Điền Môn Danh Hoa

chương 22: phần 8: đợi đến khi hoa úa tàn 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Người đánh lén dĩ nhiên không có ý giúp đỡ Tào Bang, các thuyền nhỏ tránh ra nhường chỗ cho chiếc thuyền vô cùng đặc biệt, thân thuyền được chạm khắc những đóa hoa hỏa diễm tráng lệ, những cánh hoa như những cánh bướm phác họa đầu ngọc diện linh.

Mộc Diễm Sinh trong lòng chợt hiểu, biết rõ ba linh vật ở phía Tây Nam của Điền môn đều là vật thiêng.

“Uỳnh!” Tiếp một tiếng đại bác nổ khiến cho thuyền của nàng bị mất thăng bằng, hai bên đều là cột sóng cao.

Nàng gắng sức ổn định thân thuyền, dùng hết sức lực để chỉ huy, xen lẫn đó là tiếng đại bác rền vang và tiếng người trong môn kêu rên thảm thiết, Dung Xán trong lòng nổi bão, lãnh đạm nói:” Nếu huynh đệ của ta bị thương, ta nhất định huyết tẩy Điền môn.”

Xung quanh mặt nước là những tấm, mảnh thuyền vỡ trôi nổi, nhiều xác người không còn nguyên vẹn, nàng đưa mắt nhìn ngôi làng của người dân vô tội hai bên bờ, toàn bộ bị phá hủy, nhất thời căm hận bộc phát.

“A Khắc Đạt!” nàng hét lớn, hướng tới chiếc thuyền bị bắn trúng mà tìm kiếm. Đi tới bên người hắn, nàng kéo hắn ra khỏi đống đổ vỡ.

“A Khắc Đạt…”

“Tiểu thư, khụ…” A Khắc Đạt thở dốc, dù cho hắn có võ công cao cường mức nào thì trên mặt nước cũng bị yếu đi rất nhiều, máu chảy ra từ vết thương trước ngực nhuộm đỏ cả người hắn, khó nhọc nói ra từng chữ:” Tiểu thư…mau…mau…đi…”

Mộc Diễm Sinh nhìn hắn cười, nhưng con ngươi lại chứa đựng một nỗi bi ai cũng căm hận, hai tay nắm chặt khiến cho móng tay bấm sâu vào trong da thịt.

“Là Phó môn…phó môn chủ… Đoàn thuyền rước dâu đó là giả, Ngụy Kiết và mọi người đều bị lừa gạt, Thương Sơn tổng phân đường có thể gặp nguy hiểm. Môn chủ cùng phu nhân có lẽ cũng gặp nguy hiểm…”

Thuyền của Mộc Diễm Sinh giờ đây trở thành mục tiêu của kẻ địch, gần hết đại bác đã hướng về phía nàng nhưng nàng không hay biết nguy hiểm đang cận kề.

“Đùng! …Uỳnh….!” đại bác đồng thời bắn, đạn khói mùi mịt, trời đất rung chuyển.

Thuyền của Mộc Diễm Sinh đã xuất hiện thương tích, mấy lần cột buồm đã định đổ xuống, tiếng hét sợ hãi cùng một số mảnh vỡ của thuyền chìm vào dòng nước chảy xiết.

Nàng ngẩng đầu quan sát tình hình, thuyền Tào Bang đã lại rất gần, vũ khí chuẩn bị sẵn sàng, khói trắng mù mịt từ đại bác vừa mới được khai hỏa, đối phương đã chuẩn bị xong thuốc nổ, xác định rõ mục tiêu chỉ chờ đợi lệnh của chủ tử.

Tình thế nhanh chóng thay đổi, chiến tranh song phương nhưng điều ngạc nhiên là đối thủ có vũ khí mười phần uy lực, bên ta thuyền nhỏ tuy nhiều nhưng thân thuyền không đủ lớn chỉ có thể mang được một đội pháo binh với số lượng ít. Nhưng ngược lại Tào Bang chỉ có hai thuyền nhưng mỗi thuyền lại mang được bốn tổ, dễ dàng phá tan đội hình kẻ địch, tính cơ động rất cao.

Trên mặt sông là một trận đại chiến, thuyền nhỏ liên tiếp phản kích, thuyền Tào Bang nhanh nhẹn né tránh truy kích, sóng lớn mãnh liệt, trong không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh bị đốt cháy.

Dường như mọi việc diễn ra ở thật xa, Mộc Diễm Sinh thẫn thờ, hai mắt nhìn lơ đãng trong hư không, A Khắc Đạt nằm trong lòng nàng đã sớm tắt thở, bỏ mạng. Một chiếc thuyền nhỏ né tránh pháo binh của kẻ địch, lái về phía nàng, hai thân thuyền dựa sát vào nhau.

“Mộc Diễm Sinh!” Người trên thuyền điên cuồng hét lớn, mặt tái nhợt không còn sắc máu.

“Tam ca, huynh đừng kích động.” Tống Ngọc Lang cười khổ, ngăn Dung Xán lại, hét về phía người còn xót lại duy nhất trên chiếc thuyền rách nát: “Cô nương, cô nên lên thuyền của chúng ta đi, tam ca ta sợ pháo binh làm cô bị thương đó.”

“Ai lo lắng cho nàng?! Ta là muốn bắt sống nàng thôi!” Dung Xán điên cuồng hét lên, miễn cưỡng nhịn lại cảm giác lo lắng trong lòng.

“Tốt! Theo ý tam ca.” Tống Ngọc Lang giơ hai tay lên trấn an, không quên biện minh.

Đúng lúc này, một viên pháo rơi xuống mặt nước sát thân thuyền khiến cho cột nước bắn lên thật mạnh.

“Mộc cô nương, cô mau lên đây đi.” Tống Ngọc Lang một lần nữa khuyên nhủ, Dung Xán im lặng mím môi lạnh lùng quan sát.

Nàng ôm A Khắc Đạt, toàn bộ người đều dính máu tươi, đối với lời khuyên của Tống Ngọc Lang bỏ ngoài tai, “A Khắc Đạt, kim tiên này thay ngươi báo thù.” Môi nàng hôn nhẹ lên mí mắt hắn, tiếp đó nàng đem xác hắn thả vào nước sông, để cho nước chảy che mất thi thể.

Bỗng dưng, nàng đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Dung Xán, trên môi là nụ cười diễm lệ nhưng lại vô cùng thê lương, phảng phất chút nuối tiếc, sau đó nàng dùng hết sức điều khiển thuyền nhỏ lao thẳng vào trung tâm của thuyền địch.

“Mộc Diễm Sinh!” Dung Xán giận dữ ra lệnh cho thuyền chiến đuôi theo, pháo binh không được dừng lại, một mặt bảo vệ nàng, một mặt thay nàng mở đường.

“Đáng chết! Mình đang làm gì thế này?” Hắn giận đến mức muốn ngất xỉu, hận bản thân bất lực, chỉ có thể dựa vào huynh đệ để tới bảo vệ nàng, mà không thể bảo vệ nàng chu toàn. “Chờ chút, bảo vệ nàng chu toàn?” Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế này? “Không! Không!” Hắn chắc chắn là vì muốn bắt sống nàng để xả nỗi hận trong lòng.

Nàng không nói, thấy thuyền địch không còn cách xa nữa, tay phải lôi kim tiên, phá không mà tới, chân lấy đà giẫm mạnh bay tới, cả người như một ngọn lửa diễm lệ lướt trên mặt nước.

Những thân thể trôi nổi trên mặt nước là điểm để nàng lấy lực phóng tới, là huynh đệ trong lòng nàng, đau đớn phẫn hận, dung nhan mĩ lệ hiện lên sát cơ, chưa lại gần kẻ địch, kim tiên trong tay đa xuất chiêu, chiêu thức nhanh như chớp, liên tục rơi xuống, hất văng hơn mười tên hán tử.

“Sở Hùng! Ngươi mau ra đây. Chớ có làm con rùa đen rúc đầu! Ta muốn cùng ngươi quyết đấu! Đi ra…” Nàng tức giận hét lớn, thân hình lơ lửng trong không trung, tìm kiếm tên chỉ huy.

“Kim tiên kia, ngươi và chúng ta đều đang cần tìm chung một người không phải sao? Rõ ràng tổng phân đường an bài quỷ kế, ngươi lại không biết hắn ở chỗ nào?” Một lão già mở miệng, hắn ta chính là Cửu tiết tiên, hướng về phía Mộc Diễm Sinh thủ thế công.

Nàng nhận ra hắn, lão già kia là trưởng lão phân đà Tây Nam của Điền môn, đứng đây đợi nàng, quả thật không tệ.

“Ngụy biện! Rõ ràng là Sở Hùng phản bội môn chủ, hắn một dạ mang hai lòng, muốn thông qua sát thủ Huyền Phong ở Trung Nguyên lấy tính mạng của ta và Lan Tư, vì muốn đoạt chức môn chủ mà hắn khiến cho tổng phân đường rơi vào cục diện đối lập này, thu phục ngoại tộc ở phía Tây Nam, hôm nay lại giết chết người đồng môn. Kim tiên hà tụ không giết hắn, thật xin lỗi huynh đệ Điền môn chết oan.” Nàng dõng dạc nói, kim tiên trong tay tựa có sinh mệnh, đem chủ nhân làm trung tâm để bảo vệ.

“Nhất thời hồ đồ!” Khuôn mặt lão già đen xì, nổi giận nói:” Là môn chủ thiếu quang minh chính đại, lòng dạ tiểu nhân, nghi ngờ phó môn chủ, tạo thành cục diện đối lập, Thương Sơn tổng đường mới chính là đầu sỏ.” Cửu tiết tiên ở giữa không trung đối chọi lại kim tiên. “Mau bắt giữ người lại!”

Tình huống hết sức hỗn loạn, bên nào cũng nói mình đúng. Cuối cùng ai vì chủ nấy, cố gắng cãi lý.

Tựa hồ có người gọi tên nàng, đúng là âm thanh quen thuộc ấy, luôn mang theo một âm sắc tức giận nhưng sâu trong đó là lo lắng quan tâm. Nàng cười một tiếng, kim tiên tung chiêu vô cùng ác liệt, chưởng vừa ra liền đánh gãy cửu tiết tiên, kim tiên một lần nữa xuất chưởng, lão giả kia chắc chắn mất mạng.

“Nàng đang làm gì vậy? Tru diệt đồng môn? Như vậy, nàng và Sở Hùng có gì khác nhau?”

Ý niệm vụt qua, nàng đổ mồ hôi lạnh, vận lực đem kim tiên đánh ra hướng khác làm cho thuyền nhỏ nứt vỡ một góc.

Không lường trước được sự việc, lão giả kia tung sát chiêu, thân thể lão đánh tới, Mộc Diễm Sinh không kịp tránh, hai người bị rơi xuống nước.

Giãy giụa trong nước, nàng lại nghe thấy giọng nói của người ấy.

Hiện giờ nàng đang bị người đằng sau bóp cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ, hô hấp gần như biến mất. Nàng và lão giả lăn lộn, sau đó chìm sâu xuống đáy sông, không còn thấy ánh mặt trời nữa.

Dung Xán không thể nhẫn nhịn được nữa, mặc kệ pháo binh, lao mình xuống nước, giống hệt như ngày đó, hắn bất chấp lao xuống đáy vực để cứu nàng.

“Tam ca!!!” Tống Ngọc Lang khẩn trương, nếu bình thường, hắn sẽ không lo lắng như này, nhưng hiện giờ thân thể tam ca cũng khó để tự bảo toàn. Ai ai, cười khổ trong lòng, hắn nhún người cũng nhảy xuống nước.

“Xán gia! Lục gia!” Trương Hồ kêu lớn.

Kỳ lạ thật! Sao có thể vì một cô nương mà tất cả lại nhảy xuống nước? Hắn nhíu nhíu mi, xoa xoa chòm râu, quyết định xử lí hết kẻ địch trước mặt đã. Nếu địch không ngừng bắn ta cũng không ngừng bắn, nếu chúng ngừng bắn, ta sẽ thắng.

Dưới mặt nước, Dung Xán đang nỗ lực tìm kiếm nàng, hai tay gắng sức hoạt động, muốn đẩy nhanh tốc độ nhưng lực bất tòng tâm.

Nước lạnh buốt, làm cho vết thương của hắn tái phát, nhưng cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng, nước xung quanh đã bị máu của nàng nhuộm đỏ.

Trong lòng hắn cả kinh, không nói một lời nào hắn cố gắng bơi tới, khoảng cách ngắn ngủi lại tựa như vạn dặm, vạn dặm xa trường, hao tổn hết khí lực hắn cuối cùng cũng ôm chặt nàng trong lòng, không chút nghĩ ngợi đem chút dưỡng khí cuối cùng thổi vào miệng nàng.

Mắt đẹp mở ra, ý thức trở lại, hiện giờ trong mắt nàng có kinh ngạc lẫn vui mừng, nàng lấy tay ôm lại hắn.

Nàng không làm sao… Trông thấy đôi mắt xinh đẹp ấy, Dung Xán mơ hồ cảm nhận được ngực có chút đau nhói, người có chút không chống đỡ nổi.

Nàng ôm hắn muốn bơi đi, nhưng người đang ôm nàng lại không nhúc nhích, cùng lúc đó lão giả kia lại nắm chặt chân nàng muốn kéo nàng chết theo.

Nàng liều mình đá chân nhưng đối phương dùng mười phần khí lực muốn chết chung.

Không muốn rời xa chàng, nếu nàng cùng tên kia đấu thì Dung Xán biết phải làm sao.

Chìm dần xuống đáy sông, hai mắt hắn hoảnh hốt, miệng và mũi không có chút không khí.

Nàng không quan tâm, nàng chỉ muốn mình cùng hắn triền miên dây dưa, mặc kệ cho nhân sinh thế nào, thì ta cũng nguyện cùng người khoái hoạt.

Cái miệng nhỏ nhắn in lên môi hắn, thời khắc cuối cùng có thể ở cạnh nhau như vậy là nàng mãn nguyện rồi.

Trong miệng nếm được vị ngọt tanh của máu, là hắn ói ra máu, nhưng nàng không có rời môi hắn, đem thứ kia mà nuốt vào trong bụng.

Đột nhiên trong nước xuất hiện một lực kéo mạnh, hóa ra là Tống Ngọc Lang bới tới, chiêu thức xuất ra như kiếm sắc dễ dàng loại bỏ lão giả kia. Hắn một tay giữ bọn họ, một tay bơi lên mặt nước, ba người cuối cùng nổi lên.

Quan sát tình hình lúc này, các thuyền nhỏ đều đã bị phá hủy, thuyền của Tào bang có chút thương tổn nhỏ, xa xa các thuyền cứu trợ đang tới, một số huynh đệ có tài bơi lội cao siêu đang xuống nước để tìm tung tích của Dung Xán và Tống Ngọc Lang.

Tống Ngọc Lang lấy ra tín hiệu lửa khói nhưng đã bị ướt không thể báo hiệu. Hắn bơi lại gần, lục lọi túi vải dầu trước ngực Dung Xán, hắn vui mừng vì trong túi có chứa mồi lửa, dung nhan tuấn tú có chút ửng đỏ.

Đó là tín hiệu liên lạc của Diêm vương trại “Hưu! Hưu! Hưu!” Liên tiếp ba đóa hoa lửa màu cam nở rộ trong không trung, một hồi lâu sau mới tiêu tan.

“Xán lang!” Mộc Diễm Sinh thần trí nhanh chóng ôm lấy thân thể đang lạnh ngắt của Dung Xán, trong lòng vừa yêu vừa thương xót, lại vội vàng hoảng loạn.

“Mộc cô nương! Ngươi đùng hoảng loạn tam ca của ta đã trải qua không biết bao nhiêu nguy nan, luôn có thể gặp dữ hóa lành…” Hắn sợ nàng không hiểu nên cố ý giải thích:” Cho nên mạng huynh ấy rất lớn, Diêm vương ngại không nhận đâu.”

Mộc Diễm Sinh nhìn hắn cười cảm kích, hôn nhẹ lên gò má của Dung Xán.

“Ta tin, chàng sẽ không sao cả.”

“Cô… không sao chứ?” Tống Ngọc Lang quan tâm hỏi, không hiểu tại sao lại có cảm giác nàng khóc, dường như có một tầng hắc khí bao phủ trên khuôn mặt.

Nàng không nói, chỉ cười.

Kết quả, tín hiệu trên người Dung Xán không chỉ thu hút huynh đệ Tào bang mà còn hấp dẫn một chiếc thuyền khác tới.

Nó lấy hướng này mà phóng hết tốc lực, trên thuyền có treo cao lá cờ Diện Cẩm.

Cờ xí tung bay, mọi người đã nhận ra, đó là thuyền của lão đại Diêm vương trại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio