Lý Diễm Phân ở Nghênh Hương Viện nằm phía sau gian nhà chính.
Lúc Thẩm Chí Hoan vào cửa, hai nha đầu sai vặt đang quét tước thấy Thẩm Chí Hoan đến, dừng lại động tác, thỉnh an với nàng.Nghênh Hương Viện nhìn có vẻ là nơi "phú quý" nhất trong Hầu phủ.
Hòn non bộ, khối đá với hình thù kỳ lạ, ngói vàng mái cong, các loài hoa quý cho dù có đẹp hay không đều được trồng đầy trong viện.Thẩm Chí Hoan vốn nghĩ rằng, Lý Diễm Phân cũng là vì chuyện lúc nãy lại tìm nàng nói vài câu không thoải mái, lại thật sự không ngờ, nàng sẽ ở chỗ này nhìn thấy nha đầu vừa mới đụng nàng.Lan San vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên mới ra khỏi cửa một cái thì đụng mặt Thẩm Chí Hoan vừa đi vào.
Ả ta vừa nhìn thấy Thẩm Chí Hoan thì lập tức co cụm trốn phía sau cột nhà, ánh mắt né tránh không dám nhìn nàng.Thẩm Chí Hoan dừng bước, ánh mắt dừng trên mặt Lan San một hồi, giống như đang xác nhận, cách một lúc, trong giọng nói mới mang theo một tia hoang đường:"Thấm Lan, ta nhớ lúc nãy ta có nói rồi nhỉ? Ba mươi gậy, trục xuất khỏi Hầu phủ, vậy ở trước mắt ta là ai đây?"Thấm Lan cũng không ngờ Lan San lại đứng ở đây, lúc đó là nàng ấy tận mắt nhìn thấy nha đầu này bị lôi xuống, không ai ngờ rằng chưa đến một canh giờ, người này lại xuất hiện trước mắt tiểu thư, còn không bị chút thương tích nào.Không đợi Thấm Lan lên tiếng, Lan San đã bị dọa sợ đến run chân quý xuống trước: "...!Tiểu thư, tiểu thư bớt giận, lúc nãy nô tỳ thật sự không phải cố ý." "..."Thẩm Chí Hoan cảm thấy thái dương của mình giật giật, nàng ngăn lại cơn giận của mình, nói: "Như vậy rồi mà kêu ta bớt giận? Các ngươi thật lợi hại lắm..." Thấm Lan nói: "Nô tỳ đi kêu quản gia Lưu đến ngay!" Lời nói vừa dứt, Lý Diễm Phân lập tức được một nha hoàn áo xanh đỡ đi ra ngoài, nhíu mày nói: "Cãi nhau cái gì, không có chút quy củ nào cả." Ánh mắt của Lý Diễm Phân lướt qua đám người, sau đó vẫy vẫy tay với Lan San: "Đến chỗ của ta." Lan San vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Lý Diễm Phân, cúi đầu xuống, dáng vẻ bị dọa sợ."Một nha đầu nhỏ bé thôi mà, làm gì phải đuổi cùng giết tận.
Nàng ta ở trong phủ được hơn ba, bốn năm rồi.
Ngươi nói nhẹ nhàng một câu như vậy đánh nàng ta rồi lại trục xuất khỏi phủ, là một chút đường sống cũng không chừa lại cho nàng ta.
Sao bây giờ người lại trở thành lòng dạ độc ác như vậy chứ?" Thẩm Chí Hoan lẳng lặng nhìn Lý Diễm Phân tránh nặng tìm nhẹ, đổi trắng thay đen, thầm nghĩ người này như bây giờ cũng xem như có bản lĩnh, chẳng qua Lý Diễm Phân chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ phê bình thậm tệ của nàng.
Thẩm Chí Hoan không cho bà ta được như ý, nói: "Ồ, ta chính là lòng dạ rắn rết đó.
Hôm nay, nếu như bà quyết tâm muốn che chở cho nàng ta thì ta cũng không cần tiếp tục nể tình nữa." Nàng hỏi Thấm Lan: "Gia nô có ý định hãm hại chủ tử, là tội gì."Thẩm Lan nói: "Bẩm tiểu thư, theo luật quy định, phải xăm chữ, tám mươi trượng, lưu đày ba ngàn dặm."Lan San khẽ giật mình, run rẩy dữ dội hơn: "Phu nhân...!phu nhân mau cứu nô tỳ."Thẩm Chí Hoan nói tiếp: "Thẩm đại nhân của Đại lý tự khanh là bạn tốt nhiều năm của phụ thân.
Nếu như ông ấy biết đứa tiện tỳ này có hành vi như vậy, chắc hẳn sẽ tiện đường đưa nàng ta vào chiếu ngục rồi.""Bà làm chủ tử của nàng ta, không quản tốt chó của mình, còn không biết xấu hổ bảo vệ nàng ta?" Lý Diễm Phân giơ tay chỉ Thẩm Chí Hoan, móng tay đỏ tươi có chút chướng mắt, giọng nói bén nhọn: "Việc xấu trong nhà há có thể rêu rao ở bên ngoài.
Chuyện trong nhà thế mà người lại muốn làm phiền Thẩm đại nhân, ngươi muốn mọi người đều biết sao?"Thẩm Chí Hoan xùy nói: "Mọi người đều biết thì sao?" Nàng kiềm chế xúc động muốn tiến đến bẻ gãy móng tay đỏ tươi kia của Lý Diễm Phân, nương theo lời bà ta: "Từ khi phụ thân ta cưới bà, trò cười của nhà ta bị nhìn thấy còn ít sao? Mỗi lần ta phải đi ra ngoài, không phải bà vẫn luôn tự xưng là chủ mẫu sao, nên lo lắng danh tiếng là bà mới đúng chứ?" Lý Diễm Phân căm phẫn lên tiếng: "Thật...!thật là làm càn! Ngươi im miệng cho ta!"Cục diện căng thẳng, mà ngay giờ phút này, một giọng nói êm tai bỗng nhiên vang lên.
Lý Thư Cẩm vén rèm châu lên, chậm rãi đi đến: "Biểu tỷ, đừng tức giận." Lý Diễm Phân vừa trông thấy Lý Thư Cẩm đi đến, vẻ tức hổn hển trên mặt lập tức vơi hơn nửa, thở dài nói: "Tiểu Cẩm, ôi...".