"Em vẫn sẽ luôn thích chú."
Giản Lâm không có cách nào tưởng tượng hình ảnh ba người Chương Niệm Niệm, Giang Hàn, Phương Lạc Bắc cùng đứng trong một tiệm cháo, cũng càng không có cách nào tưởng tượng cảnh lúc cậu cùng Giản Lai đẩy cửa đi vào, năm người mặt đối mặt nhau.
Chờ đến khi tiểu bánh mì về đến tiệm cháo cũng chưa xuống xe.
Giản Lai cởi đai an toàn, mỉa cậu: "Chạy đi, chạy tiếp đi, em chạy xa xa một chút, chạy sao mà ba ngày ba đêm không tìm thấy luôn."
Giản Lâm dùng tay che mắt lại, giục anh nhanh xuống xe đi.
Giản Lai: "Hối hận rồi hả? Tỉnh táo rồi hả? Không còn mặt mũi nào gặp người khác à? Ý thức được bản thân suy nghĩ nhiều rồi chứ gì?"
Giản Lâm buông tay, nhìn Giản Lai: "Anh!"
Giản Lai rút chìa khóa xe, giơ tay xoa xoa đầu Giản Lâm: "Em mới bao lớn mà nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Giản Lâm né tránh: "Anh đi đi!"
Giản Lai nhảy xuống xe, đi vào trong tiệm.
Xe ngừng ở một chỗ đỗ xe trống ven đường, cách cửa hàng bảy tám mét.
Giản Lai mới vừa đi vào, giây tiếp theo, Trần Dương đã chạy ra từ trong tiệm, trong góc u ám tối tăm liếc mắt nhìn thấy Giản Lâm đang ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe bánh mì nhỏ, nhanh chóng chạy qua gõ cửa sổ "cộc cộc cộc".
Cửa sổ xe được mở xuống, Giản Lâm cố gắng bình tĩnh ngồi ở trong xe, còn tưởng rằng Trần Dương đang muốn hoảng hốt nói gì đó, kết quả chỉ thốt lên một câu: "Thầy Giang cùng anh cậu!!!?"
Giản Lâm nhìn hắn.
Vẻ mặt Trần Dương khiếp sợ như nhà hắn đã sụp hết sạch sành sanh, cả giận nói: "Thầy Giang cũng là nam thần của tôi được không!"
Giản Lâm bình tĩnh nói: "Chuyện này sao lại hỏi tôi, cậu đi hỏi anh tôi mới đúng chứ?"
Trần Dương còn muốn nói cái gì nhưng sau khi hắn nhìn thoáng qua phía sau, nhìn thấy Phương Lạc Bắc bước ra từ trong tiệm, cuối cùng chỉ nói một câu "Thôi, tôi về đoàn phim đây", nói xong liền trốn.
Trần Dương mới vừa chạy, Giản Lâm xuống xe, Phương Lạc Bắc bước ra từ trong tiệm một bên cước bộ chậm rãi một bên nhìn chiếc xe bánh mì nhỏ trong góc, nhìn thấy Giản Lâm xuống xe, dừng bước.
Giản Lâm chạy chậm qua, đến gần thì nhảy lên bám vào người Phương Lạc Bắc: "Chân chạy muốn gãy rồi, chú ôm em đi."
Phương Lạc Bắc hơi hơi khom người, ôm cậu, buồn cười hỏi: "Làm nũng hữu dụng không?"
Giản Lâm ghé vào bên tai Phương Lạc Bắc: "Hữu dụng chứ sao không, không phải chú vẫn ôm em à?"
Phương Lạc Bắc buồn cười, đi vài bước ngắn ngủi, ôm Giản Lâm đi về chỗ xe,
Bỗng nhiên cửa tiệm cháo phía sau được đẩy ra, Chương Niệm Niệm hô to: "Anh hai! Cứu em!"
Phương Lạc Bắc muốn xoay người, Giản Lâm lại giục anh: "Đi đi đi, đi mau! Mặc kệ con bé!" Nói xong liền nhảy xuống từ trên người Phương Lạc Bắc, nhanh chóng vòng qua đầu xe kéo cửa ghế phụ ra.
Trong tiệm cháo, Giản Lai vẻ mặt nguy hiểm túm phần tóc đuôi ngựa của Chương Niệm Niệm: "Còn dựa vào cái gì chỉ lo em?" Chuyện này mà còn dám hỏi?
Giản Lai: "Em mới bao nhiêu tuổi hả? Anh đương nhiên phải lo cho em"
Nói xong giận dữ chỉ bàn ăn bên quầy thu ngân: "Em thật tài giỏi đó Chương Niệm Niệm?! Lúc này về nhà không làm bài tập, chỉ uống trà sữa, còn muốn chữ ký hả?"
Chương Niệm Niệm quay lại hôn anh một cái, lưng dán vào cửa, cười gượng: "Chuyện này sao trách em được chứ?" Nói xong chớp chớp mắt nhìn Giang Hàn.
Giang Hàn bình tĩnh nhướng mày: "Ừm, trà sữa là tôi mang."
Chương Niệm Niệm lập tức bổ sung: "Chữ ký là thuận tiện mà! Trên thế giới này không có một học sinh trung học nào có thể từ chối chữ ký của bạn trai anh hai mình!"
Giản Lai hít một hơi, em trai lớn rồi anh quản không được, nhưng em gái khác, em gái vẫn có thể quản, anh chất vấn Chương Niệm Niệm: "Ai nói cho em đó là bạn trai của anh hai em?"
Chương Niệm Niệm giả ngu, vẻ mặt trông vô cùng ngây thơ vô (số) tội: "Dạ? Không phải sao?"
Lấy sự hiểu biết của Giản Lai đối với em gái nhà mình, chắc chắn không chỉ đơn giản là vậy: "Còn có gì nữa?"
Chương Niệm Niệm: "A? Còn có gì ạ? Đâu có có gì đâu!?"
Giản Lai không hỏi cô bé nữa, quay đầu hỏi Giang Hàn: "Thầy Giang?"
Giang Hàn mỉm cười, biết nghe lời phải bán đứng học sinh trung học: "Không có gì, cũng chỉ là giúp giới thiệu bạn trai của anh cả với bạn trai của anh hai mà thôi."
Giản Lai: "......"
Giang Hàn: "Hàn huyên một vài câu, nói một lát rồi cười, cũng thuận tiện kết bạn trên WeChat luôn."
Giản Lai: "......"
Chương Niệm Niệm dự cảm thấy không ổn, thấp người xuống, nhanh chóng trốn qua bên cạnh, Giản Lai xụ mặt, xoay người nhìn Chương Niệm Niệm ôm cặp sách còn không quên trà sữa, chữ ký của Phương Lạc Bắc, nhanh chóng chạy lên lầu.
Giang Hàn đứng lên, giúp Chương Niệm Niệm chạy thoát, hỏi: "Bên chỗ Giản Lâm thế nào?"
Giản Lai nhìn chằm chằm cầu thang: "Thế nào là thế nào."
Giang Hàn chặn đường lên: "Chúng ta tâm sự đi."
Giản Lai một lòng muốn quản muội muội, không hiểu: "Nói cái gì chứ?"
Giang Hàn đương nhiên: "Tâm sự tôi hiện tại rốt cuộc là bạn trai em hay là bạn của em."
Trên xe, Giản Lâm đang bận hối hận.
Lấy lại tinh thần, ruột cũng muốn tái xanh, Giản Lai mỉa mai vậy cũng đúng, cậu chạy cái gì chứ hả? Nghĩ loạn cái gì?
Nhưng cũng giống như lời Giản Lai nói, miên man suy nghĩ là điều không thể tránh khỏi, đặc biệt kể cả khi cậu còn trẻ.
Giản Lâm nặng lòng và ngẫm nghĩ lại một lúc, cảm thấy tình hình của mình phức tạp hơn: Cậu quả thật là đã nhập diễn, cũng đúng là đã bị cốt truyện ảnh hưởng.
Mà kỳ diệu thay, sau khi trải qua một lần chạy trốn này và đối mặt với một thực tế chưa bao giờ được nghĩ đến trước đây, Giản Lâm không cảm thấy nặng nề trong lòng mà thay vào đó, một chút năng lượng đã được sinh ra ——
Mục tiêu mà cậu không biết đi ra từ hướng nào trước đó bỗng trở thành bê tông.
Tuy rằng mục tiêu này rất xa cũng rất khó, tuy rằng có một con đường rất dài phải đi, nhưng một khi đã có mục tiêu, trong lòng sẽ mạnh mẽ hơn.
Lại nghĩ: Đến khi 《 Cảnh Xuân 》 kết thúc, thì cậu vẫn muốn diễn tiếp.
Cậu không muốn tiếp tục làm diễn viên quần chúng, cậu nên ngẫm lại cách để quay một bộ phim nào đó thật nghiêm túc.
Có lẽ có thể hỏi La Hồng, Ngô đạo bọn họ một chút, Vương ca của cậu nếu mà có cách......!
Giản Lâm an tĩnh tự hỏi, đến ngoài cửa sổ cũng không nhìn nữa.
Cửa sổ xe của ghế phụ được mở xuống, một lát sau lại được kéo lên, Phương Lạc Bắc lái xe, không lên tiếng làm phiền thiếu niên đang trầm tư suy nghĩ.
Thẳng đến khi chiếc xe lái vào một con đường trong thành phố điện ảnh được bóng đêm bao phủ.
Giản Lâm hoàn hồn, nhìn về phía ngoài xe, sao lại tới chỗ này?
Phương Lạc Bắc thả chậm tốc độ xe: "Nghe La Hồng nói, em đã từng đến Tần Vương Cung quay một lần?"
Giản Lâm quay đầu nhìn anh: "Vâng, đã từng quay, hơn một năm trước rồi."
Phương Lạc Bắc: "Lần cuối anh quay phim ở Tần Vương Cung chắc là từ sáu bảy năm trước."
Giản Lâm rất ngạc nhiên khi nghe những lời đó.
Phương Lạc Bắc: "Tần Vương Cung được xây dựng sớm, anh vào nghề sớm, lúc vẫn còn làm diễn viên quần chúng, mười mấy năm trước hẳn là đã quay ở nơi này."
Xe đi dọc theo tuyến đường chính phía trước, theo một hướng nào đó ở phía xa, xuyên qua bức tường đứng, nhìn về phía xa chính là con diều hâu trên nóc nhà của Tần Vương Cung.
Phương Lạc Bắc đã từng nhìn thấy, mà Giản Lâm cũng đã từng nhìn thấy
Ở đoàn phim khác nhau, thời gian khác nhau.
Rõ ràng là hai cuộc sống không có giao điểm, nhưng vì sự tương phản có chủ ý, chúng bị kéo gần lại một cách không chân thật trong không gian và thời gian đan xen ——
Một đường đi vào, tất cả những cảnh mà Giản Lâm từng quay trong ấn tượng, Phương Lạc Bắc đều có thể đếm kỹ xem mình đã từng quay ở chỗ đó chưa.
Đến cả nơi mà Giản Lâm trước đó tránh mưa, Phương Lạc Bắc cũng có ấn tượng, cũng có thể nói ra vài chuyện.
Họ thậm chí đã chứng kiến hai vụ cháy liên tiếp, khói đen đầy trời trong một cảnh nhất định của thành phố điện ảnh trong một năm nào đó.
Còn có một khu vườn ở phía nam sông Dương Tử bị trụi khi chuyển mùa, Giản Lâm năm đó còn khó hiểu là đoàn phim nào đã đến để lấy cảnh rồi thay toàn bộ cây, hóa ra chính là đoàn phim của một bộ phim Phương Lạc Bắc đang đóng.
Còn có con đường nhỏ giữa hai đường cây, những rừng tre, nơi đang mọc những bụi măng được nhiều người đến lấy, những cây cầu nhỏ, con đường đi lát đá, toà nhà hình tháp, trang viên, cung điện, hành lang dài, bọn họ đều từng bởi vì công việc ngắn ngủi mà dừng lại đây.
Giản Lâm càng nói càng cảm thấy không thể tưởng tượng, một mặt nghĩ họ đã tới đây quay được bao nhiêu cảnh, một mặt nói với phương Lạc Bắc: "Cũng thật trùng hợp."
Phương Lạc Bắc nghiêng đầu nhìn cậu: "Không phải trùng hợp."
Giản Lâm quay đầu nhìn lại.
Phương Lạc Bắc: "Con đường mà em đang đi, là con đường mà anh đã đi qua."
Trái tim Giản Lâm khẽ rục rịch.
Phương Lạc Bắc: "Cho nên không cần lo lắng, trước mắt của em không có cửa.
Em chỉ là tới muộn, đứng ở phía sau mà thôi."
Ngực Giản Lâm bỗng nhiên được lấp đầy.
Cậu cởi đai an toàn, dịch sang muốn qua chỗ lái, Phương Lạc Bắc biết cậu muốn qua chỗ mình liền ngừng xe ở một góc tối tăm khó nhìn thấy, ghế dựa được ấn ngửa ra phía sau, Giản Lâm vượt qua, giống như một đúa trẻ tùy hứng, không quan tâm dán cả người lên ôm anh, thấp giọng nói: "Hình như em bị Lâm Hi ảnh hưởng."
Phương Lạc Bắc vỗ vỗ lưng cậu, dịu giọng an ủi: "Ừm, em nhập diễn."
Giản Lâm lại hỏi một lần nữa: "Chúng ta sẽ tách ra sao?"
Phương Lạc Bắc lại lần nữa trả lời: "Sẽ không đâu em."
Giản Lâm ôm chặt cổ Phương Lạc Bắc, như một đứa nhóc bập bõm nói: "Em đến muộn, còn đứng hơi xa anh.
Vậy nên anh phải đi chậm một chút, phải đợi em, em sẽ nhanh chóng đuổi theo anh."
Phương Lạc Bắc: "Được."
Giản Lâm còn ôm: "Sao anh lại đi tìm anh em." Hỏi: "Em gái em có phải lại nói lung tung gì rồi không?"
Phương Lạc Bắc: "Em gái em rất đáng yêu."
Giản Lâm: "Anh thấy Hàn ca rồi à?"
Phương Lạc Bắc: "Ừm em."
Giản Lâm thở phào, được thôi, coi như gặp người nhà trước.
Phương Lạc Bắc hôn hôn tai cậu.
Một nụ hôn này, Giản Lâm thả lỏng tay, ngẩng đầu lên hôn anh.
Hôn xong hai lần, trán áp váo trán anh, hơi thở dồn dập, ôm chặt lấy cánh tay anh, hôn một hồi.
Hôn đến mức bên trong xe nóng lên, kính cửa sổ xe như có sương mù.
Phương Lạc Bắc vỗ vỗ mông Giản Lâm, để cậu về chỗ: "Về nhà trước nhé em."
Giản Lâm lại tiếp tục ôm cổ, ủ rũ gào một tiếng: "Em đuối không kịp đúng không?! Ai biểu anh cầm nhiều giải thưởng như vậy làm gì!"
Phương Lạc Bắc dở khóc dở cười, dỗ cậu: "Đều là dùng quan hệ mua."
Giản Lâm gào: "Không có khả năng!"
Phương Lạc Bắc cười đến mức run cả vai, buồn cười, một bên hôn một bên dỗ: "Sẽ không đuổi không kịp, chú mua du thuyền cho em."
Chờ đến khi về tòa nhà , đến tầng hai mà trước kia chưa từng lên, nhìn thấy dãy tủ đầy áp cúp giải thưởng, Giản Lâm chân mềm dựa vào người Phương Lạc Bắc, chớp chớp đôi mắt.
Phương Lạc Bắc: "Nói."
Giản Lâm: "Du thuyền khả năng không đủ, anh mua hỏa tiễn đi."
Phương Lạc Bắc cười không chịu được.
Giản Lâm nhìn anh, đột nhiên đứng thẳng, nhảy lên người anh, hai chân tách ra kẹp hai bên eo, ôm cổ.
Phương Lạc Bắc duỗi tay bế cậu lên, hỏi: "Hôm nay ngủ chỗ nào?"
Giản Lâm không khách khí: "Ngủ phòng anh."
Ánh mắt Phương Lạc Bắc mang theo ý cười: "Em xác định chứ?"
Giản Lâm không cần xác định, nói cái khác: "Em không muốn mặc áo sơmi." Lại cẩn thận đếm kỹ: "Không thể giặt bằng nước, không thể giặt khô, không thể giặt bằng máy, không thể giặt bằng tay."
Phương Lạc Bắc: "Vậy thì không mặc."
Không mặc thì không được, cuối cùng Giản Lâm cũng phải mặc bộ đồ ngủ màu xám mà cậu đã nhìn thấy vào ngày đầu ở đây, tay áo dài quần dài, chỉ lộ mỗi đôi chân trắng nõn.
Tắm rửa xong, leo lên giường nằm xuống gối, cậu buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Buồn ngủ như vậy mà còn cố gắng muốn nói chuyện phiếm.
Cậu đặt chân lên trên đùi của Phương Lạc Bắc, lầm bà lầm bầm nói: "Nhập điễn được thì sẽ ra diễn được, lỡ mà thoát vai, không thích nữa thì chẳng phải là......"
Phương Lạc Bắc mới vừa tắm xong, tóc anh còn chưa sấy khô, anh một thân hơi nước dán lại gần, hôn hôn, không để ý đến cái giả thiết thoát vai này.
Giản Lâm bỗng nhiên ngửa cổ lên: "Lật xe Lạc!"
"......"
Giản Lâm cười xoay người nằm nghiêng, dán người qua hôn anh: "Sẽ không đâu." Sẽ không không thích anh đâu.
Đáy mắt Giản Lâm như có ánh sáng, nghiêm túc nói chắn chắn: "Em vẫn sẽ luôn thích chú.".