Vương đạo không cho cậu con đường phản bác: "Cháu nhập diễn quá sâu, Lâm Hi."
Giản Lâm đại khái có thể đoán được toàn bộ logic của Giản Lai:
Maybach, xe sang, màu đen, cửa sổ xe dán màng đen, không thể là con gái lài.
Không phải con gái thì sẽ là một người đàn ông.
Ra ra vào vào nhưng không thể tra đến một chút manh mối, điều đó chứng tỏ đối phương là người có lai lịch lớn, có thể là một ông chủ lớn, hoặc là một phú nhị đại.
Rất có tiền, có thể vung tay ra tỷ, một là phú nhị đại, còn không thì nếu là ông chủ vừa có tiền tại vừa có địa vị như vậy hầu hết là đã lớn tuổi.
Lớn tuổi rồi thì dựa vào cái gì để thiếu niên có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh? Ngoại trừ sắp chết, kế thừa di sản, còn có thể là cái gì?
Giản Lâm thiếu chút nữa tự chọc mình cười ngả nghiêng, một bên nghĩ một bên nằm trên người Phương Lạc Bắc giơ di động ánh mắt ý bảo: Già rồi? Ông ta?
Phương Lạc Bắc nằm ở trên sô pha, dở khóc dở cười, cười đến bả vai không ngừng rung.
Giản Lai ở di động kia đầu nghe được thanh âm của Giản Lâm: "Vậy mà em còn cười!?"
Giản Lâm cười đến di động cũng cầm không vững, dựa cả người vào Phương Lạc Bắc, vừa cười vừa nói: "Anh, tỷ là em đùa đó." Lại nói: "Cả đoàn phim của em chỉ có một người lớn tuổi duy nhất, đó là đạo diễn."
Giản Lai cũng ý thức được suy đoán của bản thân quá mức khoa trương, khụ một tiếng: "Còn không phải bởi vì em sao!"
Giản Lâm run giọng cười: "Em nói xong rồi đó."
Giản Lai: "Cái gì nói xong rồi!? Em phải nói rõ ràng cho anh!"
Giản Lâm lặp lại: "Em nói xong rồi." Lại nói: "Anh à, anh phải tin tưởng em."
Giản Lai im lặng: "Anh không phải không tin em." Anh chỉ là đang lo lắng.
Giản Lâm: "Em biết." Cậu ngẩng đầu nhìn Phương Lạc Bắc: "Em khá tốt."
Giản Lai lúc này hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Giữa anh em họ không giống như chị em, bình thường không có nhiều lời để nói như vậy, hai người họ tách ra, bận lo cho cuộc sống, đã nhiều năm rồi đều chỉ dùng câu "Em/Anh khá tốt" để an ủi lẫn nhau, để đối phương đừng lo lắng.
Giản Lai đã nhiều năm rồi rất ít khi nhọc lòng Giản Lâm, cậu càng lớn càng không cần phải để ý, tới rồi giờ phút này mới ý thức được, câu "Em khá tốt" không chỉ muốn nói rằng anh không cần lo lắng.
Giản Lâm mười tám rồi, không còn là đứa trẻ chuyện gì cũng phải quản nữa, mặc dù có rất nhiều chuyện của cậu mà người anh trai như anh không cần quản.
Vẫn là ba chữ "Em khá tốt", bây giờ lại có nghĩa rằng: Đây là chuyện của em, em cảm thấy mình có thể tự xử lý.
Giản Lai rất nhanh đã hiểu, yên lặng không nói gì.
Giản Lâm lại nói: "Anh yên tâm."
Giản Lai ở trong điện thoại thở dài: "Được thôi."
Giản Lâm: "Hàn ca nói anh sáng nay lại bắt đầu hút thuốc."
Giản Lai: "Chỉ có vài điếu, cảm thấy khó chịu." Lại bực bội nói: "Được rồi được rồi, anh cúp đây, làm việc đi."
Điện thoại cúp.
Giản Lâm không cất điện thoại mà tiếp tục nhắn tin, không cần Phương Lạc Bắc hỏi, một bên nhắn một bên nói: "Em nhắn cho Hàn ca, nói anh ấy đi khuyên anh trai em, đừng có cả ngày nghĩ đủ thứ, em làm gì có ông già nào chờ chết."
Phương Lạc Bắc nhéo mặt cậu: "Mắng anh vui quá nhỉ."
Lại hỏi: "Hàn ca là ai?"
Giản Lâm: "Giang Hàn, bạn của anh trai em, chủ quán trà sữa á."
Phương Lạc Bắc nhớ rõ: "Giá cả trung bình, set gà ăn tệ."
Giản Lâm: "Đúng vậy, ảnh đó." Gửi tin nhắn xong liền ném điện thoại lên trên bàn, dán ngực ôm lưng, tiếp tục tư thế ôm gấu, đến cả đôi mắt cũng không nhịn được nhắm lại, thở nhẹ: "Em muốn ngủ một lát"
Phương Lạc Bắc nhìn thời gian: "Đừng ngủ sâu quá, tí nữa anh gọi em."
Giản Lâm thật sự hơi mệt, ngày nào cũng phải dậy sớm làm việc, không có ngày nghỉ ngơi, đã thế mà ngày nào cũng phải đợi một lúc mới được quay, cả ngày chỉ quay phim, đợi, quay phim, vô cùng tốn năng lượng.
Giọng cậu nhỏ dần, lẩm bẩm: "Anh nằm với em một lát."
"Ừm." Phương Lạc Bắc nâng người lên, hôn đỉnh đầu cậu một cái rồi nằm trở về, ôm lưng Giản Lâm nhắm hai mắt lại.
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy, nhớ đến câu ông già, lại không tiếng động mà bật cười một tiếng.
Cảnh tượng quán cà phê.
Trần Dương buồn rầu quay về, sắc mặt cực ký kém.
Vân Dao: "Cậu làm sao vậy?"
Trần Dương kinh ngạc nhảy dựng: "Hả, không, không có gì."
Khâu Soái: "Sao chỉ có một mình cậu vậy, sao Giản Lâm còn chưa về? Cậu ấy không ăn cơm trưa à?"
Trần Dương chuyển tròng mắt: "À thì, cậu ấy, cậu ấy......" Nuốt nước miếng, "Cậu ấy nói cậu ấy tạm thời không đói bụng, đi ra ngoài đi bộ rồi."
Vân Dao nhìn ra bên ngoài: "Đi bộ? Đi đâu vậy, tôi cùng muốn đi, cũng vừa lúc, dạo gần đây ngồi trên ghế nhiều quá, mông muốn bẹp rồi."
Trần Dương vội vàng nói: "Đừng đi!"
Vân Dao, Khâu Soái kỳ quái nhìn hắn: "Không đi thì không đi, cậu lớn tiếng vậy làm gì?"
Trần Dương cười gượng: "Không a, tôi không phải vẫn luôn la hét lớn như vậy sao.
Ha, ha ha."
Vân Dao không để bụng: "Quên đi, tôi không đi nữa đâu, tí nữa còn phải quay." Lại bưng hộp dâu tây lên, "Mới đưa lại đây đó, đạo diễn mời, Giản Lâm cũng không ăn, cậu ăn đi."
Trần Dương nhìn những trái dâu tây to màu đỏ trước mặt, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, cự tuyệt đẩy ra: "Tôi không ăn, cậu ăn đi."
Từ khi Lâm Hi biết được La Dự sắp rời đi, tình tiết của bộ phim đột nhiên thay đổi:
Sau khi Lâm Hi biết vẫn luôn cho rằng việc La Dự ra nước ngoài chỉ là tạm thời, phòng làm việc, kinh doanh và cả triển lãm của anh đều ở trong nước, có lẽ anh chỉ là đi công tác.
Cũng cho rằng La Dự mấy ngày sau sẽ nói cho cậu, kết quả La Dự một câu cũng không thèm nói, khiến cho Lâm Hi nghi ngờ.
Lâm Hi đi đến thư phòng rồi nhìn thấy tấm vé mày bay và hành trình được đóng dấu để dưới mấy quyển sách.
Cảnh Khâu trong lúc vô tình nghe nói phòng làm việc là La Dự cùng người khác hợp tác, La Dự chỉ lo đến đầu tháng năm, sau đó sẽ là phía đối tác tiếp nhận.
Cảnh Khâu thiếu kiên nhẫn, chất vấn La Dự, anh đi rồi thì Lâm Hi làm sao bây giờ.
La Dự hỏi lại hắn, đây là cậu đang lo cho bạn mình, hay là đang lo cho công việc của mình.
Một đôi mắt như muốn nói rằng anh đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta.
Cảnh Khâu tức giận từ chức.
Giang Hiểu Vân rốt cuộc cũng biết mối quan hệ của Lâm Hi cùng La Dự, đến tìm Cảnh Khâu xác nhận trước, bởi vì cô không thể chấp nhận việc người mình yêu thầm lại yêu đương với người anh trai mà mình sùng bái, vừa thương tâm cũng vừa tức giận.
Cảnh Khâu vừa mới từ chức, nhớ lại ánh mắt của La Dự khi đối mặt với những chất vấn của hắn, ánh mắt điềm nhiên của anh nhìn hắn như kiểu đang nhìn một tên tầm thường, bản thân hắn cũng vô cùng khó chịu, không có tâm tình để an ủi Tỉnh Tiểu Vân.
Hai người sứt đầu mẻ trán chạm mặt nhau, cả hai đều nhìn không vừa mắt đối phương, không bao lâu liền cãi nhau rồi tan rã trong không vui.
Bệnh mắt của Lâm Nặc nặng hơn phải nằm viện, Lâm Hi vốn không muốn làm phiền đến La Dự, nhưng La Dự trong lúc vô ý đã biết, anh tới bệnh viện để hỗ trợ chuẩn bị trước sau.
Rồi làm bộ như là lần đầu tiên gặp mặt mẹ của Lâm Hi, khách khí nói vài câu, mẹ của Lâm Hi cũng làm bộ như lần đầu tiên thấy La Dự, lễ phép cảm ơn, ngoài mặt kiên nhẫn, nhưng trong tâm đã nôn nòng, dày vò.
Lâm Hi một phương diện đã biết La Dự phải đi, về phương diện khác, lại thông qua việc Lâm Nặc nằm viện, cậu hiểu sâu sắc rằng bản thân đã phụ thuộc rất nhiều vào La Dự ở một mức độ nào đó, trên thực tế cậu vô cùng muốn hiểu rõ người nam nhân này.
Cuối cùng cậu cũng hiểu, sự yêu thích của cậu vốn không hề thuần khiết, cậu ngoại trừ thích bản thân La Dự, cậu cũng cần sự giúp đỡ cùng tiền tài của anh.
Giang Hiểu Vân cùng Cảnh Khâu đã cãi nhau rồi, lúc này không đến cùng nhau mà tách ra để đến bệnh viện thăm Lâm Nặc.
Cảnh Khâu báo cho Lâm Hi, kinh doanh trong nước của La Dự sẽ được phía đối tác tiếp nhận, ám chỉ La Dự rời đi không đơn giản chỉ là đi công tác.
Giang Hiểu Vân vào lúc mà Lâm Hi đưa nàng xuống lầu đã ôm tâm lý mình đã chịu tổn thương lớn, cũng muốn tổn thương người khác, hỏi Lâm Hi: "Cậu thiếu tiền đến như vậy sao? Có phải do em gái của cậu không nhìn thấy, cậu cõng con bé mà làm chuyện ghê tởm như vậy sao?"
Giang Hiểu Vân: "Cậu cho rằng hai người đang yêu đương hả?"
Giang Hiểu Vân: "Cậu cho rằng anh ta thích cậu à?"
Giang Hiểu Vân: "Người như La Dự, anh ta muốn cái gì mà không có? Anh ta dựa vào cái gì thích cậu?"
Giang Hiểu Vân: "Cậu có phải đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người không?"
Giang Hiểu Vân: "Nếu cậu muốn tiền thì nói tớ, tớ cũng có tiền, ba mẹ tớ có thể cho tớ rất nhiều tiền, cậu ở với tớ cũng giống nhau, dù sao tớ cũng thích cậu, cậu lấy tiền còn lấy một cách danh chính ngôn thuận, sạch sẽ!"
Mẹ của Lâm Hi lao tới tát cho cô một cái.
Các diễn viên chính, Khâu Soái cùng Vân Dao, Khâu Soái cùng Phương Lạc Bắc, Phương Lạc Bắc cùng mẹ, Vân Dao cùng Giản Lâm, Vân Dao cùng Phương Lạc Bắc, sắp tới mỗi ngày đều có cảnh xung đột quy mô lớn.
Trong đó cảnh cãi nhau xảy ra với Vân Dao diễn ra nhiều nhất, không phải ở trong phim cãi nhau với Cảnh Khâu, thì là tự mình "Rút đao", một bên đâm bản thân một bên đâm Lâm Hi, cứ như một quả bom phát nổ.
Diễn xuất của cô nàng vốn chỉ ở mức bình thường, đến lúc này lại có thể vận động được toàn bộ cảm xúc của mình, càng diễn càng chân thật, trong phim phát giận, cãi nhau, khóc, đóng xong rồi còn muốn khóc cho hả giận.
Vân Dao: "Người tôi yêu thầm cùng nam thần tôi sùng bái ở bên nhau, tôi dựa vào cái gì mà không được làm loạn hả? Đấy là một mình tôi BE đó được không? Một mình tôi BE, tôi không thể khổ sở không thể thương tâm?"
Vân Dao: "Một mình tôi hy sinh, thành toàn cho hai người bọn họ, kết quả bọn họ vẫn không thể ở bên nhau? Vậy thì tôi hy sinh làm cái gì chứ hải? Nếu là người khác hy sinh thì đã có thể mang hạnh phúc đến mọi nhà! Đến lượt tôi thì chính là tôi BE, bọn họ BE, toàn bộ BE? A! Tồn tại thật khó!"
Vân Dao: "Tôi khổ sở quá mà! Quá khổ sở! Sao lại không có đến một chuyện tốt, đến cả đôi mắt của Lâm Nặc cũng không thể chữa, ô ô ô ô ô."
Vân Dao: "Tôi muốn treo cổ trước cửa nhà biên kịch, treo cổ trước cổng nhà anh ta! Thành quỷ cũng phải theo dõi anh ta!"
Khóc lóc một hồi lại lần thứ hai lấy ra di động, một bên hít hít mũi một bên lau nước mắt, một bên nói thầm: "Không được, tôi nhất định phải đổi người yêu cho Lâm Hi.
Không thể mọi người đều BE, tổng phải có một cái HE."
Có một lần vừa vặn cùng Phương Lạc Bắc cùng tổ đóng phim, lặng lẽ nói thầm như vậy bị Phương Lạc Bắc nghe được.
Đóng phim lâu như vậy rồi, Phương Lạc Bắc lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Vân Dao, anh hỏi cô: "Đã đổi thành ai rồi, có thể nói cho tôi nghe không."
Vân Dao gom dũng khí, nhìn mấy cái tên đã được sàng lọc theo yêu cầu của mình, cơ bản đều là những nghệ sĩ trên tuổi nổi tiếng, trong đó có: "Bách Thiên Hành......"
Ba chữ này vừa mới thốt ra, Phương Lạc Bắc đã loại bỏ: "Cậu ấy có người rồi, người tiếp theo."
Vân Dao: "A?" Chớp chớp mắt: "CP sao? CP không thể tính đúng chứ? Xào cp không phải đều là giả sao ạ?"
Phương Lạc Bắc: "Tiếp theo."
"À, người tiếp theo" Vân Dao: "Phó Tuyền Chu, thầy Phó"
Đây là người được tuyển mà trước mặt Vân Dao vừa lòng nhất, cô nói: "Thầy Phó rất tốt, là diễn viên chính quy, ảnh đế, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, đã thế còn đẹp trai, tốt tính, nhân duyên tốt, thanh danh tốt, chỗ nào chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ hơi lớn tuổi thì tôi thấy cơ bản ảnh không hề có khuyết điểm."
"Nếu anh ấy cùng Lâm Hi của chúng ta ở bên nhau, khẳng định sẽ vô cùng che chở, ôn nhu săn sóc, còn có thể làm người dẫn đường và người đồng hành với cậu ấy."
"Tính cách của thầy Phó cũng tốt, tuyệt đối sẽ không giống như La Dự tổn thương Lâm Hi cùng người nhà của Lâm Hi."
"Thầy Phó vừa nhìn đã biết là thích trẻ con, có thể tìm bác sĩ tốt nhất để chữa bệnh mắt cho Lâm Nặc, còn có thể cùng Lâm Nặc đọc sách viết chữ, thật tốt quá còn gì."
"Mẹ Lâm nuôi cả nhà vất vả như vậy, thầy Phó khẳng định cũng sẽ đau lòng mẹ Lâm."
Phương Lạc Bắc nhất thời không tìm được lời nói lại, im lặng, Vương đạo ngồi bên cạnh nghe xong cũng nói: "Thật đúng thế."
Vương đạo nghiêm túc: "Hôm nào để tôi hỏi Tiểu Tuyền xem cậu ấy có thích nam không, tôi sẽ giới thiệu cho cậu ấy."
Phương Lạc Bắc híp mắt nhìn về phía Vương đạo, Vương đạo trả lời anh bằng ánh mắt"Tới a, tổn thương nhau đi" mỉm cười, lại đối Vân Dao nói: "Sao trên danh sách của cháu lại không có thầy Lạc?"
Vân Dao giật mình, yên lặng, thật cẩn thận nhìn Phương Lạc Bắc: "Ách......!Không, không thích hợp đi?"
Vương đạo sợ giang hồ còn chưa đủ loạn: "Sao lại không thích hợp? Có chỗ nào không thích hợp?"
Này cũng nói nữa hả? Chỉ cần thanh danh kia của Phương Lạc Bắc thì......!
Vân Dao cười gượng: "Ha, ha ha......"
Da mặt Phương Lạc Bắc thật sự dày, như chưa từng để ý, nửa điểm cũng không ngại, cười nhẹ nói: "Thầy Phó có, tôi cũng có."
Vân Dao cười đến càng xấu hổ: "Ha ha, tôi chỉ tùy tiện làm mấy cái giả thiết, nói giỡn mà."
Phương Lạc Bắc một chút cũng không giống đang nói giỡn, biểu tình nghiêm túc: "Thầy Phó không có, tôi cũng có."
Vương đạo hăng hái: "Cái gì cậu ta không có mà cậu có?"
Phương Lạc Bắc nhẹ cười: "Da mặt của thầy Phó mỏng, nếu không theo đuổi được thiến niên sẽ tự động từ bỏ, tôi thì khác, tôi còn không biết xấu hổ hơn cả La Dự."
Vương đạo nghẹn họng, mắng to: "Cậu là cái đồ không biết xấu hổ."
Phương Lạc Bắc ý bảo Vân Dao: "Xem." Không nói sai.
Vân Dao cười gượng thành một con con lười: "Ha, ha ha, ha ha ha......"
Sao lại thế này, thầy Lạc đây là tranh muốn vào danh sách sao?
Đại lão cũng đã yêu cầu như vậy, Vân Dao dao động vài giây, tạm thời quyết định ghi Phương Lạc Bắc vào
Vừa chuyển đầu, Trần Dương đã không chịu.
Trần Dương kháng nghị: "Cậu thêm ảnh làm gì?"
Vân Dao hiểu sai: "Thêm nam thần của cậu, cậu không vui?"
Trần Dương: "Anh ấy là La Dự!"
Vân Dao: "La Dự là La Dự, thầy Lạc là thầy Lạc, thầy Lạc cũng là người ở hiện thực mà."
Trần Dương vẫn còn cố gắng: "Hiện thực không phải còn ghê hơn nữa sao? Ảnh còn không bằng La Dự! La Dự ít nhất còn không có đại hệ liệt.
Cậu muốn cho Lâm Hi tiến vào đại hệ liệt?"
Vân Dao: "Ờ ha."
Khâu Soái cười khuyên: "Hai người đừng quan trọng hóa vấn đề, bình thường mà."
Vân Dao lại xóa tên Phương Lạc Bắc trong danh sách, nói thầm: "Dù sao mình cũng muốn tuyển người tốt, lỡ may mà cuối cùng vẫn thật sự là BE, mình quay đầu lại cũng vẫn có thể lập tức não bổ Lâm Hi ở trong nước có người yêu mới rồi trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Tôi mới không cần bị ngược."
Trần Dương ngước mắt lên, yên lặng nhìn Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm đứng trong hậu trường, nhíu mày mím môi.
Khâu Soái vỗ hắn một cái: "Cậu sao thế? Gần đây cứ như trúng tà ấy."
Trần Dương hoàn hồn: "À, không có gì, xem cảnh cãi nhau của mọi người nhiều quá."
Khâu Soái: "Bọn tôi thì cũng bình thường, diễn cảnh cảm xúc bày ra bên ngoài còn dễ, của Giản Lâm mới khó, cậu ấy phải kiềm chế."
Vân Dao: "Nhưng tôi thấy cậu ấy diễn rất dễ nha."
"Tôi cũng thấy thế!" Khâu Soái khen: "Tiểu Lâm ca thật sự rất tuyệt, diễn xuất vô cùng tốt luôn, còn tốt hơn cả một người học chính quy như tôi."
Không phải Khâu Soái nói quá, Giản Lâm quả thật diễn rất tốt.
Từ khi Lâm Hi biết La Dự sắp rời đi, đến lúc Lâm Nặc nằm viện, đến khi Giang Hiểu Vân chất vấn, Giản Lâm tuy rằng trước sau vẫn bảo trì kiềm chế, không lộ ra ngoài quá nhiều cảm xúc, nhưng trước máy quay phim vẫn bộc lộ ra, kèm theo từng tầng cốt truyện đi lên.
Điều được suy diễn ra thì nội tâm của Lâm Hi bị từng lớp của hiện thực, bạn bè và những nhận thức bên trong bao vây.
Điều này phù hợp với khuôn mẫu hành vi của nhân vật, và nó cũng tương phản với những xung đột bộc lộ giữa những người khác.
Mà từ khi cảnh diễn đó bắt đầu, Vương đạo đã không còn giải thích quá nhiều về nội tâm nhân vật, mặc dù giảng diễn cũng không gọi cả Phương Lạc Bắc và Giản Lâm vào cùng mà tách ra, huống chi là các diễn viên, đặc biệt là diễn viên chính đã trải qua quá nhiều sự chia sẻ tâm lý.
Giản Lâm đối với điều này không có dị nghị, chỉ là có một chút khó hiểu: "Không thể nhắc đến cốt truyện luôn sao ạ?"
Vương đạo: "Tôi biết mấy đứa quỷ con các cháu sẽ nhìn kịch bản đoán cốt truyện, trước kia tùy mấy đứa, nhưng giờ thì không thể."
Giản Lâm tổng có thể bắt được trọng điểm: "La Dự vì sao lại cần phải ra nước ngoài ạ?"
Vương đạo: "Thầy Lạc nói cho cháu hả?"
Giản Lâm lắc đầu.
Vương đạo: "Tôi hy vọng cháu đừng hỏi lại, không biết thì cứ không biết."
Giản Lâm: "?"
Vương đạo cười cười, không giải thích: "Hiện giờ cháu không hiểu được, về sau sẽ hiểu"
Giản Lâm không muốn chờ về sau, dù sao kịch bản của La Dự cũng ở trong tay Phương Lạc Bắc, đi hỏi ảnh là được.
Phương Lạc Bắc không nói, Giản Lâm liền dán anh.
Phương Lạc Bắc vẫn không nói, Giản Lâm ra vẻ, làm nũng, dựa cả người vào, ôm ấp hôn hít.
Phương Lạc Bắc để cậu quấn lấy nhưng vẫn là không nói.
Giản Lâm liền nói: "Anh ấy có vợ con ở nước ngoài rồi à?"
Phương Lạc Bắc dở khóc dở cười: "Không thể nào."
Giản Lâm ỷ vào việc mình được chiều, không thèm buông tay: "Anh cứ nói cho em đi, trộm thôi, đạo diễn sẽ không biết đâu."
Phương Lạc Bắc chỉ cười không nói, vẫn hôn vẫn ôm nhưng vẫn không nói.
Giản Lâm viết câu hỏi này vào tờ giấy phân tích cốt truyện trên bàn và đặt một dấu hỏi lớn.
Cậu ghi tạc câu hỏi này trong lòng, sau đó cũng không hỏi nữa ——bởi có hỏi cũng không ai nói cho cậu.
Trong khoảng thời gian này, Giản Lâm bận quay ngoại truyện đột ngột, vì để có thể có cảm xúc tốt khi đóng phim, nếu không cùng tổ quay với Phương Lạc Bắc thì chỉ thỉnh thoảng gặp nhau, ôm một cái, nếu cùng một tổ quay, bởi vì không phải là quay cảnh nhẹ nhàng vui vẻ gì, càng cần phải điều chỉnh tốt tâm tình, lúc đợi để quay cả hai đều chỉ ngồi một mình để có thể có được sự liên tục của cảm xúc.
Chỉ có buổi tối, khi tan làm rồi hai người mới có thể một lần nữa dính lấy nhau.
Mà từ lần trước bị Giản Lai gặp được, không cần Giản Lâm nói, Phương Lạc Bắc đã tự đổ xe, anh cất chiếc Maybach vào gara, ngày thường đi tới trường quay chỉ lái một chiếc xe trị giá trăm vạn, vẫn là màu đen, kính cửa sổ dán màng.
Giản Lâm có đôi khi tối đến sẽ cùng Phương Lạc Bắc đi ra ngoài, trên đường vòng vòng vòng về tòa nhà , có đôi khi sẽ đơn giản hơn là chỗ nào cũng không đi, chỉ ở phòng .
Ở phòng của khách sạn thật sự không hề tiện, từ phòng ra hành lang chỉ được ngăn cách bởi một tấm cửa gỗ mỏng, phòng kế bên còn có Trần Dương, không thể nói chuyện quá lớn, đôi khi còn có những lúc bị Vân Dao, Khâu Soái ở cùng tầng gõ cửa.
Phương Lạc Bắc tới hai lần, Giản Lâm cảm thấy không hề tiện, không chịu dẫn anh về nữa.
Phương Lạc Bắc lại nói: "Như vậy mới giống đang trộm."
Giản Lâm cắn cổ, bả vai anh.
Sốt ruột chờ đến lúc diễn xong cảnh cãi nhau, Giản Lâm cầm được kịch bản tiếp theo.
Không hề như trong dự liệu, nói đúng hơn chính là bất ngờ của Giản Lâm: Lâm Hi nói chia tay La Dự.
Cảnh tượng: Ghế trong hoa viên dưới phòng làm việc của La Dự.
Trong trường quay vẫn ồn ào như mọi khi, Vương đạo muốn cùng Giản Lâm giảng đoạn diễn này, theo quy định mới không được phép thảo luận tâm lý nhân vật với nhau, Phương Lạc Bắc không theo cùng mà đi chỗ khác.
Giản Lâm ngồi trên ghế cúi đầu xem kịch bản, vẻ mặt không chấp nhận được, quay đầu hỏi Vương đạo ngồi ở bên cạnh: "Chia tay?"
Vương đạo: "Ừm, chia tay."
Giản Lâm nhíu nhíu mày.
Vương đạo bưng ly trà dưỡng sinh của mình uống một ngụm, nhìn cậu: "Cháu giống như với cảnh quay này có chút bất ngờ?"
Lại hỏi: "Cháu đã diễn lâu như vậy, khoảng thời gian trước còn diễn cảnh xung đột nhiều đến vậy, mà giờ còn bất ngờ ư?"
Vương đạo: "Tâm trạng của Lâm Hi cháu nên là người hiểu rõ nhất."
Cậu rất rõ ràng ——
Lâm Hi đã hiểu rõ tình huống mà cậu phải đối mặt trong hiện thực, cậu thậm chí còn rất nhanh đã đoán ra được La Dự đã đi tìm mẹ cậu để hứa hẹn điều gì nhưng mẹ cậu không chịu nói.
Nhưng những khó khăn trong nhà bày ra trước mặt, cho dù mẹ cậu có không nói, Lâm Hi cũng có thể suy đoán một ít.
Lại nhớ đến lúc La Dự đã từng dẫn cậu đi làm hộ chiếu và visa, nói là khi nào rảnh sẽ dẫn cậu ra nước ngoài du lịch, nhưng rất có khả năng không đơn giản chỉ là du lịch.
Sau đó cậu đoán được rằng, La Dự không phải muốn một mình anh rời đi mà còn muốn cậu cùng đi.
Vốn dựa theo suy đoán của Giản Lâm, cốt truyện sau này sẽ là Lâm Hi nói chuyện với La Dự, bởi Lâm Hi không muốn chạy, cũng không thể đi, mẹ, em gái, bạn bè của cậu đều ở trong nước, cậu không có khả năng chỉ vì La Dự mà bỏ người thân của mình.
Giản Lâm thậm chí còn đoán, lý do mà La Dự cần phải ra nước ngoài lúc này sẽ được công bố.
Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, kịch bản thế nhưng lại là Lâm Hi nói chia tay với La Dự.
Giản Lâm: "Vì sao chứ?"
Vương đạo: "Cháu có thể hiểu như vậy, đây là một lần áp chế .
Ngoài miệng nói chia tay, thật ra là muốn người đó có thể ở lại, muốn La Dự đừng ra nước ngoài."
Giản Lâm tiêu hóa vài giây, đồng ý: "Lâm Hi không đủ trưởng thành, gần đầy cậu lại có nhiều áp lực, đúng là có khả năng sẽ làm như vậy."
Im lặng vài giây cậu lại nhíu mày: "Không đúng.
Nếu Lâm Hi không muốn La Dự ra nước ngoài thì có thể nói thẳng mà."
Lại nói: "Cho dù La Dự cuối cùng vẫn phải ra nước ngoài, thì nếu đã nói rõ ràng thì yêu xa cũng không phải vấn đề lớn."
Vương đạo bưng ly trà, trầm mặc quay đầu nhìn Giản Lâm.
Giản Lâm còn đang suy nghĩ: "La Dự cũng không cần nhất định phải mang Lâm Hi rời đi, Lâm Hi ở trong nước, ảnh ở nước ngoài, xử lý xong chuyện ngoài đó rồi về cũng được mà."
Vương đạo bỗng nhiên nói: "Lâm Hi."
Giản Lâm quay đầu ngước mắt nhìn.
Vương đạo híp mắt nhìn cậu: "Cháu khi nào thì giống Vân Dao bắt đầu lật đổ kịch bản viết lại cốt truyện rồi?"
Vương đạo: "Nếu cháu có thể hiểu nội tâm nhân vật, vì sao không thể thuận theo cốt truyện mà diễn, sao lại muốn phủ định kịch bản?"
Vương đạo: "Cháu đang nghĩ cái gì?"
Giản Lâm giật mình.
Vương đạo ghé sát vào, ánh mắt vẫn nhìn cậu, nghiêm túc thấp giọng: "Người muốn chia tay chính là Lâm Hi, là nhân vật trong kịch bản, không phải bản thân cháu."
Vương đạo: "Đây là quyết định của Lâm Hi, cháu là diễn viên đóng nhân vật này, cháu phải hiểu rõ."
Vương đạo: "Vì sao lại muốn chống lại sự chia tay trong kịch bản?"
Vương đạo: "Nói rõ đi, yêu xa? Xử lý xong chuyện nước ngoài rồi về?"
Từng câu từng chữ Vương đạo nói đập vào màng nhĩ của Giản Lâm: "Cháu có phải đã lẫn lộn cốt truyện cùng hiện thực rồi không?"
Vương đạo: "Hiện tại có còn rõ Giản Lâm, Lâm Hi, Phương Lạc Bắc, La Dự?"
Giản Lâm cầm kịch bản, lẳng lặng ngồi.
Vương đạo không cho cậu con đường phản bác: "Cháu nhập diễn quá sâu, Lâm Hi.".