Tiếp sau đó, thương nhân phụ thân qua đời. Để lại Tiểu Hôi cùng kế mẫu và hai nhi nữ của nàng. Tuy là cả gia đình chịu sự đau buồn to lớn nhưng vẫn cố gắng tiếp tục nếp sinh hoạt bình thường.
Mà vị tác gia hàng xóm của chúng ta, Đại Tây tiểu thư quyết tâm đem quyển “Ta cùng hàng xóm không thể nói chuyện xưa” trở thành một kiệt tác, nàng luôn lấy những việc bình thường nhỏ nhặt nhằm viện cớ qua nhà hàng xóm, thừa cơ quan sát nhất cử nhất động nhà họ, hơn nữa phải nhớ kỹ.
Hôm nay, một ngày bình thường, từ sớm tinh mơ, khi ánh nắng đầu tiên len qua cửa sổ, một ngày mới lại bắt đầu tại gia đình Tiểu Hôi.
“Tiểu Hôi Tiểu Hôi, đến lúc rời giường rồi!” kế mẫu Mỹ Na quả là người giỏi giang chịu khó, trong nhà việc to việc nhỏ đều một mình giải quyết.
Dương quang kim sắc theo bức màn cửa sổ xuyên qua, chiếu đến ngũ quan “nữ hài tử” mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, môi như cánh hoa đào, mái tóc đen mềm mại, thực làm cho ánh dương quang có phần phai màu.
“Ân…” Tiểu Hôi trở mình một cái “Cho ta ngủ thêm một chút nữa thôi.”
“Không được, mau dậy đi. Ngươi còn có rất nhiều việc phải làm.” Mỹ Na lớn giọng, gào lên như đưa ra mệnh lệnh, Đại Tây tiểu thư lúc này hạ bút ghi: mẫu kế ngược đãi Tiểu hôi, bắt nàng sớm sớm thức dậy làm việc.
“Ân ân…” Tiểu Hôi đáng thương bắt đầu mếu máo “Cho người ta ngủ thêm một hồi thôi, đêm qua khuya người ta mới ngủ.” (Đại Tây tiểu thư của chúng ta cóu dụng cụ nghe lén: phải làm việc đến tận đem mới được ngủ)
“Tiểu Hôi, không phải hôm qua ngươi nó có cái gì…cái gì…” Mỹ Na tuổi đã có điểm lớn, không nhớ rõ Tiểu Hôi đêm qua nói cái kia cái gì “bôi”.
“Nga!” Tiểu Hôi nhảy dựng lên, không xong, thiếu chút nữa quên...
“Tiểu Hôi, nhanh lên, không là không có bữa sáng đâu nga!” (Đại Tây tiểu thư đã rơi lệ thần tình: hài tử đáng thương a, làm việc chậm cư nhiên là không cho cơm ăn...)
Tiểu Hôi một thân nữ phó giả dạng đi xuống lầu, hai muội muội cùng mẹ kế đã ở bàn ăn xong điểm tâm, “Tiểu Hôi, đến phòng bếp lấy sữa cho ta...”
Tiểu Hôi đành miễn cưỡng đi phòng bếp lấy một lọ sữa, mà lúc này, Đại Tây tiểu thư vì “thực địa khảo sát” mà gõ cửa mượn một lọ tàu vị yểu (nước tương) và gì gì đó nữa...
Đầu tiên mắt thấy được cô bé lọ lem xinh đẹp tội nghiệp mặt nhăn nhó theo phòng bếp cầm bình sữa đi ra, thiện lương như Đại Tây tiểu thư không khỏi thương tâm chảy nước mắt mà chạy ra, nàng rưng rưng nước mắt thêm vào sáng tác vĩ đại hai dòng: đem cô bé lọ lẹm xinh đẹp xem như bọn họ người hầu, hầu hạ mẹ kế khó ưa cùng nàng hai tà ác nữ nhân...
“Ân, vừa rồi nữ nhân kia làm sao vậy?” Tiểu Hôi kỳ quái hỏi.
“Ân, ai biết, thời mãn kinh của lão bà là như vậy a.” Liệt na lắc đầu nhún nhún vai nói.
“Tiểu Hôi, còn không mau ngồi xuống ăn điểm tâm, sẽ nguội hết...”
“Không được, không còn kịp rồi”, Tiểu Hôi miệng ngậm một ổ bánh bao, cầm trong tay một lọ nước trái cây, nhanh như chớp chạy đi.
“Ân, ca ca làm gì? Ăn mặc cổ quái như vậy?” An Na vẻ ngái ngủ từ phòng trong đi ra, thấy Tiểu Hôi một thân phó nữ trang kỳ quái hỏi.
“Ân, đứa nhỏ này, thích theo trào lưu, học người ta cái gì cái gì... cosplay nga!” Mỹ na cuối cùng nhớ ra cái kia Tiểu Hôi nói ra thực mới mẻ danh từ.
[Người qua đường: ngã ngửa!]