"Tất cả những gì danh dự đến《 Cảnh Xuân 》," thảm đỏ, liên hoan phim, giải thưởng, quảng bá, sở hữu, "Em sẽ là diễn viên chính duy nhất."
"Đầu tháng năm quay xong, sau khi quay xong thì nơi này đóng cửa, đã lâu không ai tới."
"Thành phố điện ảnh ở đây sẽ sớm được phát triển, nhưng tôi không biết nó sẽ được phát triển trong bao nhiêu năm."
"Phim trường này sẽ được lưu trữ, để sau này tham quan hoặc quay phim."
"Không có bụi đúng không? Tôi phải tuần tra mỗi ngày và đi xung quanh ít nhất một chục lần, có hơi người thì sẽ không tích bụi quá nhanh."
Sau khi《 Cảnh Xuân 》 quay xong, mọi người đều rời đi, trong phim trường chỉ còn lại một số nhân viên bảo vệ túc trực / giờ.
Nhân viên bảo vệ vẫn là người cũ, nhận ra Giản Lâm, Giản Lâm đi lại nói muốn vào xem, bảo vệ quẹt thẻ cho cậu rồi đưa cho Giản Lâm chiếc chìa khóa của xe điện.
Giản Lâm nói muốn mình muốn đi dạo nên bảo vệ không đi theo, còn giúp cậu bật công tắc nguồn điện cùng đèn điện.
Bên trong trống trải, cậu chỉ mới đi mấy tháng không đến mức trở nên xa lạ, nhưng hiện tại mọi người đều đã rời đi, nơi này cũng trở thành "Quá khứ".
Không có người, không có thiết bị, hết cảnh này đến cảnh khác giống như một tác phẩm điêu khắc lặng lẽ.
Giản Lâm đi vào bên trong, yên lặng quan sát, cảm giác như đột nhập vào không gian và thời gian cũ: chỉ có cậu đang di chuyển, mọi thứ khác đều bị đóng băng.
Phim trường này dường như đã nằm lại trong ba tháng của《 Cảnh Xuân 》.
Mà ba tháng kia có một vài cảnh rất quan trọng nhưng cậu lại hoàn toàn không biết.
Ở những cảnh đó, chỉ có La Dự, không có Lâm Hi, chỉ có diễn viên Phương Lạc Bắc, không có diễn viên Giản Lâm.
Rất nhanh, Giản Lâm đã tìm thấy những cảnh đó ——
Gạch lát nền sáng màu, tường trắng đèn trắng, hành lang dài và yên tĩnh.
Trong căn phòng đơn nơi chiếc giường y tế được đặt bên trong, tấm rèm màu xanh nhạt mở ra, bên cạnh có một chiếc xe đẩy, trên xe có một số thiết bị y tế nằm rải rác.
Trong văn phòng với máy vi tính và các thiết bị văn phòng, có một bảng thông báo bằng kính trên tường với nội quy bệnh viện màu đen trên nền xanh lam.
Giản Lâm đứng ở cửa văn phòng, nhìn thấy một chiếc ghế bên cạnh một chiếc bàn làm việc.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc ghế kia, không kiểm soát được, trong đầu mọi thứ đều là dòng đầu tiên của kịch bản ——
La Dự ngẩng đầu, bình tĩnh, hỏi: "Chứng xơ cứng teo cơ một bên?"
Giờ khắc này, Giản Lâm thiếu chút nữa bị kéo về bộ phim: Nhớ lại vẻ mặt trầm lặng của La Dự mỗi khi nhìn cậu, thỉnh thoảng La Dự ngơ ngẩn, cùng sự trầm mặc của La Dự khi họ chia tay nhau......!
Vương đạo đã từng nói: Không chỉ cháu không biết, thật ra Lâm Hi đến tận cuối cùng cũng không biết.
Trước đêm đóng máy, cậu cảm thấy có chỗ rất kỳ quái: Lâm Hi và La Dự cuối cùng cũng chia tay, thế mà La Dự cứ thế đã đồng ý? Lâm Hi đã trải qua "giai đoạn đổ vỡ" và "sóng gió", giờ đây cậu phải giãy giụa mới có được quyết định này, sao La Dự có thể dễ dàng phối hợp chuyện chia tay này như vậy?
Trong đầu Giản Lâm sông cuộn biển gầm, bởi vì cậu đã ra diễn nên rất khó để chìm vào cảm xúc của Lâm Hi.
Trong lòng cậu trống rỗng, cậu không cảm thấy khổ sở, áp lực, cậu chỉ nghĩ hóa ra là thế, hóa ra cốt truyện của La Dự còn có manh mối quan trọng như vậy.
Hóa ra góc quay của cậu, là từ góc nhìn của Lâm Hi trong phim《 Cảnh Xuân 》, rất khác so với toàn bộ bộ phim.
Cậu không biết, giờ mới biết được.
Mà kịch bản của《 Cảnh Xuân 》, Giản Lâm cuối cùng cũng không xem.
Dòng đầu tiên của đoạn đầu tiên của kịch bản đã giải đáp những nghi ngờ trước đó của cậu, và cậu không còn muốn đọc nó nữa.
Sau khi cậu từ trường quay về tòa nhà , cậu kẹp kịch bản đã in bằng một cái kẹp và ném nó vào một tầng nào đó của ngăn kéo bàn.
Rời khỏi thư phòng, xuống lầu thì vừa lúc Giản Lai về, nhìn thấy cậu thì anh nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Giản Lai chuẩn bị thuê nhà rồi chuyển đi nơi khác.
Có lẽ là gần nhất mới bắt đầu, Giản Lai lại hút thuốc, hút còn rất nhiều, đứng trong sân, ấp a ấp úng chưa nói xong đã hút hai điếu.
Giản Lâm nhìn anh, hỏi: "Không phải anh muốn cai sao?"
Giản Lai thần sắc nhạt nhẽo: "Phiền."
Giản Lâm hỏi: "Anh thuê nhà gần trường Niệm Niệm?"
Đầu ngón tay Giản Lai kẹp điếu thuốc, búng búng tàn thuốc: "Cũng chỉ có thể thuê nhà cạnh trường học."
Giản Lâm: "Anh không đến chỗ của Hàn ca sao?"
Giản Lai nhìn Giản Lâm, không giấu giếm, cũng không giải thích nhiều: "Anh với cậu ấy không rõ ràng với nhau, lôi lôi kéo kéo đã nhiều năm như vậy cũng quen rồi."
Giản Lâm vui đùa: "Coi như tình thú hả?"
Giản Lai đá một chân: "Em dùng từ kiểu gì vậy hả!"
Chuyển nhà và vấn đề của Giang Hàn cứ như vậy đã xong rồi.
Giản Lai hỏi Giản Lâm: "Về sau em tính như thế nào? Cứ như bây giờ sao?"
Giản Lâm cũng nói rất đơn giản: "Như bây giờ khá tốt."
Giản Lai phun một vòng thuốc, im lặng một lúc rồi nói một câu thân mật giữa anh em: "Là tốt." Không chỉ đơn giản là tốt, "Hơi quá tốt."
Giản Lai híp híp mắt: "Em vẫn cứ cảm thấy không chân thật?" Cũng không yên ổn.
Giống như cậu có được quá nhiều, sau này liệu có xảy ra chuyện gì không.
Không trách Giản Lai nghĩ nhiều, nhưng cuộc sống là như vậy, ông trời sẽ không tự nhiên rời miếng bánh, nhưng vừa lúc lại có một "chiếc bánh lớn" mang tên Phương Lạc Bắc vừa vặn rớt xuống người Giản Lâm, thật sự vô cùng kỳ diệu.
Giản Lâm vững vàng trả lời: "Bản thân em tự hiểu."
Giản Lai nhìn bầu trời, thở dài: "Lớn rồi thì không giống hồi còn nhỏ nữa, cánh đã cứng rồi."
Giản Lâm: "Anh vẫn nên quản em gái đi, gần đây con bé đu idol sắp điên rồi."
Nhắc tới cái này Giản Lai liền muốn mắng người, nhíu mày: "Em nói em không có việc gì thì mua vé vào concert cho nó làm gì, con bé không cần đi học, không cần đọc sách à?"
"Hàn ca nói với anh sao?" Giản Lâm: "Được quá ta, thầy Giang ăn ké ở ké mà còn ở đây hai mặt làm gián điệp hả?"
Giản Lai cười lạnh: "Thầy Giang? Thầy Lạc mới đúng chứ."
Giản Lâm sửng sốt.
Ngón tay trỏ Giản Lai búng búng đầu thuốc, nhét đầu lọc vào trong miệng hít một hơi, một bộ dáng ông cụ non, mỉa mai: "Chuyện này thì anh phải khen em hai câu, thật đấy, em tìm được một người rất tốt.
Một người như vậy chỗ nào cũng đi được, tên mở tiệm bún, mở tiệm cà phê thích anh ta, học sinh trung học thích anh ta, tên phá sản tiệm trà sữa cũng thích anh ta, đến anh trai ruột của em cũng thấy người này quá được."
Giản Lâm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chớp chớp mắt.
Giản Lai hừ nhẹ.
Giản Lâm cười.
Giản Lai nhìn cậu: "Cười cái gì?"
Giản Lâm: "Mọi người đều thích chú Lạc của em, đương nhiên là em vui rồi."
Giản Lai vừa nghe một tiếng gọi chú này, da đầu đã tê rần: "Lăn lăn lăn."
Hai ngày sau, Giản Lai thuê được phòng rồi dọn đi, Giang Hàn thề sống chết phải biến thành cao bôi trên da chó đi theo, công bố con gái mình ở chỗ nào, anh liền ở chỗ đó.
Tòa nhà trở về như trước đây, chỉ có Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm.
Hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ra ngoài đi dạo, cùng nhau nằm ở trong phòng xem phim.
Giản Lâm cũng vẫn thích chơi với lửa, ở trong một góc của nhà.
Chỉ có bọn họ, cậu đến quần áo cũng không mặc bình thường, đôi chân trần trụi, trên người mặc những chiếc áo sơ mi của Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc lặp lại những lời mỉa mai của Giản Lâm lúc trước nói: "Không thể giặt bằng nước, không thể giặt khô, không thể giặt bằng máy, không thể giặt bằng tay."
Giản Lâm nhào qua: "Dùng một lần thì mua thật nhiều cái!"
Phương Lạc Bắc ôm người vào trong lòng ngực, hôn: "Mua, đều mua."
Họ vẫn không làm đến bước cuối cùng, nhưng vẫn có sự thân mật vô tận, cả ngày dán nhau ôm ấp hôn nhau, liên tục không ngừng.
Cho dù có mệt mỏi Giản Lâm cũng vẫn muốn ôm, Phương Lạc Bắc buồn cười, hỏi cậu: "Ngày mai là em đi hay là anh đi thế?"
Giản Lâm không muốn nói nhảm nhiều, kéo tay anh đặt lên người mình: "Ôm!"
Có đôi khi, Giản Lâm sẽ nằm trên người Phương Lạc Bắc, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt sâu thăm thẳm kia, cứ nhìn chắm chằm.
Phương Lạc Bắc hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Lâm không nói lời nào, hôn môi anh.
Bọn họ khăng khít thân mật làm bạn bên nhau.
Vào ngày áp chót của kỳ nghỉ, Giản Lâm đột nhiên hỏi Phương Lạc Bắc: "Chỗ của anh có chìa khóa bí mật của《 Cảnh Xuân 》 không?"
Phương Lạc Bắc: "Em muốn xem sao?"
Giản Lâm gật đầu: "Vâng."
Phương Lạc Bắc hôn môi cậu, nhìn cậu.
Giản Lâm thành thật nói: "Em hỏi xin kịch bản từ Vương đạo rồi, cũng xem hết rồi."
Phương Lạc Bắc không hỏi gì nữa, đồng ý: "Xem đi."
Trên tầng là phòng chiếu, Phương Lạc Bắc dùng chìa khóa để mở phiên bản đầy đủ của 《 Cảnh Xuân 》được lưu trữ trong đĩa cứng chuyên dụng.
Giản Lâm ngồi khoanh chân trên thảm trước ghế sofa, Phương Lạc Bắc nằm nghiêng trên sô pha phía sau cậu.
Trước khi phim bắt đầu chiếu, Giản Lâm nhìn ra phía sau, hỏi: "Anh xem qua chưa?"
Phương Lạc Bắc: "Anh chưa."
Trong phòng một mảnh tối tăm, vài giây sau khúc dạo đầu của bộ phim, Phương Lạc Bắc giơ tay nhéo nhéo cổ Giản Lâm, giống như đang yên lặng trấn an cậu: Đừng sợ.
Màn hình đột nhiên sáng lên ——
La Dự phát hiện một bên sườn của mình cứng đờ ở tuổi , còn được gọi là chứng xơ cứng teo cơ một bên.
Không có cách nào để trị tận gốc, cũng không có thuốc đặc trị, cho dù có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không có cách có lại thân thể đã từng khỏe mạnh.
Từ việc tích cực hợp tác điều trị đến việc chấp nhận số phận và từ bỏ hoàn toàn, La Dự trải qua khoảng thời gian lo lắng và không cam lòng ngắn ngủi, sau đó bắt đầu một thời gian dài tự đày đọa bản thân.
Anh thường xuyên uống say, túng dục, ngày tiếp theo tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, lại tiêu xài một vốn tiền lớn, mua một chiếc siêu xe vô dụng vốn từ xưa đến giờ đều không có hứng thú, suốt đêm ngồi máy bay đến sòng bạc vung tiền như rác, rồi lại mang theo những người đồi bại về nhà.
Anh ta cứ như đã nhìn thấy cuộc đời, tận hưởng lạc thú trước mắt, cũng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi cơ thể ốm yếu của mình đến cực hạn và biểu hiện ra triệu chứng.
Cho đến lúc đó......!
Ngồi trước bàn vẽ, La Dự trải lòng bằng những nét vẽ lộn xộn: Đến lúc đó, anh sẽ không đợi bệnh tật dày vò, tra tấn, mà sẽ kết thúc mọi thứ theo cách mà anh có thể chấp nhận.
Tuy nhiên, vận mệnh đã trêu đùa với anh, một vài năm sau khi chẩn đoán của anh có, dù anh có tiêu bao nhiêu đi chăng nữa thì triệu trứng bệnh của anh vẫn chưa hiện rõ.
Bác sĩ chăm sóc của anh cũng cảm thấy kỳ diệu và nhấn mạnh rằng La Dự phải được theo dõi thường xuyên.
La Dự vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nói: "Tôi có việc, phải về nước."
Bác sĩ chăm sóc:" Vậy thì sau đó, vui lòng liên hệ với bệnh viện địa phương, và hãy nhớ quay lại khám cho tôi sau ba tháng.
Tôi là bác sĩ của cậu, tôi chịu trách nhiệm về bệnh tật của cậu"
La Dự đùa: "Ba tháng? Ba tháng còn chưa đủ cho tôi bán mấy bức tranh nữa.".
Truyện Khác
Bác sĩ cảm thấy thái độ của anh rất có vấn đề, cổ vũ nói: "Anh nên có niềm tin."
La Dự nói trái nói phải: "Vậy thì đương nhiên, bán tranh vẫn luôn là sở trường của tôi, tranh thủ bán thêm mấy bức."
Bác sĩ: "Cậu đã hoàn toàn từ bỏ sao?"
La Dự cười: "Từ bỏ? Làm sao được."
Bác sĩ thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Ba tháng sau gặp."
Một tuần sau, La Dự về nước.
Đối tác của anh đã mở phòng làm việc, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một ông chủ.
La Dự ngồi trên xe thương mại đón máy bay, gọi điện thoại với đối tác: "Tôi vừa tới mà cậu đã đi sao?"
Phía đối tác: "Không phải cậu nói đến đây ngốc ba tháng à? Vậy tôi vừa lúc nghỉ ngơi, chờ khi nào cậu về thì tôi sẽ tiếp quản.
Phòng làm việc thôi, có một ông chủ là đủ rồi."
La Dự thái độ giễu cợt, giọng điệu nghiêm túc: "Ai nói tôi đến để ngốc ba tháng?"
Phía đối tác theo anh: "Tôi nhớ lầm được chưa? Dù sao phòng làm việc giao cho cậu trước."
Một cuộc điện thoại khác gọi đến, La Dự nhìn màn hình, nói với phía đối tác: "Ba tháng." Nói xong cúp điện thoại, cười nói: "Tin tức linh thế sao?"
Anh họ của Giang Hiểu Vân: "Linh a, đương nhiên linh, nhóm lớp đã lan truyền tin cậu trở về rồi.
Thế nào, có muốn gặp nhau không, anh trai đón gió cho cậu!"
......!
Mở đầu bộ phim《 Cảnh Xuân 》 là cảnh La Dự về nước kinh doanh phòng làm việc.
"Thời hạn ba tháng" được tiết lộ ở đầu phim, Giản Lâm thẳng đến hôm nay mới hiểu được nhân quả của nó.
Khi góc nhìn chính của bộ phim chuyển từ La Dự về Lâm Hi, Giản Lâm đứng lên từ mặt đất, dịch lên sô pha phía trên.
Phương Lạc Bắc dịch vào bên trong nằm, Giản Lâm đưa lưng về phía anh nằm phía trước, dưới cổ là chiếc gối.
Trên màn hình lớn, bộ phim tiếp tục, cốt truyện phía sau cho dù là Phương Lạc Bắc hay Giản Lâm thì họ đều rất quen thuộc.
Một lần tình cờ gặp gỡ trong vườn, một cái đụng vai trên hành lang, La Dự mới quen Giang Hiểu Vân, La Dự nhìn thấy lịch trên bàn làm việc của Cảnh Khâu có tấm ảnh chung, Lâm Hi mê mang, Lâm Hi trộm đọc sách ôn tập.
Đương lúc Giản Lâm không còn là Lâm Hi, cậu nhìn Lâm Hi bằng góc nhìn của người ngoài cuộc, cậu không còn thuộc về tình cảnh của Lâm Hi, không còn trái tim của Lâm Hi, cậu không hiểu được những giãy giụa của Lâm Hi.
Cậu chỉ hiểu, thiếu niên đó bỏ học cấp ba, gia cảnh nghèo khó, cậu ấy còn muốn đi học, nhưng hiểu điều kiện trong nhà, cậu chỉ không cam lòng, cậu muốn chia sẻ.
Cậu làm công ở quán bar, ông chủ là người quen, chăm sóc cho cậu, nhưng kiếm ăn ở tầng chót của xã hội có rất nhiều thứ không dễ, thiếu niên trẻ tuổi lại còn đẹp trai cũng sẽ dính phải những rắc rối.
Rắc rối của Lâm Hi đã tạo một vết cắt trên mu bàn tay cậu, nhưng ngoại trừ nhẫn nhịn thì cậu không có lựa chọn nào khác.
Vào ngay lúc này, xuất hiện một người đàn ông.
Cậu từng gặp người nam nhân này trên hành lang của quán, người đó bị người ra tạt ly rượu vang, gọi chung chung là "Khách hàng".
Khách hàng này thế mà lại là học sinh của chồng đã qua đời của bà Chu, tên là La Dự, một thương nhân kinh doanh về các tác phẩm nghệ thuật.
Lâm Hi cho rằng La Dự không nhận ra cậu, cũng tựa như La Dự cho rằng Lâm Hi không nhận ra anh.
Hai người làm quen nhau ở nhà bà Chu, lịch sự nói chuyện với nhau.
Lâm Hi không gọt được táo, La Dự nhận lấy, nói: "Để tôi."
Nhưng trên thực tế, La Dự đã sớm "Quen biết" Lâm Hi —— từ lời nói của Giang Hiểu Vân, từ tấm ảnh chung được đặt trên bàn Cảnh Khâu, đôi câu vài lời từ bà Chu khi nói chuyện với bà, cùng với "Đề cử" của ông chủ quán bar.
Ông chủ quán bar: "Cậu thích sao? Thích thì tôi giới thiệu cho cậu, cậu yên tâm đi, vô cùng sạch sẽ, chỉ là thằng bé rất bướng, không nhất định sẽ nghe lời đâu."
La Dự cười như không cười.
......!
Giản Lâm nằm nghiêng, nhẹ nhàng mà thở dài.
Hóa ra câu chuyện của La Dự 《 Cảnh Xuân 》 chính là như vậy.
Hóa ra từ lúc bắt đầu, người rơi vào vực sâu của cuộc sống này không chỉ có Lâm Hi, còn có La Dự.
Hóa ra là những ổn định, dao động, ổn định, những suy thoái cá nhân, những đổ vỡ và sự trưởng thành trong bộ phim cũng xảy ra với La Dự.
Chỉ là Lâm Hi không biết, Giản Lâm cũng không biết.
Bọn họ đều chỉ nhìn thấy vẻ ngoài trường thành của La Dự, chứ không nhìn thấy vẻ tuyệt vọng ảm đạm và sắp chết, khép kín trong giao tiếp nội tâm của họ.
Không có đường ra, không thể tự cứu, không có ánh sáng, cũng không có cơ hội.
Lâm Hi đã trở thành ánh sáng kia ——
Cậu có học lực rất cao, rõ ràng không có cơ sở, nhưng có thể vẽ một vài thứ, cũng vẽ rất tốt.
Bởi vì cậu bỏ học, cậu có chút oán trách mẹ mình, nhưng khi nhắc tới đứa em gái bị bệnh mắt bẩm sinh cậu không cảm thấy là cô bé liên lụy mình, ngược lại sẽ nói, nếu cậu lớn hơn một chút thì tốt rồi, lớn một chút, trưởng thành một chút, sẽ không không cam lòng như vậy, còn có thể tìm những công việc khác để kiếm tiền chữa bệnh cho em gái.
Cậu có một ít tiền tiêu vặt, là trong nhà để lại cho cậu để phòng ngừa vạn nhất, cậu không giữ lại mà mua cho bà Chu một cái máy ép nước, bởi răng bà không tốt.
Cậu vẫn muốn đọc sách, nghĩ đến tất cả mọi khả năng sau này, không muốn từ bỏ, cậu muốn cố gắng.
Mà tất cả những điều này đều là những thứ mà La Dự không có.
Cậu như những tia sáng mỏng manh rọi vào nội tâm đã bị phong ấn của La Dự, rút ra một chút sức sống mới mẻ.
La Dự chú ý cậu, để ý cậu, muốn khai quật cậu, cũng bắt đầu thích cậu.
Mà quá trình yêu thích này, luôn là từ nông đến sâu, rồi mới đến trầm mê.
Sự trầm mê của Lâm Hi là dùng chia tay để uy hiếp không cho La Dự rời đi.
La Dự trầm mê, là muốn người này, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Thương nhân ấy còn nghĩ: Không có gì là tiền không giải quyết được, người nhà cũng như vậy.
La Dự thậm chí còn nghĩ ra một khả năng, nếu thật sự không được, anh vẫn còn có thể "Lừa", "Lừa" Lâm Hi rằng anh sắp chết, dùng sự thống khổ của tình cảm để bắt cóc người yêu trẻ tuổi này.
Nhưng La Dự thất bại.
Lâm Hi lại lần nữa nói muốn chia tay với anh, không phải xúc động, mà cậu, vô cùng lý trí.
Cậu nói: "Không phải anh đã đặt vé máy bay luôn rồi sao? Khi nào anh đi thì chúng ta cũng chia tay nhé."
Lâm Hi: "Anh đi làm chuyện mà anh muốn làm, em cũng muốn làm chuyện mà mình muốn làm, chúng ta tạm thời xa nhau, sau này sẽ gặp lại."
La Dự muốn từ chối, nhưng anh không nói không.
Anh đồng ý với Lâm Hi, tựa như những lúc bình thường Lâm Hi muốn làm cái gì, anh cũng sẽ đồng ý.
Bất quá chỉ là tạm thời thôi, sau khoảng thời gian tạm thời ấy, Lâm Hi sẽ vui vẻ, sẽ cam tâm tình nguyện, sẽ hạnh phúc cùng anh trải qua đoạn thời gian sau này.
Sau đó, khi đã quyết định được ngày chia tay, Lâm Hi cho rằng ngày ra nước ngoài sẽ là thời gian La Dự "Rời đi" theo đúng lịch trình.
Nhưng anh không đi, mà anh cũng không ra nước ngoài, chỉ là anh đã đổi chỗ ở, ở ngày gần nhà Lâm Hi.
La Dự đang đợi, đợi Lâm Hi nhớ anh, đợi Lâm Hi chịu không nổi, đợi Lâm Hi khổ sở, chủ động liên hệ anh, đến lúc đó ——
La Dự nghĩ: Cậu sẽ rời đi cùng anh.
Giản Lâm nhìn đến chỗ này, cũng mới biết được La Dự căn bản không đi, giật mình, không thể tưởng tượng mà quay đầu nhìn phía sau.
Ánh sáng từ màn hình rọi lên khuôn mặt bình tĩnh của Phương Lạc Bắc, anh vỗ vỗ Giản Lâm, ý bảo cậu an tâm đi, cứ tiếp tục xem.
Giản Lâm nương theo ánh sáng tối tăm của màn hình nhìn đôi mắt của Phương Lạc Bắc, mặc dù cậu không nhập diễn, cũng cảm thấy có chút khổ sở.
Bởi vì cậu đã biết kết quả: Lâm Hi rất nhớ La Dự, nhưng cậu không khó chịu, cũng không chịu không nổi, cuộc sống của cậu tiếp tục như thường, tiếp tục làm việc ở quán, thăng chức, được tăng lương, giúp ông chủ quán thêm một tiệm cà phê khác.
Có thể thấy quá trình trưởng thành và biến đổi cá nhân của Lâm Hi cùng La Dự là hoàn toàn khác nhau.
Khi Lâm Hi đã bắt đầu trưởng thành, La Dự vẫn còn ở bên cạnh Lâm Hi, nhìn cậu, dõi theo, âm thầm giãy giụa.
Trên màn hình lớn, Lâm Hi cùng mấy học sinh thường đến quán cà phê hẹn nhau đến sân bóng chơi, La Dự ngồi trên băng ghế ngoài sân, ngăn cách bởi hàng rào cây xanh, im lặng quan sát.
Người qua đường bên cạnh nhìn thấy La Dự nói: "Anh nhìn cũng đã lâu rồi, anh cũng muốn chơi bóng sao? Cùng nhau đi"
La Dự cười khổ.
Lâm Hi đứng ven đường vừa đọc sách vừa chờ Cảnh Khâu, có một học sinh đeo balo nhìn quyển sách trong tay Lâm Hi, hỏi cậu: "Cậu cũng là học sinh trường tôi sao?"
Lâm Hi nhìn bìa sách, nói: "Không phải, tôi tự học."
Học sinh: "Oa, cậu lợi hại như vậy sao?"
Hai người cứ vậy nói chuyện với nhau.
Chiếc xe của La Dự đậu cách đó không xa.
Lâm Hi đã mua một chiếc xe đạp second-hand, vì vậy nên cậu không phải bắt chuyến xe cuối cùng sau ca làm việc buổi tối mà có thể tự mình đi xe về.
La Dự ngồi trong cửa hàng tiện lợi giờ bên ngoài tiểu khu, nhìn cậu đi vào tiểu khu qua tấm kính.
......!
Giản Lâm bỗng nhiên xoay người, lấy điều khiển ấn tạm dừng, nửa bò dậy, tay chống lên bả vai của Phương Lạc Bắc, dùng vẻ mặt không thể tin được.
Câu chuyện này và những cảnh này ban đầu là hai người họ quay cùng nhau, khi quay không ai nói với cậu rằng đây là nội dung của nửa sau cuộc chia tay, thay vào đó mà họ được quay cùng nhau trong cảnh thân mật tập trung ban đầu.
Cậu còn cho rằng cảnh quay này là để miêu tả sự quan tâm của La Dự đối với Lâm Hi, căn bản không thể tưởng được cuối cùng thế nhưng bị cắt nối biên tập đến chỗ này.
Biên kịch, tổ đạo diễn, Phương Lạc Bắc, tất cả bọn họ thế mà đều gạt cậu? Còn giấu sớm như vậy luôn sao?
Làm gì có bộ phim nào quay như thế này đâu? Làm gì có đoàn phim nào giấu diễn viên chính nhiều như vậy?!
Ngay cả khi họ muốn có được một nhân vật Lâm Hi thuần khiết và phù hợp với bộ phim thì nó cần đến mức độ này luôn hả?
Trong những cảnh thân mật cậu còn quay một đống cảnh sau khi chia tay luôn sao?
Đương lúc cậu làm Lâm Hi, tình cảm của cậu với La Dự tiến thêm một bước, Phương Lạc Bắc lại còn có phần lớn cảnh quay sau khi chia tay?
Cảnh quay ngoài màn hình dường như tiếp tục cảm giác xa cách giữa Lâm Hi cùng La Dự.
Những điều đó Lâm Hi không biết, mà Giản Lâm, cũng không biết.
Mà cuối cùng ——
Phương Lạc Bắc cầm điều khiển, nhấn bỏ tạm dừng, để bộ phim tiếp tục.
Cuối cùng, La Dự lựa chọn buông tay.
Trước khi rời đi, anh tham gia nhóm vẽ tranh của Lâm Hi với tư cách là cựu sinh viên Học viện Mỹ thuật.
Lâm Hi không biết thân phận của anh, chỉ như những người khác trong nhóm, họ gọi anh ấy là tiền bối, hỏi một số điều về hội họa, và thỉnh thoảng trò chuyện.
Người khác ở trong nhóm hỏi Lâm Hi, là cậu chỉ học vẽ cho vui hay là muốn thi vào học viện Mỹ thuật.
Lâm Hi nói: "Tôi tính thi vào học viên."
Những người khác: "Sang năm sao?"
Lâm Hi: "Chắc là hai năm sau, chờ đến khi đủ vững cơ sở thì sẽ dành thời gian đi thi."
Những người khác: "A? Hóa ra là không phải cậu học chuyên.
Vậy sao cậu lại muốn thi, thật ra sinh viên mỹ thuật rất tốn sức, sau này chưa chắc có đường ra."
Lâm Hi không nói gì, chỉ nói: "Tôi muốn thi thôi."
Lục Diệp: "Tôi dạy cho cậu."
Những người khác: "Học trưởng!" "Học trưởng thật tốt!"
Lâm Hi: "Học trưởng sớm."
Lục Diệp: "Sớm."
Giản Lâm không thể tin được, cảnh quay này Lục Diệp thế mà chính là La Dự?
Giản Lâm ngồi trên ghế sô pha, ngẩn người nhìn màn hình lớn.
Phương Lạc Bắc chống tay, nửa ngồi dậy, ôm lưng Giản Lâm vỗ vỗ, giống như đang trấn an cậu, hay giống như đang giải thích cốt truyện, cũng giống như đang thay La Dự nói những tiếng lòng của anh ta: "Vẫn là không yên tâm."
Giản Lâm yên lặng nhìn Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc hôn cậu: "Tự do trưởng thành cũng cần phải có người che chở."
"La Dự sẽ giúp Lâm Hi, Lâm Hi cũng cần La Dự."
Phương Lạc Bắc: "Giống như anh sẽ giúp em, mà em cũng cần anh."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu bằng đôi mắt thâm tình, trong veo như dòng nước: "La Dự quý trọng Lâm Hi, anh cũng quý trọng em."
Giản Lâm ngay lập tức bị nhấn chìm bởi cốt truyện và thực tế, nghĩ đến điều gì đó, cậu trừng mắt nhìn Phương Lạc Bắc, cơ hồ là nhào thẳng qua, hỏi: "La Dự có chứng xơ cứng teo cơ một bên, anh là cái gì?!"
Thần sắc Phương Lạc Bắc bình tĩnh.
Giản Lâm hai mắt mở lớn, không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
Phương Lạc Bắc bỗng nhiên cười, ngón tay vỗ vỗ cằm Giản Lâm: "Đừng lo lắng, anh không có bệnh nan y."
Giản Lâm hoảng hốt, cả người vẫn còn căng thẳng.
Phương Lạc Bắc tạm dừng 《 Cảnh Xuân 》, dừng một lát mới nói: "Anh chỉ là không có cách nào lại tiếp tục đóng phim."
Giản Lâm không kịp phản ứng: "Cái gì?" Cái gì gọi là không có cách nào tiếp tục đóng phim, không phải bọn họ mới cùng ghi hình trong show tạp kỹ, còn cùng nhau quay bộ phim 《 Cảnh Xuân 》sao.
Phương Lạc Bắc ngữ khí bình đạm: "Chỉ là một chút vấn đề về tâm lý, anh không thể đóng phim, cũng không thể xuất hiện trước ống kính." Truyền thông, phóng viên, các hoạt động, thương mại cũng không được.
Giản Lâm còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác: "Cái gì."
Phương Lạc Bắc không giải thích nhiều, véo mặt Giản Lâm, hỏi: "Em còn muốn hỏa tiễn không?" Giúp em một bước bay lên trời ấy.
Giản Lâm tạm thời chỉ có hai chữ kia: "Cái gì?"
Phương Lạc Bắc cười: "Lúc trước em muốn mà, chú mua cho em."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc chậm rãi nói từng chữ, anh vốn muốn nói cho Giản Lâm, cũng không cần giấu giếm: "Anh chuẩn bị tránh bóng."
"Tất cả những gì danh dự đến《 Cảnh Xuân 》," thảm đỏ, liên hoan phim, giải thưởng, quảng bá, sở hữu, "Em sẽ là diễn viên chính duy nhất."
Editor: Tôi đã quen với một chương hơn k chữ rồi (′д`)...彡...彡Nhưng tui edit truyện rồi giờ mới nhận ra, có lẽ, tôi không xứng để có một chương H:)).