Sau khi trở lại lều trại, khuôn mặt của Kỳ Trường Ức vẫn đỏ bừng.
Lý Ngọc không dám thò đầu ra sau khi Bùi Tranh rời đi, "Điện hạ, Bùi đại nhân không có làm gì ngài chứ?"
Kỳ Trường Ức ấp úng nói: "Không có."
Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm, không phải hắn có thành kiến với Bùi Tranh, mà là người này có quá nhiều tai tiếng nên không đáng tin cậy.
"Điện hạ, nghỉ ngơi sớm một chút."
Kỳ Trường Ức thu dọn và nằm xuống giường.
Trong đầu hắn vẫn tràn ngập hình ảnh Bùi Tranh tối nay vô cùng dịu dàng, hắn dắt cưỡi ngựa, đưa mình đi ngắm trăng, hôn mình trên vách núi lộng gió, nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm.
Càng nghĩ, lồng Kỳ Trường Ức càng không bình tĩnh, trằn trọc mãi không ngủ được, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi.
Khi hắn tỉnh dậy lần nữa thì đã gần trưa.
Lý Ngọc bưng thức tới, "Điện hạ, có muốn hay không ra ngoài đi dạo một chút? Nghe nói Bùi đại nhân hôm nay săn được nhiều thú hơn người khác, Hoàng Thượng vui vẻ, nhất định sẽ ban thưởng."
Nghe vậy, Kỳ Trường Ức không biết từ đâu mà cảm thấy tự hào, đứng thẳng thân hình nhỏ bé của mình, dẫn Lý Ngọc ra khỏi lều.
Quả nhiên, rất nhiều người vây quanh lều của hoàng đế, Kỳ Trường Ức tự động tìm rồi hắn nhìn thấy Bùi Tranh đang đứng giữa đám đông.
Trong tay hắn còn cầm cung tên, khóe miệng hơi hơi cong lên, nghe hoàng đế ban thưởng, trên mặt lộ ra nụ cười.
A Mộc Lặc ở bên cạnh vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể lạnh lùng nhìn hoàng đế của Thiên triều cùng các cận thần được sủng ái nhất thực hiện nghi lễ của hoàng đế và đại thần.
Cuộc đi săn kết thúc như vậy, A Mộc Lặc muốn nhân cơ hội này để làm bẽ mặt các hoàng tử và đám cận thần yếu ớt của Thiên triều, nhưng không ngờ Bùi Tranh lại được phen thể hiện trước mặt sứ thần man tộc.
Đội đi săn quay trở lại cung điện, Kỳ Trường Ức mặc dù vẫn còn một chút miễn cưỡng, nhưng hắn chỉ có thể trở về tẩm cung của mình, một nơi giống như một cái lồng.
Sau khi hồi cung ngày thứ hai, hoàng thượng ban chiếu chỉ đến tẩm cung của Cửu hoàng tử.
Khi chiếu chỉ ban xuống, Kỳ Trường Ức đang ngồi trong viện, lấy cỏ đuôi chó đan những con thỏ nhỏ bằng cỏ, đan đầy bàn đá, đặt tên cho chúng là "Tiểu bạch", "Bạch bạch", "Thỏ thỏ"......
Thái giám cầm thánh chỉ đứng ở trước mặt Kỳ Trường Ức cổ quái nói: "Hoàng thượng ban chiếu hoàng tử Kỳ Trường Ức xin tiếp chỉ."
Tất cả mọi người trong cung chạy ra ngoài, cung kính quỳ xuống đất cùng với tiểu điện hạ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế đã ra lệnh chọn hoàng tử Kỳ Trường Ức làm người hòa thân cùng Man tộc Tây Nam, đi đến vùng đất của người Man tộc cùng với sứ thần A Mộc Lặc. Trong ngày khởi hành không được xảy ra sai xót. Từ giờ phút này lấy sứ mệnh vì quan hệ hòa hảo giữa Thiên triều và Man tộc cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Khâm thử."
Cái gì, cái gì? Hòa thân?
Hòa thân có nghĩa là đi hàng ngàn dặm đến một nơi hoàn toàn xa lạ như một công cụ chính trị, thế chấp cho một mối quan hệ của Thiên triều và bộ tộc khác.
Kỳ Trường Ức có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng hắn hiểu ý tứ của chiếu chỉ, phụ hoàng hắn muốn hắn gả cho thủ lĩnh Man tộc, muốn hắn đi xa thành gia lập thất!
"Điện hạ! Điện hạ! Điện hạ có thể làm gì ở nơi man rợ và cằn cỗi cùng những kẻ man rợ!"
"Oa a a a a, hoàng thượng là bảo điện hạ đi xuống chịu chết a!"
"Thái giám, thánh chỉ có sai sao? Sao có thể là điện hạ của chúng ta? Không thể nào!"
Mấy thái giám cùng cung nữ cùng nhau khóc, không thể tin được, nhưng cũng rất thương xót cho tiểu điện hạ đang quỳ trên mặt đất bất động kia.
Phụ hoàng cũng có chút nhu hòa, đem Minh Hoàng chiếu chỉ giao ra: "Điện hạ, nhận chỉ."
Kỳ Trường Ức lúc này mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, khóe môi không chút máu, "Công công, chuyện này là thật sao? Phụ hoàng chính mình hạ chiếu?"
Thái giám nháy mắt ra hiệu, các cung nữ đi theo phía sau cầm đủ loại đồ vật, bưng lên tất cả lụa là ngọc ngân hoàng đế ban tặng.
"Điện hạ ngài xem, ban thưởng đều đã tới, còn có thể là giả, ai dám sau lưng thánh thượng nói dối thánh chỉ, người đó sẽ mất đầu."
Kỳ Trường Ức vươn tay tiếp nhận chiếu chỉ, gật đầu nói: "Đa tạ công công."
Thái giám kia nhìn hắn như người mất hồn, thở dài rồi quay đi.
Lý Ngọc khóc lóc tiến lên, muốn kéo Kỳ Trường Ức còn đang quỳ trên mặt đất dậy, nhưng không dùng được sức.
Hắn nói với những người hầu khác đang khóc, "Còn không mau đến đây, giúp Điện hạ đứng lên."
Kỳ Trường Ức di chuyển hai chân, cố gắng đứng lên, nhưng khi hắn đứng thẳng thì đột nhiên hai chân của hắn nhũn ra, ngã xuống đất, trên tay có vết xước lớn, máu lập tức trào ra.
Mấy người chạy tới đỡ, Lý Ngọc không khỏi kêu lên: "Điện hạ, đứng lên đi, ngài trước tiên đứng lên đi, mặt đất lạnh."
Giống như không cảm nhận được đau đớn trên tay, Kỳ Trường Ức duỗi tay cầm thánh chỉ rơi trên mặt đất, nhặt lên ôm vào trong lòng, vùi mặt vào đầu gối ngồi dưới đất.
Một số người hầu vây quanh hắn, Lý Ngọc giải tán họ một mìn đứng canh hắn.
Bả vai tiểu nhân nhi bắt đầu kịch liệt run rẩy, giống như là vì khóc đến ngạt thở, chỉ có thể nghe được tiếng nức nở trầm thấp cùng thút thít.
Khóc thật lâu, hẳn là hắn đã không còn sức để khóc, vai run rẩy dần dần yếu đi, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, co quắp trên mặt đất như một quả bóng nhỏ, phảng phất chỉ có bất lực giống như một con vật nhỏ đang run rẩy vì đau.
Kỳ Trường Ức chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đẫm nước mắt, hai mắt sưng húp như quả óc chó, môi bị cắn rách một chút, nhưng tái nhợt lại có chút đỏ mọng quyến rũ.
"Tiểu Ngọc Tử." Thanh âm khàn khàn.
Lý Ngọc kêu lên: "Điện hạ."
"Phụ hoàng, tại sao phụ hoàng lại làm như vậy? Chẳng lẽ hắn không cần ta sao? Là ta quá ngu ngốc, chọc giận hắn làm hắn khó xử sao? Cho nên hắn sẽ ném ta đi thật xa, vĩnh viễn không muốn gặp lại ta."
Nước mắt trong suốt lại chảy ra từ khóe mắt Kỳ Trường Ức, những giọt nước mắt rơi xuống.
"Ta thực sự, thực sự nỗ lực chăm chỉ, thực sự cố gắng để trở nên tốt hơn, nhưng phụ hoàng vẫn không thích ta."
Kỳ Trường Ức vô thức siết chặt thánh chỉ trong tay, từng chữ trên đó như một con dao sắc bén lạnh lùng đâm thẳng vào tim hắn.
Máu trong tay nhuộm đỏ khăn lụa, Lý Ngọc nhìn thấy, vội vàng mở ra lòng bàn tay.
"Điện hạ! Điện hạ! Không nên cưỡng ép, sẽ làm tổn thương người!"
Nhưng Kỳ Trường Ức dường như không nghe thấy, vừa nói vừa khóc một mình.
"Phụ hoàng từ nhỏ đã không thích ta, bởi vì ta ngu ngốc. Tứ ca ca thông minh hơn rất nhiều, những ca ca khác cũng rất lợi hại, chỉ có một mình ta, không có người thích ta, đều nói ta là ngu ngốc và không muốn chơi với ta."
"Đường ca ca là người đầu tiên ngỏ ý muốn nói chuyện với ta, dẫn ta đi chơi, nhưng sau đó hắn lại bỏ đi, hắn đi chinh chiến, rồi ta lại một mình."
"May mắn thay, Bùi ca ca xuất hiện sau đó. Hắn mặc dù rất hung dữ và đáng sợ, nhưng mỗi khi có người bắt nạt ta, hắn luôn bảo vệ ta và cứu ta. Hắn đôi khi cũng rất dịu dàng. Ta rất thích hắn, nhưng hắn dường như không thích ta đến thế."
Lý Ngọc xé rách vạt áo, hoảng sợ lau nước mắt, băng bó vết thương lòng bàn tay của Kỳ Trường Ức, cầm máu trước: "Điện hạ đừng nói, đừng nói nữa".
Kỳ Trường Ức hốc mắt dần dần trở nên trống rỗng, hắn nhìn chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên khóe miệng kéo lên cười, rõ ràng thật thê lương cùng tuyệt vọng, nhưng nụ cười của hắn lại ấm áp xinh đẹp.
"Tiểu Ngọc Tử, ta nhớ mẫu phi của ta, nếu nàng còn ở đó thì tốt rồi, mỗi lần nàng thổi vết thương của ta, ta đều không thấy đau."
"Sau khi mẫu phi đi rồi, ta trở nên có thể nhịn đau, thật ra không phải như vậy, ta vẫn sợ đau, nhưng tự dặn lòng phải cố gắng chịu đựng, nếu không mẫu phi sẽ trời cao sẽ đau lòng lo lắng về ta."
Lý Nọc nghe không nổi nữa, đứng dậy nói: "Điện hạ chờ ta một chút, ta đi lấy thuốc mỡ, xoa vết thương, sẽ không đau lắm."
Nói xong, Lý Ngọc chạy vào đại sảnh, tìm kiếm thuốc mỡ mà Giang thái y để lại, cuối cùng cũng tìm được, chạy ra ngoài thì phát hiện Kỳ Trường Ức ngồi dưới đất đã biến mất.
Kỳ Trường Ức mang thánh chỉ của hoàng thượng trong tay, đi bộ một mình trong cung điện rộng lớn.
Hắn đi đến đahi điện, nơi hoàng đế giải quyết các vấn đề triều chính.
Hắn muốn đi vào hỏi phụ hoàng có phải thực sự không cần hắn nữa không, nhưng những thị vệ ở cửa đã trực tiếp ngăn hắn lại.
"Điện hạ, hoàng thượng hạ lệnh không gặp người, mời ngài trở về đi."
Hốc mắt Kỳ Trường Ức nóng lên, cố gắng kìm nén nước mắt, yên lặng gật đầu, đi tới đại môn cách đó không xa, quỳ xuống.
Hoàng đế không thấy hắn, cho nên hắn mới quỳ ở chỗ này, vĩnh viễn có thể đợi đến khi hoàng đế ra khỏi cung.
Nhưng tiểu nhân nhi quỳ ở ngoài cửa cung đến khi trời tối, nhìn không thấy mặt hoàng thượng.
Đầu gối đau đến không còn cảm giác, máu trên lòng bàn tay đã khô lại, nhưng tất cả đau đớn chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.
Trong lúc Kỳ Trường Ức quỳ gối, hoàng đế đã sớm đã phê duyệt tấu chương nửa ngày, có chín tấu chương tấu chuyện hòa thân của Cửu hoàng tử.
Mặc dù đã có lệnh chuyện này không được phép công khai ra ngoài, nhưng những đại thần đó đều đang đưa ra những quyết định tồi tệ để luận tội Bùi Tranh.
Thái giám bưng chén trà lên, cung kính nói: "Hoàng thượng, người quỳ đã lâu, bên ngoài sắp mưa."
Hoàng đế đặt nghiên mực xuống, nhéo nhéo mi tâm, thở dài nói: "Hắn tuy rằng có chút ngu xuẩn, nhưng tính tình giống mẫu phi, rất bướng bỉnh, bất luận như thế nào, lát nữa sai người đưa trở về đi."
Hắn đag nói chuyện, bên ngoài mưa to như trút nước, mưa dày đặc như màn che cái gì cũng không nhìn rõ.
Bóng người nhỏ bé đang quỳ ngoài cửa đại điện bị nước mưa làm cho ướt sũng, trong lòng chợt lạnh đến quỳ không vững, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Một chiếc ô bất ngờ xuất hiện trên đầu hắn, đứng bên cạnh hắn là một chiếc áo choàng trắng, đường viền ướt đẫm vì mưa bẩn.
"Chúng ta trở về đi." Kỳ Trường Phong cầm ô nói, hắn nhìn đã lâu, phụ thân kiên quyết không gặp hắn.
"Nếu ngươi tiếp tục quỳ ở đây sẽ bị nhiễm phong hàn. Ngày hôm sau, ngày sau ngươi cùng A Mộc Lặc lên đường, trường lộ gian khổ ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Kỳ Trường Ức cay mũi, "Tứ ca ca, ta sẽ không đi, ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp hắn, muốn thỉnh hắn thu hồi thánh chỉ."
Kỳ Trường Phong nghe hắn nhỏ giọng khóc không đành lòng, "Phụ thân không gặp ngươi, muốn thu hồi thánh chỉ cũng không thể thu hồi, hơn nữa chuyện này cũng không phải ý phụ thân muốn."
"Không phải phụ hoàng? Vậy ai?"
Kỳ Trường Ức trong lòng tựa hồ cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, như vậy căn bản không phải phụ thân không quan tâm hắn sao?
"Là Bùi Tranh."
—Một tiếng sét giáng xuống.
Kỳ Trường Ức đột nhiên ngẩn ra, không thể tin mở to hai mắt.
Không thể nào.
Không thể nào.
Không thể nào.
Ai cũng có thể làm được, nhưng không thể là Bùi ca ca.