Dưới ánh trăng, Thừa Phong một thân áo đen cũng có khuôn mặt trong sáng, không giống như Bùi Tranh, hắn luôn giữ vẻ mặt vô cảm, giống như không có chút biểu cảm nào khác.
Bản thân Giang Du Bạch cũng không chờ Thừa Phong sẽ nói gì thêm, muốn quay người rời đi.
Nhưng Thừa Phong không nói cũng không buông người ra, cứ như vậy kéo cổ tay khiến hắn hơi đau.
"Buông ra!"
Thừa Phong không di chuyển.
"Không buông, ta cắn ngươi!"
Thừa Phong tiếp tục bất động.
"Ta cắn thật đấy! Cắn đau ta không chịu trách nhiệm!"
Thừa Phong nhìn chằm chằm, đưa cánh tay của mình trực tiếp lên miệng hắn.
Giang Du Bạch môi, "A ô" một ngụm liền cắn lên, cắn không chút khách khí nào, hai răng nanh nhòn nhọn đâm thủng da thịt, nếm được ít vị máu.
Thừa Phong nhìn đỉnh đầu hắn không một lần nhíu mày, trước đó hắn đã bị thương rất nhiều, chút đau đớn này căn bản không là gì.
Ngược lại, Giang Du Bạch lại cắn rứt lương tâm, chậm rãi buông lỏng, nhìn kiệt tác của mình dưới ánh trăng mờ.
"Rất tốt, rất tốt, có thể nhìn thấy vết máu nhưng không để lại sẹo." Giang Du Bạch sờ sờ dấu răng đắc ý.
"Ngươi......"
Thừa Phong đột nhiên lên tiếng, khiến Giang Du Bạch giật mình lùi lại, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Cũng may Thừa Phong nhanh mắt nhanh tay, ôm lấy eo hắn, Giang Du Bạch trực tiếp đụng đầu mình vào trong lồng thân thể rắn chắc ấm áp của hắn.
Đôi tai trắng nõn che khuất sau mái tóc của Giang Du Bạch đột nhiên đỏ bừng, hắn vội vàng đẩy Thừa Phong ra.
"Ngươi hỏi ta vì sao đi theo chủ tử." Thừa Phong cúi đầu nhìn hắn, "Ta không thể giải thích rõ ràng, bất quá ta đã đi theo chủ tử từ khi còn ở doanh trại Ám vệ."
"Doanh trại Ám vệ?" Giang Du Bạch cả kinh, "Ý của ngươi là, Bùi Tranh trước kia ở trong doanh trại Ám vệ?"
Thừa Phong gật đầu.
Giang Du Bạch trầm tư.
Khi Bùi thừa tướng đời trước còn sống, hắn cũng là đại công thần phò tá hai đời đế vương, Bùi gia có một doanh trại Ám vệ đáng sợ, những ám vệ được huấn luyện trong đó đều tinh thông võ nghệ thân thủ bất phàm, không ngừng cấp cho Hoàng thất những thị vệ kiệt xuất.
Những người từ doanh trại Ám vệ gần như bị loại bỏ ý thức, chỉ biết tuân lệnh giết người, sau này Bùi Tranh làm thừa tướng, nghiễm nhiên trở thành chủ nhân mới của doanh trại Ám vệ Bùi gia. Hắn không màng người khác khuyên ngăn, một mực dẹp bỏ doanh trại Ám vệ.
Cũng bởi vậy, Bùi Tranh bị gắn nhãn là không coi ai ra gì tùy ý làm bậy.
Giang Du Bạch muốn hỏi thêm, nhưng Thừa Phong với vẻ mặt "Tôi sẽ không bao giờ nói nữa" đành từ bỏ.
"Ngươi không phải để ta trở về sao? Tiếp tục ở chỗ này tắm trăng?"
Thừa Phong buông tay.
Giang Du Bạch cử động cổ tay hai lần, đang muốn rời đi, lại đột nhiên bị kéo lại.
"Này, ngươi còn chưa xong sao..."
"Đi bên này."
Thừa Phong chỉ vào con đường đối diện với Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch nhìn chằm chằm hai con đường một lúc, nhưng hắn không thể phân biệt được, vì vậy đành ngoan ngoãn quay lại đi theo con đường do Thừa Phong chỉ.
"Phủ thừa tướng lớn như mê cung, thối nát! Lạm quyền! Vô pháp vô thiên!"
Nhận thấy Thừa Phong còn đi theo phía sau, Giang Du Bạch dừng bước, nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi không phải đi canh giữ ở tiểu lâu cho chủ tử ngươi sao?"
"Ân."
Giang Du Bạch cong môi, dừng một chút nói: "Vậy đi theo ta, ta băng bó vết thương cho ngươi."
"Không cần, vết thương nhỏ..."
"Được lệnh thì đi theo! Nói nhảm nhiều quá! Hèn gì chủ tử của ngươi cho rằng ngươi lắm lời!"
Giang Du Bạch xoay người rời đi, đi được vài bước, phát hiện người phía sau dừng lại, vội vàng hô: "Mau đuổi theo!"
Khóe miệng Thừa Phong cong lên một cách khó nhận ra, hắn bước lên để theo kịp.
Trong tiểu lâu, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhìn thấy Giang Du Bạch bị kéo đi, Lý Ngọc đang cúi đầu đứng ở một bên cũng ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Kỳ Trường Ức dựa vào trong ngực Bùi Tranh, có thể nghe được tim đập mạnh mẽ của hắn, nhưng lại không nhìn thấy sắc mặt của Bùi Tranh, điều này khiến hắn càng thêm căng thẳng, vô thức đôi môi khô khốc.
"Mở miệng."
Giọng nói từ đỉnh đầu bị bóp nghẹt, lưng run lên hai lần cùng với lồng của người phía sau.
Kỳ Trường Ức không tự chủ được dùng ngón tay nắm lấy gấu áo của Bùi Tranh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng hắn không thể để chúng rơi xuống.
"Bùi ca ca..."
Tiếng khóc rất nhẹ, êm ái, giọng run run giống như móng mèo cào nhẹ vào tim.
Đã bao lâu rồi chưa được nghe qua thanh âm này?
Nếu không phải thân thể yếu ớt, hắn hẳn là đã bị lột sẽ, vùi vào trong chăn, hung hăng trừng phạt nghiêm khắc, dùng đủ tư thế giống như tra tấn khiến hắn kêu gào thảm thiết.
"Bùi ca ca...đừng...đừng đuổi Tiểu Ngọc Tử đi, được..."
Bát thuốc trên ty Bùi Tranh chạm vào môi hắn, những ngón tay mảnh khảnh của hắn cạy mở miệng.
"Uống thuốc đi rồi nói chuyện khác."
Kỳ Trường Ức nức nở vài tiếng, ngửi thấy nước thuốc đắng, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành búi vải, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng uống thuốc.
Uống được nửa bát thì hắn không uống được nữa, mặt tái nhợt nôn ói liên tục.
Bùi Tranh để hắn bình tĩnh lại, rồi lại chuyển bát thuốc qua.
Kỳ Trường Ức lần này không chịu hé răng, nước mắt lưng tròng lắc đầu: "Đắng quá... Lát nữa uống được không..."
"Sau một thời gian hiệu quả của thuốc sẽ không tốt như vậy, ngoan, uống mấy thứ này xong thì không cần uống nữa."
Kỳ Trường Ức khẽ quay đi, lấy tay lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, như có thể trút ra hết vị đắng của nước thuốc.
Từ góc nhìn của Bùi Tranh, có thể nhìn thấy gò má phồng lên, ánh mắt âm trầm, vươn tay đặt bát thuốc bên cạnh giường, một tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giống như trong ký ức vẫn còn tinh xảo mượt mà.
Bùi Tranh nhéo mặt hắn hơi nghiêng sang một bên, đôi môi còn dính chút nước thuốc màu đen đang bĩu ra, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại quấn chặt không chịu buông ra.
Kỳ Trường Ức trợn to hai mắt, Bùi Tranh nuốt hết hơi thở quấn vào bụng, qua hồi lâu lại thở hổn hển, hai má ửng hồng.
Bùi Tranh rốt cục buông tiểu nhân nhi ra, nhìn thấy hắn hai mắt buông lỏng thở hổn hển, thuốc có chút đắng, trong miệng hắn hiện tại tràn ngập vị đắng nồng đậm của nước thuốc, nhưng xen lẫn trong đó vẫn còn có một tia ngọt ngào.
Hắn dùng ngón tay lau sạch dịch thể còn sót lại trên môi tiểu nhân nhi, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa gò má hơi ửng đỏ vì bị nhéo.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay bị lòng bàn tay to lớn che đi, chỉ lộ ra đôi mắt đẫm lệ, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt.
Có lẽ là đã quá lâu không hôn, tiểu nhân nhi còn chưa hoàn hồn, vì vậy Bùi Tranh lại ôm hắn vào trong ngực, cầm lấy bát thuốc, từ cái miệng hé mở của hắn rót nước thuốc.
Tiểu nhân nhi nuốt xuống vài lần, cuối cùng uống hết bát thuốc.
Tiểu nhân nhi nhận thức lại được đã biết mình uống hết một bát thuốc, vị đắng không ngừng bốc lên khiến hắn cau mày thật chặt, há miệng hít một hơi thật sâu.
Đôi môi vốn tái nhợt không chút máu của hắn sau khi hôn vừa rồi đã chuyển sang một chút hồng hồng, hiện tại lại mím chặt một cách quyến rũ.
Bùi Tranh bế người đang dựa vào ngực mình lên rồi lật người lại, để cậu ngồi trên đùi mình, khoanh đôi chân gầy guộc lại và đặt bên cạnh mình.
Hắn vươn tay ôm lấy eo thon nhỏ của tiểu nahan nhi, áp sát vào người mình, tay còn lại giữ chặt gáy không cho cử động, sau đó xâm chiếm đôi môi mỏng manh đó.
Môi và lưỡi là vũ khí, miệng là chiến trường, Bùi Tranh là kẻ chiến thắng thống trị mọi thứ, tiểu nhân nhi bại lui đào binh
"Hừm...Bùi, Bùi ca ca...Tiểu Ngọc Tử...a..."
Thân thể Bùi Tranh chạy loạn điên cuồng kêu gào, hắn không chút nghĩ ngợi nói: "Được."
Sau đó, hắn đấu khẩu.
Đã hôn lâu như vậy, tiểu nhân nhi nếu không hít thở có thể sẽ ngạt thở, Bùi Tranh buông người ra, thân thể không còn chỗ dựa, lập tức mềm nhũn nằm trên người Bùi Tranh, đầu dựa vào vai hắn thở hổn hển.
Ngực bị một khối mềm mại ấm áp chiếm cứ, Bùi Tranh đặt ngón tay lên hai đùi trắng nõn yếu ớt đến mức có thể dùng một tay cầm, tựa hồ chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể bẻ gãy.
Dĩ nhiên hắn không thể dùng lực, nhẹ nhàng xoa qua nắn lại vài lần sẽ không nhịn được mê luyến.
"Vật nhỏ ngươi,bị ta bắt trở về, ta nên trừng phạt như thế nào?"
Nghe thấy từ "trừng phạt", tiểu nhân nhi đang cúi đầu sững người.
"...đừng...đừng nhốt ta trong ngục giam...đừng đánh ta...ta...đau...đau quá..."
Nước mắt của tiểu nhân nhi lại bắt đầu chảy dài trên má thấm ướt vào trong áo choàng của Bùi Tranh.
Bùi Tranh đưa tay vỗ vỗ lưng hắn an ủi: "Được rồi, không khóc, không đi ngục giam, không bao giờ đi nữa, sẽ không có người dám đánh ngươi nữa, được không?"
Tiểu nhân nhi cố gắng hết sức để kìm nước mắt, nhưng vẫn không thể ngừng nức nở.
Bùi Tranh nhéo nhẹ cằm của hắn, để hắn ngẩng đầu trước ngực.
"Nhìn ta, rời đi lâu như vậy, ngươi có nhớ ta không? Hả?"
Đôi mắt to long lanh ấy như suối nguồn trong veo khi rơi nước mắt.
Bùi Tranh vội vàng tới lau nước mắt, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống như hạt châu đứt chỉ, Bùi Tranh cúi người, hôn lên đôi mắt đẹp đẽ, dùng đầu lưỡi sạch nước mắt chảy ra.
Nó đắng, đắng hơn cả nước thuốc lúc nãy..
Kỳ Trường Ức khóc rất đau khổ, nức nở đến đáng thương.
"??... Ta... Ta không muốn... Không muốn ngươi... Ngươi đối xử với ta tệ như vậy... Bùi ca ca... Ngươi đối với ta một chút cũng không tốt... Ngươi trước kia... Trước kia sẽ ôm ta một cái dỗ giành ta... nhưng sau đó ngươi mỗi ngày đều đánh ta... Rõ ràng là ngươi làm sai a... Ngươi vì cái gì còn muốn trừng phạt ta a... Ngươi một chút đều không tốt... Ta không muốn nhớ ngươi......"
Bùi Tranh suýt chút nữa không khống chế được lực đạo của mình, rất muốn nhéo cằm hắn một cái, bắt hắn nhìn mình, xem hắn có còn dũng khí nói lại lời mình vừa nói hay không.
Hắn kìm nén xung động của mình, tiểu nhân nhi bây giờ quá yếu, sợ là một chút sức lực đều chịu không nổi.
Sau khi tiểu nhân nhi khóc rồi nói những lời đó, nước mắt của hắn trở nên dữ dội hơn.
"...Nhưng, nhưng... ta không thể làm được... Trái tim ta không nghe lời... ta đã bảo nó không được nhớ ngươi nữa mà... Tại sao nó không nghe lời chút nào..."