Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ đó tới giờ Tô Lệ chưa từng ăn qua thịt nướng BBQ, hôm nay ăn một miếng liền dừng không được, nhưng ăn vẫn ít như vậy, cho dù mỗi loại chỉ ăn một miếng thịt, nàng cũng rất nhanh ăn no, chỉ có thể mắt thèm nhìn chứ không ăn được những thứ đó.

Nàng xoa bụng, có hơi chút choáng váng đầu, dạ dày cũng không thoải mái, nhưng tâm tình thì cực kỳ thỏa mãn.

Ăn đồ nướng uống trà sữa, thật sự làm người ta sung sướng a!

"Này ăn không vô? Dạ dày em cũng thật nhỏ, thật đáng yêu."

Giang Chước Dạ tươi cười mang theo một chút sủng nịch, Tô Lệ bị mỹ mạo hấp dẫn, nhịn không được xem đến ngây người, không có trả lời.

"Không có đáng yêu bằng cô."

Một giọng nói từ tính cố tình bị đè thấp bỗng nhiên truyền đến.

Tô Lệ đối với thanh âm này lại rất quen thuộc, vừa nghe thấy trong lòng là một trận phiền chán, cái người này chẳng lẽ còn chưa xong sao? Mình đã từ chối cô ta biết bao nhiêu lần, cô ta còn chưa bỏ qua, hình tượng trước kia đều sụp hết rồi!

Nhưng mà khi Tô Lệ quay đầu nhìn lại, lại bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.

Ứng Phi Yên không biết từ chỗ nào ôm tới một đóa hoa hồng trắng còn vươn chút giọt nước, cùng áo khoác trắng trên người cô ta hợp lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp, cô ta cao ốm, tóc dài ưu nhã rối tung ở bả vai, tay cầm đóa hoa đứng ở khung cảnh quán ăn vặt hỗn độn, có loại cảm giác thoải mái sạch sẽ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nhưng điều làm Tô Lệ kinh ngạc lại là ——

Ứng Phi Yên đi đến trước hai bước, khom lưng xuống, đem đóa hoa trong tay đặt ở tầm tay Giang Chước Dạ, ôn nhu nói:

"Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cảm thấy nó rất giống cô, mạo muội mua tới đưa cô, không ngại đi?"

Toàn bộ quá trình Ứng Phi Yên cũng chưa liếc mắt nhìn Tô Lệ một cái.

Mà Tô Lệ sau khi khiếp sợ qua đi, liếc mắt hướng nơi xa một cái, thấy Du Tiên Tiên ở phía sau một hàng người lớn xếp hàng, còn nhón chân hướng lên quầy bán kem xem.

Trên quầy kia bán là "Kem tình nhân".

Tô Lệ:

"......"

Cho nên, Ứng Phi Yên cố ý tống cổ Du Tiên Tiên đi chỗ hàng dài, còn mình thì chạy nhanh đi mua hoa hồng trắng, chạy tới tặng cho Giang Chước Dạ?

Oa, mạch não tra nữ, đầu nhỏ thông minh của Tô Lệ cuối cùng cũng hoàn toàn không thể lý giải được!

Đóa hoa của Ứng Phi Yên đặt ở trong tầm tay Giang Chước Dạ, cô ta còn tính là có chút chỉ số thông minh, biết Giang Chước Dạ nói chuyện không tha một ai, hơi hơi mỉm cười sau này liền thối lui, hoàn toàn không ham chiến.

Nếu là người bình thường, thấy người mới vừa cùng mình tranh đấu bại dưới tay mình, đột nhiên đưa cho mình hoa, đại khái như thế nào cũng sẽ ngây ra hai giây.

Ứng Phi Yên vốn dĩ tính toán nhân lúc hai giây này nhanh chóng trốn đi, không cho Giang Chước Dạ cơ hội độc miệng mình, lại không dự đoán được, Giang Chước Dạ rốt cuộc không phải người bình thường.

Là một đại ảnh hậu, cái loại sóng gió gì mà chưa gặp qua, năng lực phản ứng lại vượt mức bình thường.

Giang Chước Dạ một tay cầm lên đóa hoa hồng kia, một cái tay khác túm chặt góc áo khoác của Ứng Phi Yên, một tiếng cười lạnh đứng dậy.

Thời gian này không phải giờ ăn cơm, nhưng quán ăn vặt cũng có vài bàn có khách, giờ phút này ánh mắt đều hướng tới drama, tầm mắt của vài người chuyển động qua lại, đầu óc mỗi người đều biên tập ra 7749 cốt truyện tình tay ba.

Ứng Phi Yên mỉm cười quay đầu lại:

"Giang tiểu tỷ, đừng hiểu lầm, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua......"

"Tôi cảm thấy nó cùng cô rất xứng......"

Giang Chước Dạ đánh gãy.

Cô động tác ưu nhã mà đem cánh hoa hồng trắng kia kéo xuống, giơ tay lên, cánh hoa màu trắng cánh hoa bay bay phiêu phiêu, tất cả đều rơi ở trên đầu trên người Ứng Phi Yên.

Các thực khách vây xem một tiếng ồ lên, còn có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, diễn biến đẹp như vậy cũng không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy!

"Giang tiểu tỷ......"

Lúc Ứng Phi Yên còn ngạc nhiên, Giang Chước Dạ thả xong cánh hoa, cuối cùng đem nhành hoa nhét vào giữa cổ áo Ứng Phi Yên, còn đem áo cô ta khép lại.

Cô uyển chuyển nhẹ nhàng nói xong một câu cuối cùng:

"Cùng lễ tang của cô càng xứng hơn."

Giang Chước Dạ tiếp tục ngồi xuống, cầm lấy một xiên thịt dê nướng.

Quần chúng vây quanh hoan hô vỗ tay, có người ở gần đó nghe được câu nói kia, tức khắc cười phụt nước.

Tô Lệ cũng trợn mắt há hốc mồm, sau khi nhìn xem toàn bộ quá trình, quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

Suy nghĩ của Ứng Phi Yên nàng không hiểu được, Giang Chước Dạ vì cái gì mà làm như vậy nàng cũng không hiểu được luôn, nhưng tóm lại thật sảng khoái là được! Quả thật là rất sảng khoái luôn!

Ứng Phi Yên sắc mặt xanh mét, sắc mặt đen giống như đáy nồi dùng mười mấy năm, cô ta mạnh mẽ vẫn duy trì được bình tĩnh, khẽ động khóe miệng, khó coi cười một chút, còn buông lời hung ác:

"Hiện tại cô đối với tôi không có quan hệ tốt, về sau sẽ có lúc cô sẽ phải hối hận."

Giang Chước Dạ "Phụt" bật cười một tiếng, sau đó thấp đầu, cả người cười đến bả vai đều run lên.

Ứng Phi Yên tức giận đến phất tay áo bỏ đi, vừa đi vừa hoảng loạn phủi phủi cánh hoa trắng trên người.

Tô Lệ quay đầu lại xem, Du Tiên Tiên đã sớm bị động tĩnh bên này hấp dẫn, nhìn thấy Ứng Phi Yên bị Giang Chước Dạ ném cánh hoa đầy người, không hiểu chuyện gì qua đi đón Ứng Phi Yên.

Tô Lệ không biết Ứng Phi Yên sẽ cho Du Tiên Tiên lời giải thích như thế nào, cũng không quan tâm cái này.

Chỉ cảm thấy chuyện này vớ vẩn đến buồn cười. HÌnh như sau khi bị mình từ hôn, hào quang nữ chủ của Ứng Phi Yên liền hoàn toàn xé rách, liên quan đến chỉ số thông minh cùng tình thương cũng cùng nhau thoái hóa như nhau.

Quá khôi hài đi!

"Cô ta mơ tưởng cái gì a, là muốn theo đuổi cô sao? Đột nhiên tặng hoa cho cô?"

Nhìn quanh bốn phía, thấy các thực khách xem xong náo nhiệt tiếp tục ăn uống, Tô Lệ cúi đầu cẩn thận hỏi Giang Chước Dạ.

"Ai biết được? Cô ta nhìn như một bệnh nhân tâm thần ấy."

Giang Chước Dạ bình tĩnh cười càng lúc càng bình tĩnh, phảng phất như vừa rồi người thả cánh hoa lung tung không phải cô ấy.

"Cái kia...... Cô không cảm thấy, Ứng Phi Yên có chỗ nào đó không giống bình thường sao?"

Tô Lệ cẩn thận nhìn Giang Chước Dạ, ý đồ tìm một chút biến hóa vi diệu nào đó.

Nàng còn nhớ rõ rành mạch, Giang Chước Dạ mới là nữ chính của toàn bộ thế giới này, đỉnh cấp A Ứng Phi Yên lại còn là người yêu định mệnh của Giang Chước Dạ, độ phù hợp của tin tức tố lên đến 90%.

Nói cách khác, Ứng Phi Yên đột nhiên tới đây đưa hoa cho Giang Chước Dạ, tuy rằng không có logic, nhưng Tô Lệ lại cảm thấy đây là do cốt truyện thúc đẩy, cốt truyện thúc đẩy hai người kia tới với nhau.

Giang Chước Dạ có thể hay không đối với Ứng Phi Yên nhìn bằng con mắt khác, có chút động tâm không?

Đáng tiếc Tô Lệ từ trên mặt ôn nhu bình tĩnh của Giang Chước Dạ hoàn toàn nhìn không ra được.

"Không giống nhau? Chẳng lẽ là trở nên càng ngày ngày ngu?"

Giang Chước Dạ suy nghĩ hỏi.

"Không phải...... Cô có không có cảm thấy, cái lúc rải cánh hoa kia, cô ta vẫn thật đẹp, thật hấp dẫn không?"

Tô Lệ ý đồ hướng dẫn từng bước vấn đề, hỏi ra lại cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng.

Này như thế nào giống như đang tự bóp a?

"Em còn thích cô ta? Em cảm thấy bộ dáng cô ta bị rải cánh hoa thật đẹp? Thật hấp dẫn?"

Giang Chước Dạ cái này là thật sự bị làm khiếp sợ rồi, lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, chiếc đũa và muỗng đều bỏ xuống, tay đặt ở trên bàn, bộ dáng chuẩn bị muốn phẫn nộ tới lật bàn.

"Không đúng không đúng! Tôi hoàn toàn không có cảm thấy cô ta đẹp, tôi nhìn cô ta như nhìn bệnh nhân tâm thần! Chỉ là muốn cùng cô xác nhận một chút, muốn biết cô có cùng cảm giác giống như tôi không...... Không có nghĩ khác đâu!"

Tô Lệ vội vàng giải thích.

Tuy rằng không biết vì sao phải giải thích cho Giang Chước Dạ cái này, nhưng tóm lại, cần thiết giải thích!

Giang Chước Dạ lúc này mới yên lòng:

"Còn tưởng là tôi phải đem em đi khám lại mắt."

Tô Lệ nhịn cười.

Quay đầu lại nhìn lên, bóng dáng của hai người Ứng Phi Yên cùng Du Tiên Tiên sớm đã biến mất, trên mặt đường rải rác cánh hoa.

Tô Lệ bỗng nhiên nghĩ đến:

"Cô không mang khẩu trang, vừa rồi hình ảnh kia hình ảnh nếu như bị người khác chụp đăng lên mạng phải làm sao bây giờ? Phải bỏ tiền ra làm truyền thông sao?"

Giang Chước Dạ ăn một miếng bắp rất nhỏ:

"Tôi mặc kệ chuyện đó, mấy người đó thích đăng thì đăng đi."

Tô Lệ:

"Ngầu quá a người chị em! Nếu ngôi sao nào cũng đều giống cô như vậy thì thật tốt, mỗi ngày chúng ta liền có drama hít không hết."

Giang Chước Dạ hừ lạnh:

"Em muốn hít drama của ai, tôi trực tiếp nói cho em là được, không có so với bên trung gian chênh lệch giá cả bao nhiêu đâu."

Tô Lệ:

"Ha ha ha ha, thật sự sao? Vậy cô nói xem cùng cô hợp tác qua cái người kia......"

Hai người vừa ăn thịt nướng BBQ, càng nói càng nhiều, chờ nói xong ăn xong từ trong tiệm đi ra, mới phát hiện bên ngoài thế mà đã có tuyết rơi.

Bông tuyết rất nhỏ, một đường rơi xuống, trên trời rơi đến trên mặt đất liền tan đi, mặt đất ướt dầm dề, không để lại dấu vết.

Nhưng luôn có chút bông tuyết rơi ở trên áo mũ của người đi đường, để lại từng mảnh từng mảnh trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng nhu hòa, biến mất thật nhanh, lại rất xinh đẹp.

Tô Lệ đứng ở trong nhà ấm áp, nhìn bông tuyết, khóe môi không khỏi lộ ra mỉm cười.

Nàng vươn một bàn tay, hứng được vài bông tuyết nhỏ nhỏ.

Nháy mắt những mảnh bông tuyết tiếp xúc lên làn da, sau khi hứng được hóa thành mảnh băng nhỏ, hình dạng của mảnh băng hình lục giác chỉ lộ ra một giây, liền hóa thành một bọt nước nhỏ.

Trên quần áo Tô Lệ rơi xuống vài mảnh bông tuyết, giữ lại hơi lâu một chút, có thể thấy rõ hình dạng bông hoa lục giác, là tác phẩm điêu luyện sắc sảo từ thiên nhiên.

Từ trước tới nay Tô Lệ chưa từng có ngắm bông tuyết gần như vậy.

Nàng từ khi sinh ra đã bị nhốt ở trong nhà, thời tiết tuyết rơi tuyệt đối không cho phép ra cửa, mở cửa sổ cũng không được, mấy năm gần đây tuy rằng không còn nhiều hạn chế như vậy, nhưng nàng cũng không còn cảm xúc muốn đi ngắm tuyết.

"...... Quá đẹp."

Nàng cảm thán từ đáy lòng, cảm thấy trong lồ ng ngực có vật gì đó tích tụ, cùng những bông tuyết này cùng nhau tan đi.

"Thiên nhiên vốn dĩ rất đẹp. À phải rồi......"

Giang Chước Dạ đứng ở dưới mái hiên, mỉm cười hướng Tô Lệ vươn tay, đem tay Tô Lệ cầm ở trong lòng bàn tay, xoa xoa, làm cho nàng ấm tay.

Kỳ thật Tô Lệ cảm thấy tay Giang Chước Dạ cũng không có ấm áp như vậy, nhưng ngại mặt mũi, nàng không có chọc thủng đối phương, phối hợp cho đối phương xoa tay mình.

"Nghe nói, hướng tới tuyết đầu mùa trong năm cầu nguyện, thì năm sau nguyện vọng sẽ thành hiện thực nga."

Giang Chước Dạ nói.

"A, cô thoạt nhìn không giống như là người sẽ tin chuyện này a!"

Tô Lệ kinh ngạc nhìn đối phương liếc mắt một cái.

"...... Chỉ là cảm thấy cái truyền thuyết này rất đẹp, muốn cầu nguyện một cái không?"

Giang Chước Dạ hơi có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, vậy mà cười đến có chút ngượng ngùng.

Thật đẹp, đây là biểu cảm của diễn viên sao, sao cái dạng biểu tình gì cũng đều có cảm giác có chuyện xưa vậy.

Tô Lệ nhìn kinh ngạc mà cảm thán, nghĩ nghĩ, nàng chắp tay trước ngực, để ở trên cằm, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.

Hy vọng từ nay về sau, có thể chân chính sống cho chính mình, trải nghiệm đủ tuyệt sắc của nhân sinh này.

Mở mắt ra, Giang Chước Dạ ở bên cạnh, tò mò hỏi:

"Vừa mới cầu nguyện cái gì a?"

Tô Lệ cong môi cười, đôi mắt giảo hoạt chớp chớp:

"Không nói cho cô!"

Giang Chước Dạ cười rộ lên.

Hai người đội mũ lên, sóng vai đi vào trong tuyết, người đi đường như không có, thoáng chốc đã tới lúc về nhà.

Tô Lệ còn có chút lưu luyến, duỗi tay túm túm ống tay áo Giang Chước Dạ:

"Lần sau cũng cùng nhau đến đây đi, tôi còn muốn nếm thử thật nhiều đồ ăn khác nha."

Loại đồ ăn đường phố này chưa nói có tốt hay không, nhưng mỗi cái đều chơi thật vui, đối với Tô Lệ mà nói đều đặc biệt mới mẻ.

Giang Chước Dạ gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên giơ tay, ngón tay phất qua lỗ tai Tô Lệ.

Tô Lệ mẫn cảm rụt rụt lỗ tai.

"Có một chút tuyết."

Giang Chước Dạ thanh âm thật nhẹ, giống như bông tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng, không có chút hơi thở nặng nề nào.

Làm Tô Lệ hoài nghi vừa rồi những miếng thịt nướng BBQ đó có phải bị một mình mình ăn sạch hay không, còn cái đại mỹ nữ này chỉ uống nước trái cây?

Vị trí bãi đỗ xe tính ra cũng không xa, hai người chậm rãi đi tới, tốc độ ai cũng không có nhanh hơn.

Bông tuyết chậm rãi lớn hơn một chút, rơi ở trên mũ, trên vai, một mảnh trắng mỏng mỏng lành lạnh.

Tô Lệ quay đầu nhìn mũ Giang Chước Dạ, cười lên tiếng:

"Mũ của cô trắng hết rồi!"

Giang Chước Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu có chút ánh sáng:

"Em cũng vậy."

Tô Lệ mặc là một cái áo lông màu nâu lớn, đem mình bọc đến kín mít.

Giang Chước Dạ mặc lại chỉ là một cái áo khoác bình thường, đội mũ lưỡi trai và kính râm, khẩu trang một hơi thở toàn là thở ra hơi trắng, làm cho trên kính râm tất cả đều là sương mù, cô có chút nhìn không rõ đường đi phía trước.

Sau đó là cái bậc thang nhỏ, dưới chân Giang Chước Dạ bỗng nhiên bị trượt, thiếu chút nữa té ngã dưới đất.

Cô theo bản năng vươn tay ra, sờ đến người ở gần nhất, nắm chặt mượn một chút lực.

Sau khi đứng vững, cô mới phát hiện mình nắm là cánh tay của Tô Lệ, dùng lực có chút lớn, làm áo lông vũ rộng thùng thình trên người Tô Lệ kéo xuống một nửa.

Tô Lệ mặc nửa cái áo lông vũ, lộ ra áo len cao cổ màu trắng, không hề có hình tượng cười ha ha.

"Thì ra cô cũng giống như những O bình thường chúng tôi a, thân thể yếu mềm dễ bị đẩy ngã ~"

Giang Chước Dạ hơi hơi dẩu miệng, hừ một tiếng, ngạo kiều nói:

"Em so với tôi càng dễ đẩy ngã a ~"

Tô Lệ tính nếm thử duỗi tay đi đẩy bả vai Giang Chước Dạ:

"Vậy tới thử xem a!"

Giang Chước Dạ quả nhiên bị đẩy lảo đảo một cái, lảo đảo hai bước mới tự mình đứng vững, cô làm bộ muốn đi phản lại đẩy Tô Lệ, còn chưa có duỗi tay, Tô Lệ liền cười lớn chạy xa.

Hai người ở một mảnh đất trống đùa giỡn truy đuổi trong chốc lát, Tô Lệ nhanh chóng không còn sức lực, đôi tay chống ở đầu gối thở hổn hển.

Giang Chước Dạ chạy tới, tiếng cười trong trẻo vui vẻ, một bàn tay đẩy đẩy Tô Lệ.

Tô Lệ không còn chút sức lực chống cự, cảm giác thân thể mất đi cân bằng thật sự quá xa lạ, trái tim nàng kinh hoảng, huyết áp nháy mắt tăng cao, cả người đều không ổn, trong giọng nói giống như nhét một cục bông, muốn thét lên cũng không thét được được.

Tiếng gió gào thét, khi cơ thể nàng gần như sắp song song với mặt đất, trên eo bỗng nhiên truyền đến một sức lực kiên cố, đem cả người nàng ôm lấy.

Thân thể Tô Lệ cong thành một cái hình chữ U, đầu thiếu chút nữa chạm đến trên mặt đất, bên hông lại bị hai tay chặt chẽ ôm lấy.

Hai tay kia mang theo độ ấm quen thuộc, lập tức đem áo khoác lông kéo chặt, bắt đầu từ bên hông Tô Lệ nhanh chóng nóng lên, rất nhanh mặt cũng đỏ, chân cũng mềm, thậm chí cảm thấy sau lưng có chút mỏi.

Rõ ràng cách nhiều lớp quần áo như vậy, cảm giác tồn tại của đôi tay kia của Giang Chước Dạ lại mãnh liệt như thế, trái tim còn đang kinh hoàng, một chút cũng không có chút nào ngừng lại, bên tai đánh trống reo hò đều là tiếng gió cùng tiếng tim đập.

"A a a......"

Tô Lệ tính tự mình dùng sức đứng lên, nhưng tư thế này thật sự rất khó dùng lực, nàng chỉ là nâng cái đầu đã lao lực rất nhiều, phần eo căn bản không có miếng lực nào, đứng dậy không nổi.

Giang Chước Dạ một bàn tay ở trên lưng Tô Lệ du tẩu, nhanh chóng hướng lên nâng đầu nàng, một cái tay khác ngăn lại toàn bộ phần eo, hai tay cùng nhau dùng sức, đem Tô Lệ kéo đứng lên.

Tô Lệ nhịn không được phát ra âm thanh:

"Từ từ, tôi có thể tự mình đứng......"

Mặt đất ướt sũng, Tô Lệ đứng vững vàng rồi lại đi vài bước, Giang Chước Dạ lại chỉ dời đi tay đang đặt sau đầu nàng, tay bên hông giống như đã bị bỏ quên, vẫn như cũ đáp ở thắt lưng.

Tô Lệ chỉ cảm giác thắt lưng mình giống như đang phát hỏa, không ngừng nóng lên, không biết nguyên do là do áo lông, hay vẫn là vừa rồi một chút vận động.

Mặt nàng hồng hồng, không khỏi duỗi tay đi chà xát mặt, xoay mặt cười xem Giang Chước Dạ:

"Rồi rồi, cô nên đưa tôi về nhà, nếu không nhà tôi đều sốt ruột."

Giang Chước Dạ đôi mắt sáng kinh người, rõ ràng không biểu tình không rõ ràng nhưng lại khắp nơi đều lộ rõ ôn nhu vũ mị.

Cô nhìn chằm chằm mặt Tô Lệ, ôn nhu hỏi:

"Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi lỗ m ãng, em không bị thương chứ?"

Một bàn tay của cô còn đặt ở bên hông Tô Lệ sờ tới sờ lui, cách lớp áo lông vũ, cảm giác cũng không rõ ràng, nhưng càng mê người...... Trong lòng phát ngứa, cảm giác kỳ quái.

Đôi tay Tô Lệ ôm mặt, quay đầu đi không nhìn người:

"Tôi không sao, chúng ta đi nhanh đi."

Tô Lệ bước nhanh về phía trước vài bước, Giang Chước Dạ mới đưa tay dời đi, cười đi theo.

Khi hai người trở lại tiểu khu Tô gia, tuyết đã rơi có chút dày, sắc trời lại tối đen, tầm nhìn đèn xe chiếu ra ngoài rất ngắn, toàn bộ hành trình Giang Chước Dạ đều lái cẩn thận, thời gian cũng hơi có chút trễ.

Tô gia ở sâu trong tiểu khu, nàng khẳng định sẽ không tự mình đi một đoạn đường dài như vậy, chuẩn bị gọi điện thoại kêu trong nhà lái xe ra đón mình một chút.

Điện thoại nàng còn chưa gọi đi, bỗng nhiên nghe thấy "Tích" một tiếng, thanh chắn xe của tiểu khu tự động nâng lên.

"Sao lại thế này?"

Tô Lệ ngạc nhiên hỏi.

Nàng lại vừa thấy, trên tay Giang Chước Dạ cầm một tấm card nhỏ, này rõ ràng là card của người sống ở đây!

Tô Lệ:

"Cô sao lại có card của chỗ này?"

Giang Chước Dạ tươi cười có chút đắc ý:

"Chiều nay mới vừa xong xuôi các thủ tục. Đi thôi hàng xóm, đưa em về nhà."

Tô Lệ cả người đều dại ra, nàng căn bản không nghĩ đến Giang Chước Dạ vậy mà sẽ ở tiểu khu nhà mình mua nhà! Tuy rằng nói là cái tiểu khu này không giàu thì cũng quý, loại thân phận như Giang Chước Dạ ở nơi này mua nhà cũng rất hợp lý, nhưng......

Đầu óc Tô Lệ lòi ra một cái suy nghĩ lớn mật, cảm thấy không có khả năng, lại nhịn không được muốn xác thật, vì thế cẩn thận kéo kéo ống tay áo Giang Chước Dạ:

"Cái này...... Cô vì cái gì muốn ở chỗ này mua nhà a? Có phải hay không, liên quan tới tôi?"

Giang Chước Dạ mở cửa xe, tư thế giãn ra, nghe được lời này nghiêng đầu mỉm cười, ánh đèn đường chiếu đến sâu trong đôi mắt cô, làm cô nhìn qua thật rực rỡ lung linh.

Cô thật nhẹ nhàng nói:

"Em đoán xem?"

Tô Lệ bị câu hỏi này lại làm cho á khẩu không trả lời được, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một cổ ấm áp.

Không cần giải thích nhiều lời, nàng hiểu được, Giang Chước Dạ khẳng định là bởi vì mình mới ở tiểu khu này mua nhà.

Nàng có thể hiểu, loại cấp bậc ảnh hậu như Giang Chước Dạ, ở toàn thành phố chắc chắn có nhiều bất động sản, mua thêm một căn nhà cũng không có gì lạ, lạ ở chỗ, đại ảnh hậu vậy cũng nguyện ý vì mình mà suy xét.

Này có phải hay không có nghĩa là mình ở trong lòng Giang Chước Dạ cũng coi như là một người bạn tương đối quan trọng?

Là khi mua nhà có thể suy xét ở bên cạnh bạn bè!

Loại bạn bè cấp bậc này, Tô Lệ chỉ có một mình Quan Tĩnh Nhàn, hiện tại nhiều thêm một người, nàng cực kỳ vui vẻ.

Loại vui vẻ này, vẫn luôn duy trì đến khi ở cửa nhà xuống xe.

Tô Lệ ngẩng đầu nhìn lên, đèn ở cửa hiên nhà mình sáng trưng, Lý Chân Chân cùng Trương mụ bung dù đứng ở dưới hành lang.

Thấy Tô Lệ xuống xe, Trương mụ chạy nhanh qua bung dù, một mạch đem Tô Lệ hộ tống đến trong phòng.

Tô Lệ nghĩ tính toán cùng Giang Chước Dạ nói tạm biệt, Trương mụ không cho nàng cơ hội này, nàng đành phải quay đầu lại đối với cửa sổ xe, xán lạn cười vẫy vẫy tay.

Trở lại dưới cửa hiên, Tô Lệ đang chuẩn bị cùng mẹ chào hỏi, giương mắt nhìn lại, lại phát hiện Lý Chân Chân đã bung dù đi đến trước xe.

Giang Chước Dạ cũng mở cửa xe, xuống xe, cùng Lý Chân Chân mặt đối mặt.

Chỗ Tô Lệ đứng khá xa, nghe không được hai người rốt cuộc đang nói cái gì.

Nàng thấy Giang Chước Dạ khuôn mặt ôn hòa, thập phần lễ phép đối với Lý Chân Chân hơi hơi khom lưng, nói một ít lời, bóng dáng Lý Chân Chân nhìn qua cũng thật ổn trọng, sau khi hai người nói chuyện, Lý Chân Chân còn phất phất tay, nhìn theo Giang Chước Dạ ngồi trở lại trong xe.

Xe đi rồi, Lý Chân Chân bung dù trở về, sắc mặt ngưng trọng.

Tô Lệ thử hỏi:

"Mẹ, mẹ nhìn thấy bạn con, cảm thấy thế nào a?"

Nàng cũng không tin, mẹ mình còn có thể đối với đại ảnh hậu quốc tế có cái bất mãn gì! Giang Chước Dạ làm bạn bè, căn bản không có bất cứ khuyết điểm gì!

Lý Chân Chân thần sắc ngưng trọng tự hỏi một trận, mang Tô Lệ vào nhà:

"Con là như thế nào làm quen được cô ấy?"

Tô Lệ mặt hơi hơi đỏ lên, về nhà tìm căn phòng thoải mái, cùng mẹ mình trò chuyện nửa đêm, đem từ lúc hai người trải qua quen biết, vui chơi toàn bộ đều nói cho mẹ mình.

Đương nhiên về khúc Ứng Phi Yên làm cho mình động d*c kia, nàng vẫn giấu đi, chỉ là nói lúc trước mình ở ngoài ngủ lại, chính là cùng Giang Chước Dạ ở khách sạn.

Lý Chân Chân nghe cực kỳ nghiêm túc, phảng phất như ở công ty nghe báo cáo tài vụ hằng năm, thường thường đưa ra chi tiết vấn đề, Tô Lệ đều có thể đáp lại.

Đến cuối cùng, Lý Chân Chân mới giải quyết dứt khoát:

"Được, mẹ nhìn người này không vấn đề gì, con có thể tiếp tục cùng cô ấy qua lại, nhưng là nhất định phải chú ý chừng mực, cô ấy so với con lớn nhiều như vậy, kinh nghiệm xã hội cũng phong phú hơn, con cẩn thận bị cô ấy lừa đi, cảm giác có gì không thích hợp lập tức cùng mẹ nói, ngàn vạn lần đừng lại thành giống như cô nhóc nhà Ứng gia, làm chuyện gì cũng đều gạt mẹ, có hiểu không?"

Tô Lệ cảm giác cái từ "Qua lại" này quái quái, lại không biết nó kỳ quái chỗ nào, cười gật đầu đồng ý.

Về phòng, nàng lập tức gọi điện thoại cho Giang Chước Dạ:

"Cô về chưa?"

Bên kia Giang Chước Dạ truyền đến ào ào tiếng nước, cô ở trong âm thanh hỗn loạn của tiếng nước, phảng phất như mang theo sương mù:

"Tôi đang tắm, đêm nay ở lại tiểu khu."

Nói cách khác, Giang Chước Dạ hiện đang ở rất gần chỗ mình tắm rửa...... Không biết mỹ nhân khi tắm sẽ là cảnh đẹp như thế nào đâu......

Tô Lệ tưởng tượng bay cao tám tầng mây suy nghĩ một chút, đuôi lông mày lộ ra tươi cười, lại nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh lấy cái chai, gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng Giang Chước Dạ thoa sữa tắm lên người.

"Có chuyện gì sao?"

Giang Chước Dạ bên kia hỏi.

"Có có có, tôi muốn hỏi chút, cô vừa rồi cùng mẹ tôi rốt cuộc ở trước xe nói cái gì? Mẹ tôi trở về liền đưa ra một đống câu hỏi cho tôi."

Tô Lệ nhớ tới chính sự, nhanh chóng nói.

"Cũng không cái gì, chỉ là thăm hỏi bình thường vài câu, tự giới thiệu, hôm nay làm gì. Còn có, tôi nói mai muốn tới nhà ra mắt, dì nói, dì chờ tôi."

"A! Cô như thế nào đột nhiên muốn tới thăm nhà a! Này cũng quá...... Quá lắm rồi......"

Tô Lệ cả người run lên, cảm giác quái quái, Giang Chước Dạ và mình quen biết cũng không quá lâu đi, này liền muốn tới nhà mình, muốn gặp người nhà? Còn dùng từ nghiêm túc như tới nhà ra mắt như vậy......

Giang Chước Dạ ở bên kia cười khẽ:

"Quá cái gì a? Giữa bạn bè với nhau thường xuyên qua nhà chơi là chuyện thật bình thường a, lại nói hiện tại tôi cũng là hàng xóm của nhà em, tới hỏi thăm không phải càng bình thường sao?"

Tô Lệ không thể phản bác, cuối cùng nghẹn ra một câu:

"Vậy cô từ từ tắm, tắm sạch sẽ chút, mẹ tôi thích sạch sẽ!"

Giang Chước Dạ cười ra tiếng, "Ừ" một cái đồng ý, cúp điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh đi vào thế giới VIP! Chương này là hai chương gộp lại! Ban ngày ngày mai còn có thêm một chương!

Edit cũng có lời muốn nói: Thời gian qua do trường mình bận thi nên mình ra chương này trễ, cũng như tác giả đã nói thì chương này gộp hai chương làm một nên mình cũng có hơi lười. Nên có gì mình sẽ ráng chạy thêm 10 chương trong tháng này nếu thời gian tới mình không có việc bận. Cảm ơn mọi người ủng hộ bộ này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio