chống tay lên trên quầy bar, mang theo ý cười nhìn lại, cũng dùng ngữ điệu chậm rãi nói: "Anh, đoán xem."
Phương Lạc Bắc hoàn toàn bị chọc cười, quen quá rồi nên học cũng không ít đúng không, biết học theo cách anh rồi tìm cách phản kịch bản?
Phương Lạc Bắc đứng dậy, đi vòng qua quầy rồi mở cánh cửa gỗ ra, Giản Lâm vẫn luôn nhìn, căn bản không sợ, chờ Phương Lạc Bắc đến chỗ mở cửa, cậu chống tay lên quầy, nhẹ nhàng nhảy từ quầy ra ngoài.
Mới vừa nhảy ra liền phát hiện mình bị lừa, Phương Lạc Bắc căn bản không đi vào quầy, lúc cậu vừa nhảy ra đã vòng về, bước đến gần.
Giản Lâm theo phản ứng nhảy, lại muốn nhảy vào thì bị Phương Lạc Bắc duỗi tay nắm cổ áo kéo về: "Thú vị sao?"
Giản Lâm rụt cổ, biết nghe lời phải mà xin tha, đôi mắt chớp chớp: "Thầy Lạc, tôi sai rồi."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu xin tha nhanh như vậy, trong tay theo bản năng lỏng, mới vừa thả ra một tí Giản Lâm đã cúi thấp người xuống né khỏi tay anh, chạy vài bước tới cửa tiệm, xoay người, chậm rãi lui về phía sau.
Phương Lạc Bắc quay đầu lại nhìn cậu, buồn cười.
Giản Lâm chú ý động tác, chuẩn bị khả năng xoay người chạy, Phương Lạc Bắc bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
Giản Lâm dừng lại: "Làm sao vậy?"
Vương đạo bỗng nhiên ho to: "Cậu ta đùa cháu đấy! Chạy!"
Giản Lâm quay đầu trực tiếp chạy ra khỏi quán cà phê, Phương Lạc Bắc quay đầu, sâu kín nhìn thoáng qua màn hình theo dõi.
Vương đạo cười lạnh, cầm loa ngồi phía sau màn hình theo dõi: "Người già chúng tôi ngủ ít, thời gian nhiều nên khá thích xem vào chuyện của người khác."
Nhân viên công tác xung quanh cười muốn xỉu.
Mà không khí như vậy chỉ tồn tại ở ngoài đời, trong phim, Lâm Hi còn không thèm phản ứng La Dự.
La Dự lúc trước chỉ mua cà phê rồi rời đi, không ở lại, nhưng vào một buổi chiều nọ khi đẩy cửa tiến vào, gọi một ly cà phê rồi anh ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ.
Sau này, La Dự cũng không phải mỗi ngày đều tới tiệm cà phê, nhưng chỉ cần tới đều sẽ ngồi một lát.
Đồng nghiệp trong quán bởi vì nhàm chán, đối với vị La tiên sinh đẹp trai nhà giàu này rất là tò mò, thường xuyên lén lút nghị luận về anh.
Lâm Hi không tham dự, không chú ý, nhưng hành vi này của La Dự vẫn ảnh hưởng đến cậu: Cậu bắt đầu nghĩ, La Dự tới chỗ này có phải bởi vì cậu không?
Vì sao lại như vậy, chả lẽ lúc cậu rời đi tin nhắn đó chưa đủ rõ ràng?
Vì thế ngày nọ La Dự lại đến, Lâm Hi ngoại trừ đưa cà phê cho anh còn đưa một tờ giấy, bên trên viết một dấu "?".
La Dự nhìn thấy dấu "?", Cũng lấy bút trả lời lại: Có chút đắng.
Vì thế chờ lần sau La Dự đến quán uống cà phê, Lâm Hi theo bản năng thêm hơn một chút đường, đến khi La Dự uống xong cà phê rời đi, trên giấy nhắn lại: Vẫn còn đắng.
Lại đến, lại thêm đường, mỗi lần đều nhiều hơn một chút, thêm đến mức Lâm Hi cũng hoài nghi có phải ngọt quá rồi không, lúc này, dòng chữ trên tờ giấy La Dự để lại trở thành: Không phải cà phê đắng, là lòng tôi đắng.
Quay đến đoạn này, một đám Trần Dương điên cuồng phun tào: "Chú La quá biết rồi!"
"Này thì ai chịu nổi!"
"Tôi mẹ nó! Kịch bản này quá ghê rồi! Lòng tôi đắng , đờ mờ, da gà cũng nổi lên rồi."
Vương đạo dạy bọn họ: "Cho nên a, không có việc gì thì cách xa mấy lão nam nhân một chút, nếu họ không theo đuổi được mấy thiếu niên như các cậu thì không phải đã sống uổng phí mười mấy năm đó sao?"
Giản Lâm ngược lại cảm thấy bình thường, không giống như đám Trần Dương bọn họ làm ầm lên.
Những tờ khăn giấy viết chữ để sử dụng trong cảnh quay chồng lên nhau, cậu lật từng tờ xem, đều là chữ viết của Phương Lạc Bắc.
Thật sự, nhìn theo góc độ của cậu căn bản không cảm thấy có cái gì.
Vẫn ổn mà, cũng không đến mức buồn nồn, đến cả câu cuối cùng "Không phải cà phê đắng, là lòng tôi" này thì có chút thâm sâu.
Nhưng mà......!
Giản Lâm lật từng tờ khăn giấy, quay trở lại tờ giấy có dấu "?" ban đầu.
Cậu nhìn dấu"?", cứ cảm thấy lại có cái gì đó đang trốn, thiếu chút nữa là có thể bắt lấy.
Là cái gì mới được?
Là cái gì thì cậu không kịp nghĩ, lực chú ý sau đó phải dồn hết vào việc quay phim, sau khi kết thúc mấy cảnh quay liền quên mất.
Hôm nay, Phương Lạc Bắc không quay cảnh trong quán cà phê mà đến tổ khác quay.
Giản Lâm quay cảnh một mình, đêm ấy trời mưa to, các đồng nghiệp đều tan làm rồi, chỉ còn một mình Lâm Hi ở tiệm cà phê.
Nội dung chính của cốt truyện là khi các đồng nghiệp rời đi, người thì mang ô, người được bạn trai đón, cũng có người dầm mưa chạy, Lâm Hi không vội, đợi từ giờ cho đến giờ, vẫn mải ngồi trong tiệm đọc sách, sau khi đọc sách xong thì ngồi trên ghế ngẩn ngơ.
Mà cảnh tiếp theo chính là La Dự tới.
Giản Lâm trước khi quay chính thức như thường lệ ngồi cũng với Vương đạo nói về cốt truyện, Vương đạo nói cho cậu, sau trận mưa này, Lâm Hi liền động lòng với La Dự.
Giản Lâm: "Nhanh như vậy sao ạ?"
Vương đạo mở miệng nói: "Giản ca, vậy tôi có nên để La Dự uống thêm một ly cà phê tầm phút, sau khi uống xong thì trực tiếp END phim không?"
Giản Lâm giơ tay lên, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy: "Cháu không có ý tứ này, ý cháu là động lòng có phải có liên quan đến sự kiện nào đó không?"
Vương đạo: "Có chứ, không phải tôi đã nói với cháu rồi sao."
Giản Lâm nhìn kịch bản, lật đến nội dung Lâm Hi một mình trong quán cả phê, sau đó nhìn thấy đoạn La Dự bước vào, trong đó có một đoạn ——
Lâm Hi cúi đầu, nhìn thấy ống quần La Dự ướt đẫm.
Vương đạo: "Trận mưa này với trận mưa đầu tiên tương ứng với nhau."
Vương đạo: "Cảnh mưa đầu tiên là ở ngõ nhỏ, La Dự mang Lâm Hi về nhà, quan hệ hai người tiến thêm một bước."
Vương đạo: "Cảnh mưa quay trong quán cà phê, La Dự tới đón Lâm Hi, cũng biểu thị quan hệ hai người tiến thêm một bước, thật ra chính là Lâm Hi động lòng."
Vương đạo: "Nguyên nhân đẫn đến động lòng là hôm mưa ấy La Dự đến đón Lâm Hi."
Vương đạo: "Chi tiết nhỏ để động lòng là khi Lâm Hi chú ý tới ống quần La Dự đều ướt.
Bởi vì không thể đỗ xe trước quán cà phê, nên La Dự đã ngừng xe ở một chỗ khá xa rồi bung dù đi bộ đến để đón cậu ấy."
Giản Lâm nghĩ nghĩ: "Sau đó Lâm Hi cảm động?"
Vương đạo: "Đúng vậy, đêm mưa đối với họ có chút đặc biệt, lại là một đêm mưa, vẫn là bọn họ, cũng vẫn là chiêc dù kia."
Vương đạo: "Mà lúc này đây, ống quần của La Dự ướt đẫm."
"Cháu nghĩ xem, tình huống như thế nào mà ống quần có thể ướt? Một là bởi vì mưa lớn, hai là trên đường đầy nước, hoặc là......" Vương đạo dừng một chút, "Thực tế một chút thì đế giày dính nước lúc đi bắn lên ống quần."
"Có mầm mới có cây, có người để ý mình như vậy Lâm Hi đương nhiên không thể thờ ơ."
"Giản Lâm?"
Bên tai Giản Lâm, thanh âm của Vương bỗng nhiên trở nên xa xăm.
Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh, trong đó có một cảnh hôm đó cậu chạy ra từ tòa nhà , Phương Lạc Bắc đuổi theo chỉ để mang cậu về.
Lúc nắm tay nhau, cậu cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy ống quần ngủ ở nhà của Phương Lạc Bắc đều ướt.
Lúc ấy thật sự chỉ là tùy tiện nhìn phải, vào giờ phút này lại trở nên tương ứng với cốt truyện.
Mà chi tiết ống quần ướt trong cốt truyện, là lúc Lâm Hi bắt đầu động lòng La Dự.
Quay về hiện thực, điều đó đã giúp Giản Lâm biết những điều mình đã bỏ qua.
Những thứ đấy không phải cụ thể, càng giống trực giác hơn.
Thông minh như Giản Lâm, những lúc không nắm được thì có thể bỏ qua, nhưng một khi bắt lấy thì không có khả năng bỏ qua được.
"Giản Lâm?"
Giản Lâm hoàn hồn.
Vương đạo kỳ quái: "Ngẩn người gì thế? Gọi cháu mấy lần cũng không nghe."
Giản Lâm an tĩnh ngồi, không nói gì, một lát sau lấy di động ra, cũng bất động cầm điện thoại nhìn chằm chằm.
Nhìn một hồi, cậu mở điện thoại, bấm vào WeChat, nhìn avatar mình mới đổi ——
Chính là bức tranh Phương Lạc Bắc vẽ cậu nằm nhoài trên chiếc xe máy điện.
Bấm vào nhóm, nhìn thấy nhóm chỉ có mình Phương Lạc Bắc, mấy ngày hôm trước cậu đã đổi tên từ "Chú biết vẽ tranh" thành "Ly cà phê đặc biệt".
Lúc ấy là lúc cậu mới pha xong ly coffe latte, tâm trạng vô cùng tốt, tâm huyết dâng trào cho nên đã đổi tên thành "Ly cà phê đặc biệt".
Cái gì gọi là "Đặc biệt"?
Ca phê được pha chế đặc biệt một người là độc quyền.
Tên độc quyền, người đặc biệt.
Giản Lâm không muốn lừa mình, cảm giác từ tận đáy lòng lúc này nổi lên——
Là bởi vì động lòng sao?
Đúng, là bởi vì động lòng.
Chú Thích
Coffe latte
.