Bùi Tranh đột nhiên đột nhiên xé rách phiến áo trong màu trắng, toàn thân trước mắt trải vết roi khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi hít hà một hơi.
"Chính là đau như vậy mới có thể làm điện hạ nhớ kỹ." Bùi Tranh ngoài miệng hung hăng nói, động tác lại nhẹ đi lại vài phần, "Về sau học được thông minh một chút, gặp người nào nói cái gì khéo léo sẽ không sao."
Kỳ Trường Ức trên trán đầy mồ hôi, cắn chặt môi đỏ mọng, thân thể nhỏ bé vì đau mà phát run.
Hắn thật sự không học được những cách đối nhân xử thế phức tạp đó, bằng không cũng đã không bị người khác ức hiếp nhiều lần như vậy, nhưng là chưa từng có người nào kiên nhẫn đã dạy hắn những chuyện đó.
Đầu ngón tay Bùi Tranh chạm vào thuốc mỡ lạnh lẽo, dùng đầu ngón tay bôi thuốc mỡ lên chỗ vết thương, mặc dù được bào chế bằng dược liệu tốt nhất, nhưng khi bôi lên vết thương vẫn có cảm giác đau rát.
Kỳ Trường Ức nhịn không được rỉ vài tiếng, Bùi Tranh nhướng mi không hiểu liếc hắn một cái, sau đó lại cắn môi, bịt chặt tiếng kêu đau đớn.
Đôi môi đã bị cắn rách, máu tươi đồng loạt tuôn ra, nhuộm đỏ đôi môi đỏ mọng, khiến chúng càng thêm kiều diễm.
Bùi Tranh một tay còn đang cẩn thận bôi thuốc, tay kia đột nhiên cạy đôi môi đang cắn chặt của Kỳ Trường Ức ngón tay thon dài hung hăng kẹp giữa hai hàm răng, ấn vào chiếc lưỡi mềm mại của hắn.
"Không được cắn."
Kỳ Trường Ức không dám cắn răng nữa.
"Đau thì kêu đi, ở đây không có ai đâu".
Bùi Tranh vừa nói vừa bôi thêm thuốc mỡ lên vết thương cuối cùng, Kỳ Trường Ức "Hừ" kêu lên.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, máu đã ngừng chảy, thuốc mỡ này không chỉ có thể đẩy nhanh quá trình đông máu và chữa lành vết thương mà còn đảm bảo không để lại sẹo. Tiếng đập cửa vang lên, Giang Du Bạch bưng chén nước thuốc tới, còn mang theo một kiện quần áo sạch sẽ màu trắng.
Hắn vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước, không thèm nhìn tiểu nhân nhi trần trên giường, đem bát thuốc cùng áo choàng nhét vào trong tay Bùi Tranh, sau đó xoay người rời đi.
Giang Du Bạch đi đến cạnh cửa mới vừa đẩy cửa ra, liền vừa vặn đụng phải Thừa Phong.
Thừa Phong nhìn hắn đến ngốc lăng một chút, sau đó bừa bãi giấu hai bàn tay nhuốm máu của mình ra sau lưng.
Nhưng vẫn là bị ánh mắt sắc bén của Giang Du Bạch bắt được.
"Phong hộ vệ, ta khuyên ngươi hiện tại tốt nhất không nên đi vào."
Giang Du Bạch nghênh ngang đi ra phía ngoài ngữ khí ngả ngớn.
Thừa Phong nhíu mày, cuối cùng đóng lại cửa phòng, canh giữ ở ngoài cửa.
Bùi Tranh cầm chén thuốc đưa cho Kỳ Trường Ức, nhướn mắt ra lệnh, "Uống đi."
Kỳ Trường Ức cau mày, nước thuốc này thoạt nhìn so lần trước còn muốn đắng hơn, hắn thật sự không muốn uống, vì vậy chậm rãi đưa bát tới miệng.
"Điện hạ không muốn một mình uống, chẳng lẽ còn muốn ta đút sao?"
Kỳ Trường Ức nghĩ đến phương thức lần trước Bùi Tranh dùng để đút thuốc cho mình, lỗ tai đỏ lên, vẻ mặt khổ sở uống một hơi cạn sạch.
"Thật đắng, thật đắng."
Hắn thè lưỡi ra và liên tục dùng tay quạt nó, như thể có thể thổi bay vị đắng.
Bùi Tranh tay nhanh nhét thứ gì đó vào trong miệng Kỳ Trường Ức, tư vị ngọt ngào truyền đến, hòa tan vị cay đắng, mày cuối cùng cũng giãn ra.
"Thật ngọt, nó là kẹo a!"
Một viên kẹo có thể khiến hắn tạm thời quên đi sự đau đớn trên cơ thể và nở nụ cười.
"Chỉ là mấy món ăn vặt hạ phẩm mà thôi, điện hạ thật dễ vừa lòng." Bùi Tranh ném bạch y xuống giường, nói với Kỳ Trường Ức, "Mặc quần áo vào, trở về tẩm cung, cấm túc."
Hương vị ngọt nị trong miêng Kỳ Trường Ức còn chưa có tan đi, hắn căn bản là không có cách tự thay quần áo, chỉ cần hơi dùng một chút lực, miệng vết thương trên người khả năng sẽ lại lần nữa chảy máu.
Nhưng Bùi Tranh đứng bên cạnh vẻ mặt lãnh đạm, không hề có ý muốn tiến lên giúp đỡ.
Kỳ Trường Ức thật cẩn thận ngồi dậy, hắn cố sức nâng cánh tay, nhưng trong ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn thấu tim, hắn cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên miệng vết thương cõ chỗ vỡ ra một chút, máu tức khắc chảy xuống.
Bùi Tranh cũng thấy vết máu, vội vàng bôi thuốc mỡ, một tay đỡ gáy Kỳ Trường Ức một tay ở trước ngực trắng nõn mảnh khảnh bôi thuốc.
Ý thức được Kỳ Trường Ức vết thương đầy người thật sự không thể tự mình thay quần áo, Bùi Tranh trực tiếp đem quần áo coi như chăn, đem hắn nhẹ nhàng quấn lên.
Tiểu nhân nhi trên giường chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, cả người trông như một cái kén tằm màu trắng.
"Đừng nhúc nhích, nếu miệng vết thương lại rách ra ta liền ném ngươi ở chỗ này."
Kỳ Trường Ức lập tức an phận, chui vào trong áo choàng chớp chớp mắt.
Bùi Tranh bế ngang hắn lên, đôi chân dài bước ra khỏi cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Thừa Phong mở cửa, ghé vào tai Bùi Tranh thì thầm. Đôi mắt Bùi Tranh mờ ám vững vàng gật gật đầu, "Việc còn lại ngươi đi làm đi."
Nói xong Bùi Tranh rời đi, sau đó quay đầu đối với Thừa Phong nói, "Trước tiên đi tìm Giang thái y chữa khỏi tay của ngươi."
Kỳ Trường Ức vừa được đưa về phòng ngủ, mấy tên thái giám cùng cung nữ nước mũi chảy ròng ròng vây quanh, thấy tiểu điện hạ khi đi không có việc gì, nhưng khi trở về, trên người đầy vết thương khủng khiếp, còn có cả người đau tim.
Vết thương ở mông Lý Ngọc chưa lành nên khập khiễng chạy đến bên chân Bùi Tranh, quỳ xuống dập đầu liên tục.
"Đa tạ Bùi đại nhân, đa tạ Bùi đại nhân, nếu không phải đại nhân ra tay tương trợ, điện hạ chỉ sợ sẽ bị Tam công chúa đem mệnh đều mang đi."
Vài người khác cũng đi theo quỳ xuống dập đầu, nhắc mãi "Đa tạ Bùi đại nhân".
Bùi Tranh chỉ nhàn nhạt nói, "Đứng lên đi."
Đem Kỳ Trường Ức đặt lên trên giường, Bùi Tranh xoay người nói, "Hoàng Thượng cấm túc điện hạ ba ngày, vết thương lành hẳn không cho ra ngoài, lỡ như có chuyện gì..."
Bùi Tranh híp híp mắt mắt, "Người đến Thận Hình Tư chính là các ngươi."
Đám người đang quỳ liều mạng gật đầu.
Sau khi Bùi Tranh rời đi, cái kén tằm nhỏ màu trắng nằm bất động trên giường cuối cùng cũng ló đầu ra, nhìn mọi người còn đang quỳ trong đại điện, nhẹ giọng nói: "Mau đứng lên." Lý Ngọc chạy nhanh chỉ huy mấy người trong điện vây quanh Kỳ Trường Ức công việc lu bù lên, lau vết máu, đổi lại quần áo, lại chuẩn bị thức ăn cho hắn.
Kỳ Trường Ức không muốn ăn uống, tùy tiện ăn một chút sau liền chìm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày thứ hai, trải qua cả đêm tĩnh dưỡng, Kỳ Trường Ức cảm thấy vết thương trên người không còn quá đau nữa.
Nhưng bị cấm túc ba ngày hắn phải đến chép ngàn gia văn mười lần, Lý Ngọc chuẩn bị bút và mực cho hắn, Kỳ Trường Ức không lưng ngồi trên bàn, bắt đầu nghiêm túc chép phạt.
Hắn rất cẩn thận viết từng nét, ánh nắng xuyên qua cửa sổ giấy tán loạn trên bàn, bao phủ lấy thân thể hắn, ánh nắng chiếu rọi.
Lý Ngọc nhìn thân ảnh nhỏ bé của điện hạ, trong lòng thầm nghĩ nếu điện hạ cũng tài giỏi văn võ song toàn thì sẽ như thế nào. Khẳng định so Tứ hoàng tử muốn lợi hại hơn nhiều.
Trong đại điện yên tĩnh lại, một tên thái giám trẻ tuổi đột nhiên chạy vào, vội vàng nói: "Điện hạ, Lý công công! Nghe nói tam công chúa bị hoàng thượng cấm túc ba tháng, phạt quỳ trong cung, ở tổ đường chép kinh! Chuyện Tam công chúa bị phạt là lần đầu chưa từng thấy!"
Kỳ Trường Ức dừng bút, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Thật vậy chăng?"
Tiểu thái giám không giấu được vui mừng: "Thật a! Lại nghe nói tìm được con chó cưng của tam công chúa là Anh Anh, nó rơi xuống hồ sen chết đuối!"