Điện Giật

chương 37: chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June

«Chương : »

Giữa trưa, mười một giờ, Triệu Tư Bắc đáp chuyến bay xuống sân bay thành phố Hách.

Một mình Dương Khác tới đón ông.

Lần này ông tới thành phố Hách một là vì nhận được lời mời về mặt học thuật, hai là biết con mình đã đăng ký kết hôn cùng Úc Tri Niên nên muốn nhân cơ hội này gặp mặt hai người một lần.

Dương Khác không mang theo lái xe mà tự mình lái.

Xe hắn xa hoa hơn xe Triệu Tư Bắc rất nhiều.

Buổi sáng phải đến công ty nên hắn ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng bây giờ hắn đã cởi áo khoác vest ra và để lại ở băng ghế sau.

Triệu Tư Bắc thấy ngón áp út tay trái đang đặt trên tay lái của Dương Khác đang đeo một chiếc nhẫn cưới.

Trong đầu ông bừng tỉnh, chợt cảm giác được khoảng cách của thế hệ.

Dương Khác bi bô tập nói, Dương Khác đi học mẫu giáo mỗi ngày, hình ảnh ông đón hắn từ biệt thự vẫn như ngày hôm qua, thế mà nháy mắt Dương Khác đã trưởng thành, thoạt nhìn đã có thể một mình đảm đương một phía.

Mà chính bản thân ông cũng từ một người cha không tranh được quyền nuôi con đến tuổi trung niên hay bị chuột rút và đau lưng vào mỗi buổi sáng sớm.

"Tri Niên đâu?" Triệu Tư Bắc hỏi Dương Khác.

Dương Khác trả lời vô cùng đơn giản: "Đến trường rồi ạ."

Triệu Tư Bắc tỉ mỉ quan sát biểu cảm của đứa con nhưng không nhìn ra chút dấu vết phiền lòng nào.

Chẳng qua trước khi đến thành phố Hách, ông đã nghe được chuyện tranh chấp cổ phần rất ồn ào của cổ đông Đức Khâm, cũng nhìn thấy báo chí đưa tin mấy ngày rồi nên tâm tình vẫn hơi phức tạp.

Hơn hai năm trước, lúc biết được Dương Khác ở chung với Úc Tri Niên, người làm cha như Triệu Tư Bắc đã hạ quyết tâm đi tìm Úc Tri Niên để chân thành nói chuyện một lần, khuyên cậu từ bỏ cuộc hôn nhân với Dương Khác.

Ông thừa nhận đây là quyết định ích kỷ và máu lạnh nhất trong cuộc đời ông.

Nhưng mà dưới sự can thiệp nhiều năm của Dương Trung Uân, những gì Triệu Tư Bắc làm được cho Dương Khác quá ít, cuối cùng cũng có một việc ông có thể làm vì Dương Khác nên đã kích động đi làm.

Cuộc nói chuyện đó đối với Úc Tri Niên mà nói là vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng khi đó Triệu Tư Bắc cảm thấy có lẽ đây không hẳn là chuyện xấu.

Bởi vì đời người còn rất dài, việc Úc Tri Niên rời khỏi Dương Khác không chừng có thể giúp cậu tìm được tình yêu đích thực cũng nên.

Nhưng cho đến hôm nay, Triệu Tư Bắc đã không còn biết chuyện mình làm lúc đó rốt cuộc là đúng hay sai nữa.

Dù sao thì Dương Khác vẫn kết hôn với Úc Tri Niên.

Lúc Dương Khác mang Triệu Tư Bắc về nhà, đầu bếp đã sắp làm xong bữa trưa, vừa mới mang lên bàn ăn.

Cơm trưa là đồ ăn Trung Quốc, các món ăn rất phong phú.

Mặt trời rải nắng từ bên ngoài sân thượng vào phòng ăn, làm cho hoa tươi màu trắng trên bàn ăn cũng sáng rực lên theo.

Úc Tri Niên vẫn chưa về, Triệu Tư Bắc hỏi: "Tri Niên không về ăn trưa sao?"

"Vâng." Dương Khác nói.

"Dương Khác, chuyện với tập đoàn Đức Khâm kia ấy." Triệu Tư Bắc cẩn thận hỏi: "Có dễ xử lý không?"

Hình như Dương Khác không muốn thảo luận đề tài này.

Điện thoại của hắn rung lên, hắn liếc nhìn một cái sau đó nói với Triệu TƯ Bắc: "Việc chuyển nhượng cổ phần đã tạm thời bị đình chỉ rồi, bố đừng lo."

"Vốn dĩ con cũng không cần cổ phiếu." Hắn thả di động xuống, nói với Triệu Tư Bắc với vẻ bình tĩnh: "Nhưng con muốn kết hôn với Úc Tri Niên."

Triệu Tư Bắc nghe vậy thì chấn động trong lòng, ông ngước mắt nhìn Dương Khác.

Biểu cảm và ngữ khí của Dương Khác đều rất lạnh lùng, chẳng qua lời nói của hắn lại khiến Triệu Tư Bắc cảm thấy nuốt không trôi.

"Rốt cuộc chuyện kết hôn của các con sao lại thế này?" Triệu Tư Bắc hỏi hắn.

"Lúc đó Úc Tri Niên mới trở về được mấy ngày, tối đó chúng con ra ngoài ăn cơm xong thì em ấy lén lút muốn chuồn đi.

Sau khi con đuổi theo ra ngoài thì không biết vì sao em ấy lại hỏi con có phải công ty xảy ra vấn đề không, nói nếu cần tiền thì em ấy có thể đăng ký kết hôn với con." Chính Dương Khác cũng hiểu được chuyện này nói ra hơi vớ vẩn nên hắn thoáng ngừng lại vài giây: "Con đã thừa nhận."

Triệu Tư Bắc cạn lời, sững sờ tại chỗ.

Một lát sau ông mới hỏi Dương khác: "Vậy quan hệ hiện tại của hai đứa thế nào?"

"Không tốt." Dương Khác nói: "Hôm qua em ấy ở lại phòng lúc trước ông ngoại mua cho em ấy."

Lòng Triệu Tư Bắc như bị tảng đá đè nặng, nín lặng không nói nên lời.

"Bố, tối nay con không thể ở với bố được đâu." Dương Khác không phát hiện ra sự thay đổi của ông, chỉ nhìn vào không trung nói: "Đêm nay em ấy có buổi họp ở trường.

Con đi tìm em ấy."

"Không biết em ấy có không vui không." Dương Khác nói xong, dường như hơi phiền não, hắn nói: "Con đi hút điếu thuốc."

Hắn đi tới cạnh cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh trong sân nhà rồi châm một điếu thuốc.

Cách tấm thủy tinh, Triệu Tư Bắc nhìn đứa con của ông đang đứng dưới gốc cây, thuần thục châm thuốc rồi im lặng hút.

Triệu Tư Bắc ngồi đối diện với một bàn đồ ăn nhưng ăn không vào.

Ông ngồi một lát rồi đi ra ngoài nói với Dương Khác: "Bố có chuyện này muốn nói với con."

"Sao vậy ạ?" Dương Khác hơi ngạc nhiên hỏi.

Hắn không hút thuốc trước mặt người khác nên dập tắt điếu thuốc.

Bộ dạng của Triệu Tư Bắc khác với ngày xưa, dường như hơi lúng túng.

"Lễ Giáng Sinh trước khi ông ngoại con qua đời." Bố hắn hơi gian nan thẳng thắn thành khẩn: "Bố biết con chuẩn bị nhận di chúc của ông ấy, cũng biết con sống chung với Tri Niên nên bố đã đi tìm Tri Niên nói chuyện một lần."

Đối với Dương Khác mà nói, lễ Giáng Sinh hai năm trước là một ngày đặc biệt.

Đột nhiên Dương Khác có cảm giác không tốt lắm, mày hắn hơi nhíu lại: "Nói chuyện gì ạ?"

"Bố cảm thấy quyết định của con rất bồng bột, không biết lo lắng cho bản thân." Triệu Tư Bắc thong thả nói: "Cho nên bố...!Lúc ấy bố đã đề nghị Tri Niên cân nhắc kỹ càng hơn con, kết hôn không phải trò đùa, không nên làm theo di chúc của ông ngoại con."

"Bố nói với cậu ấy." Giọng nói của Triệu Tư Bắc trở nên thấp hơn: "Hy vọng cậu ấy cho con được tự do, cho con quyền được độc lập theo đuổi tình yêu.

Cậu ấy đồng ý rồi, cũng đã làm như vậy."

Dương Khác sửng sốt trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: "Cái gì gọi là để con có cơ hội theo đuổi tình yêu?"

Hắn cảm thấy hoang mang khó tin, một lần nữa nhìn Triệu Tư Bắc, hắn cảm thấy dường như mình chưa bao giờ thật sự nhận ra người cha hắn tin tưởng này.

"Bố bảo Úc Tri Niên đừng kết hôn với con sao?" Hắn nhớ tới những suy đoán tối hôm qua Úc Tri Niên nói với mình: "Bố nói thế nào? Nói con không thích em ấy, nói con đang thương hại em ấy sao?...!Hôm qua em ấy đã nói với con như thế."

Vẻ mặt Triệu Tư Bắc xám xịt, hai vai hơi rủ xuống, không hề biện giải cho bản thân.

Hai người đứng trong sân nhà, cây cảnh bên cạnh bị ánh mặt trời chiếu rọi, bóng đổ trên mặt đất.

Dương Khác nhìn những viên đá dưới chân mình, nhớ lại cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi lúc chung sống của hắn và Úc Tri Niên.

Hắn nói với Triệu Tư Bắc: "Từ sau lễ Giáng Sinh đó, Úc Tri Niên không còn nhắn tin với con nữa, con đã nghĩ rằng em ấy..."

Triệu Tư Bắc im lặng, Dương Khác cũng không nói gì nữa.

"Bố cảm thấy con không thích em ấy sao?" Sau một lúc lâu, Dương Khác vẫn không nhịn được hỏi: "Bố đã hỏi ý kiến của con chưa mà lại đi tìm em ấy nói chuyện?"

"Con chỉ muốn chung sống hạnh phúc với Úc Tri Niên, trước kia là thế, bây giờ cũng vậy." Hắn tạm dừng vài giây rồi thấp giọng xuống: "Con trưởng thành rồi.

Chuyện kết hôn của con, trừ con ra thì chẳng liên quan đến ai nữa."

"Hôm qua em ấy nói với con tất cả." Hắn nhìn Triệu Tư Bắc, bất lực hỏi: "Bây giờ con phải giải thích thế nào thì em ấy mới không cảm thấy là con lừa em ấy đây?"

Buổi chiều, Dương Khác tới công ty nhưng công việc cũng không thuận lợi.

Thỉnh thoảng hắn lại thả hồn lên mây, trong đầu toàn là lời từ chối của Úc Tri Niên.

Hắn cảm thấy vô lực nhưng lại không thể trách cứ người khác, vì rõ ràng là do chính hắn gieo gió gặt bão.

Sự im lặng không thích hợp của hắn, sự chờ đợi thụ động, mọi hành động lén lút muốn giữ Úc Tri Niên lại của hắn, tất cả đều đáng khinh vô cùng, hại người hại cả mình.

Từ trước tới giờ, Dương Khác luôn sợ từ tình yêu này.

Nó khiến hắn liên tưởng tới lời miêu tả đầy kịch tính của Dương Trung Uân.

Dương Khác cho rằng tình yêu không phải là thứ hắn sẽ có được, cũng không phải là thứ hắn cần.

Thế nên hắn luôn ích kỷ bị động tiếp nhận, chưa bao giờ thật sự đáp lại Úc Tri Niên cái gì.

Chính hắn ngạo mạn không có kiến thức, quen thói ngồi mát ăn bát vàng, lúc nào cũng xấu hổ không biết biểu đạt.

Ngay từ đầu hắn đã lừa gạt chính mình là vì bồi thường cho Úc Tri Niên mới sống chung với cậu.

Sau này hắn như dính ma túy, lợi dụng lòng lương thiện của Úc Tri Niên để bỏ qua hết tất cả thứ tự nên có, chỉ theo đuổi kết quả kết hôn.

Không phải là Dương Khác không nhớ rõ nhịp tim bất thường của mình lúc đọc nhật ký quan sát của Úc Tri Niên, không phải không thích về nhà có Úc Tri Niên đang đợi.

Lúc Úc Tri Niên về nước làm dự án, hắn để Smith gọi điện liên tục cho cậu, hổn hển báo nguy cho quản gia, cuối cùng cũng lừa được Úc Tri Niên về nhà trước khi thời hạn nửa năm xa cách hết hạn.

Hắn cảm thấy tình yêu là một thứ giả dối, dù có tồn tại đi chăng nữa thì rồi cũng sẽ trôi qua, cuối cùng còn tạo nên tổn thất và thất bại cho người ta, chỉ có sự đồng hành và pháp luật mới là mối quan hệ ổn định.

Bây giờ Úc Tri Niên không thể chịu được nữa, bởi vì hắn đã không thể cho Úc Tri Niên những gì cậu muốn.

Hắn là kẻ không đáng để Úc Tri Niên phó thác tình yêu, nhưng vì sự vô liêm sỉ, ti tiện, vì lợi ích của bản thân mà Dương Khác không thể buông tay.

Bảy giờ Úc Tri Niên bắt đầu cuộc họp, chín rưỡi đi ra cùng Thiệu Tây Lâm, lúc chuẩn bị lên đường về nhà thì nghe thấy có người gọi cậu ở phía sau.

Dương Khác đứng dưới đèn đường, bên cạnh xe, tay hắn buông hai bên người, lẳng lặng nhìn cậu hỏi: "Có rảnh nói vài câu không?"

Tối hôm qua Úc Tri Niên vừa mới trút cảm xúc ra nên bây giờ nhìn thấy Dương Khác cậu hơi xấu hổ.

Cậu không biết Dương Khác đã đợi bao lâu, nhưng nóc xe và cửa kính xe đều dính một ít lá rụng.

"Chỉ tâm sự thôi." Dương Khác còn nói.

Úc Tri Niên vẫn không thể nhẫn tâm được nên cậu nói lời tạm biệt với Thiệu Tây Lâm rồi đi về phía Dương Khác.

Dương Khác mở cửa xe cho cậu rồi nói: "Lên xe nói đi."

Ngồi vào trong xe, Dương Khác không nói chuyện ngay.

Úc Tri Niên cảm thấy hình như Dương Khác đã hút không ít thuốc.

Không gian bị bịt kín khiến mùi khói thuốc càng trở nên rõ ràng.

Cách vài giây, Úc Tri Niên mở miệng trước, báo với Dương Khác: "Em đã nộp đơn xin làm một dự án độc lập, giáo sư đã đồng ý miệng rồi.

Mấy tháng tiếp theo em sẽ không chọn học phần, em định về Tam Văn trước, hẳn là sẽ nhanh chóng rời khỏi đây."

"Nếu anh không cần cổ phần công ty." Úc Tri Niên hỏi: "Thì có phải lệnh cấm của bọn họ không ảnh hưởng lớn đến anh không?"

Dương Khác nhìn cậu nói: "Không ảnh hưởng gì cả."

"Vậy là tốt rồi, em có về quê cũng không có chuyện gì xảy ra." Úc Tri Niên nói xong thì tính đêm nay đi mua vé máy bay.

Dương Khác không nói tiếp mà thay đổi đề tài, bỗng nhiên nói với Úc Tri Niên: "Giữa trưa hôm nay anh đi đón bố, ông ấy nói cho anh biết rằng ông ấy từng đi tìm em nói chuyện."

Tim Úc Tri Niên đập nhanh, cậu nhìn Dương Khác, không biết vì sao Triệu Tư Bắc lại nói ra chuyện này.

"Những gì anh không nghĩ như những gì ông ấy nói." Dương Khác nhìn Úc Tri Niên rồi thấp giọng nói: "Chẳng qua anh rất kém cỏi.

Muốn làm em tin anh cũng là cả một vấn đề."

Úc Tri Niên không rõ Dương Khác muốn nói gì lắm.

Tự nhiên tim cậu đập thình thịch, nhìn thấy ánh mắt của Dương Khác thì không nhịn được né tránh.

"Úc Tri Niên." Dương Khác gọi cậu.

Úc Tri Niên bối rối dựa nửa người vào cửa xe, nửa người vào lưng ghế rồi "Ừ" một tiếng.

"Anh không biết định nghĩa thích của em nghĩ là gì." Dương Khác tới gần cậu, nói rất chậm: "Nhưng mà anh..."

Vẻ mặt của hắn không hiện gì rõ ràng nhưng thân thể lại tiến tới gần Úc Tri Niên.

Dáng người cao lớn của hắn khiến khoang xe trở nên chật hẹp.

Cánh tay hắn khoác lên lưng ghế dựa của Úc Tri Niên, cúi xuống nhìn cậu.

Úc Tri Niên ngửi được mùi thuốc trên người hắn nên dời mắt thì thấy nếp gấp trên áo sơ mi của Dương Khác trong bóng đêm.

"Úc Tri Niên." Úc Tri Niên nghe thấy tiếng Dương Khác gọi mình càng ngày càng gần: "Anh kết hôn với em không phải vì thương hại em."

"Muốn thân thiết với em không phải vì em chủ động hôn anh." Ngón cái ấm áp và hơi thô ráp chạm vào hai má Úc Tri Niên, chậm rãi lướt xuống, nắm lấy cằm cậu, hơi hơi dùng lực nâng mặt cậu lên.

"Lúc em sống chung với anh, anh đã muốn làm em." Dương Khác hôn lên môi Úc Tri Niên, mũi kề sát làn da cậu, giọng nói trở nên mơ hồ: " Anh không có hứng thú với gia thế tốt hay người xinh đẹp như những gì em nói."

"Em muốn quay về Tam Văn cũng được." Dương Khác nói: "Nhưng em và anh kết hôn rồi.

Dù em tin hay không thì anh cũng chỉ muốn kết hôn với em."

Hẳn là Dương Khác đã đợi bên ngoài rất lâu nên trên quần áo toàn là mùi cây cối trong vườn trường.

Hắn hôn Úc Tri Niên rất mạnh, cũng rất cẩn thận, nói với Úc Tri Niên bằng giọng nói gần như van xin mà hiếm khi cậu nghe thấy.

"Có thể...!cho anh một cơ hội nữa được không?" Dương Khác dời môi, ôm thắt lưng Úc Tri Niên, mặt đối mặt nói với cậu: "Từ trước đến nay anh đều thích em, sau này anh sẽ thể hiện thật tốt, sẽ không để em cảm thấy anh không thích em nữa."

️ Vân Tình Cung ️.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio