Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần thứ hai Đồng Thu và Hoắc Tri Hành gặp mặt là vào một ngày mưa, hơn nữa còn là bất ngờ gặp mặt.
Sau lần đầu gặp mặt đó, Đồng Thu về đến nhà lập tức bị mẹ anh túm lại hỏi cảm giác thế nào, trên mặt dán hai chữ “Nhiều chuyện” to đùng.
Đồng Thu cố tình không nói, chơi trò thần bí, trốn về phòng đọc sách chơi game.
Tối hôm đó Hoắc Tri Hành gửi tin nhắn tới, hai người hẹn nhau cuối tuần tối thứ sáu cùng nhau đi ăn rồi xem phim, Đồng Thu còn rất chờ mong.
Nhưng lại không nghĩ tới, còn chưa tới thứ sáu, hai người đã gặp lại.
Chiều thứ tư, Đồng Thu bị phái đi họp ở phòng giáo dục. Lúc đến trời vẫn còn quang đãng trong xanh, ai ngờ lúc về lại bất ngờ đổ mưa ầm ầm.
Đồng Thu không có dù, gọi taxi lại không được, vì thế đành đứng ở trước cổng phòng giáo dục trú mưa.
Anh chiều nay không có tiết, cũng không cần gấp gáp trở về.
Đang đứng chơi game trên điện thoại đột nhiên nghe thấy có người gọi anh.
Đồng Thu ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài có một người đang mặc áo mưa, anh vẫn còn ngẩn ngơ mãi cho tới khi người kia đến gần, cởi mũ áo mưa ra, anh lúc này mới nhận ra là Hoắc Tri Hành.
“Trùng hợp vậy!” Đồng Thu nhanh chóng cất điện thoại, sợ bị đối phương nhìn thấy anh đang chơi Pikachu.
Chính là cái game này nè.
Hoắc Tri Hành cũng rất ngạc nhiên, cười hỏi anh: “Sao em lại ở chỗ này?”
“Tôi tới đây họp.” Đồng Thu nói, “Lúc đi ra thì phát hiện trời mưa, không mang dù.”
Hoắc Tri Hành gật đầu, vẫy vẫy tay nói: “Em đợi tôi một lát.”
Hắn xoay người đi ra ngoài, Đồng Thu thấy hắn đi về phía chỗ xe cảnh sát.
Lúc Hoắc Tri Hành quay trở lại, đưa cho Đồng Thu một cái dù, là dù gấp màu đen.
“Đây là của tôi, em lấy dùng tạm đi.”
Đồng Thu có hơi ngại: “Vậy anh….”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Tôi có áo mưa rồi. Cái dù này là đồ dự phòng để trong xe, em cứ lấy dùng đi.”
Hắn đã nói như vậy, Đồng Thu cũng không từ chối nữa.
“Vậy thì cám ơn!” Đồng Thu nói, “Cũng may là gặp anh, nếu không tôi cũng không biết lúc nào mới có thể về được.”
“Ở chỗ này rất khó gọi xe.” Hoắc Tri Hành nói, “Em phải đi sang phố Tam Hồ bên kia, ở đó có nhiều taxi.”
Đồng Thu rất ít khi đến chỗ này, đối với cái này cũng không rành lắm.
“Đường một chiều nên ít xe.” Hoắc Tri Hành nói, “Lúc này trời mưa, lại càng khó gọi xe.”
Đằng sau có người gọi Hoắc Tri Hành, hắn cũng không tiếp tục ở lại, nói với Đồng Thu: “Trời mưa đường trơn, em chú ý an toàn, tôi đi làm việc trước.”
Đồng Thu gật đầu, lại nói cám ơn với hắn lần nữa.
Hoắc Tri Hành đội mũ áo mưa lên, lao vào trong màn mưa, cùng người đang đứng ở bên ngoài chờ hắn chạy về phía một tòa nhà khác.
Đồng Thu đứng ở đó, nhìn đối phương cho đến khi người ta tiến vào tòa nhà không còn thấy bóng dáng, lúc này mới bung dù, sải chân đi về.
Lúc đầu bị bắt đến bên này họp Đồng Thu rất bực bội, thay vì ở chỗ này ngủ gà ngủ gật, anh vẫn thích ngồi trong văn phòng đọc sách tham khảo hơn.
Có điều bây giờ, không hiểu sao tâm tình anh lại rất tốt, tốt đến mức hận không thể huýt sáo.
Nhưng đáng tiếc là, anh không biết huýt sáo.
Lúc Đồng Thu về tới trường học thì mưa đã tạnh. Anh gửi cho Hoắc Tri Hành một tin nhắn, đầu tiên là cám ơn thêm lần nữa, sau đó nói lần sau gặp mặt sẽ trả dù lại cho Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành trả lời anh: Lần sau gặp mặt thì được, nhưng cái dù thì cứ để ở chỗ em đi, biết đâu có lúc nào cần đến.
Đồng Thu đã nói “Như vậy thì ngại lắm.”, nhưng đến thứ sáu gặp lại, anh thật sự quên mất chuyện này. Cái dù kia sau này vẫn cứ nằm trong ngăn kéo ở văn phòng anh.
Đồng Thu người này ánh mắt rất cao, yêu cầu cũng rất nhiều.
Mẹ Đồng Thu từng nói: “Anh có biết vì sao anh lớn như này rồi mà còn chưa có người yêu không? Đó là vì anh quá kén chọn!”
Nhưng mà Đồng Thu cảm thấy, dù sao cũng đã hơn ba mươi tuổi, kén chọn nhiều năm như vậy, không thể vào giây phút cuối cùng lại gục ngã, hoặc là không chọn, đã chọn thì phải chọn một người ai nấy đều phải ngước nhìn.
Anh vốn cho rằng khó mà tìm được, người có thể lọt vào mắt thầy giáo Đồng anh quá ít.
Nhưng mà, sau hai lần gặp Hoắc Tri Hành, anh phát hiện anh rất chờ mong lần gặp tiếp theo.
Đồng Thu không ngốc, anh biết rõ thế này nghĩa là gì.
Buổi sáng thứ sáu, Đồng Thu thay ba bộ quần áo, soi gương hơn một tiếng đồng hồ.
Mẹ anh nói: “Anh hôm nay muốn đi thảm đỏ à?”
Đồng Thu nói: “Tối nay con có hẹn….”
Mẹ Đồng Thu nghe xong, lập tức nói: “Con tiếp tục đi, sửa soạn bản thân cho đẹp vào, để lại ấn tượng tốt cho người ta.”
“Vị phu nhân này, ngài trở mặt cũng nhanh quá đấy.”
Bình thường Đồng Thu đều chờ học sinh học xong giờ tự học buổi tối rồi mới về, nhưng bởi vì thứ sáu có hẹn, buổi tối anh lại không có tiết dạy, vừa đúng giờ anh đã ra về.
Đồng Thu vốn đã chuẩn bị xong tâm lý Hoắc Tri Hành sẽ trễ nửa tiếng lần nữa, không ngờ hôm nay đối phương còn đến sớm hơn anh.
Hai người hẹn nhau gặp mặt ở một trung tâm thương mại, ăn cơm xong thì có thể lên lầu xem phim.
Gọi xe từ trường học đến đó, lại ngay vào giờ cao điểm, lúc đến nơi đã trễ năm phút so với giờ hẹn.
Còn chưa có xuống xe, anh đã lấy di động gọi điện cho Hoắc Tri Hành, muốn hỏi đối phương xem anh nên đến đâu đợi, kết quả vừa mới móc điện thoại ra đã nhìn thấy một người đang đứng ở ven đường, chính là đối tượng hẹn hò tối hôm nay, cảnh sát Hoắc.
Đồng Thu nhìn thời gian, phát hiện mình đã trễ, cảm thấy vô cùng ngại, xe taxi vừa dừng, anh lập tức xuống xe.
Hoắc Tri Hành cũng nhìn thấy anh, đón anh bằng một nụ cười.
Đồng Thu đi về phía Hoắc Tri Hành, kết quả vừa đi được hai bước đã bị tài xế taxi gọi lại: “Vị tiên sinh này, anh còn chưa có trả tiền.”
Một câu này nói rất vang dội, Hoắc Tri Hành vừa đi tới nghe được rõ ràng rành mạch.
Đồng Thu vỗ đầu một cái: “Ôi thật xin lỗi, tôi vội quá nên quên mất!”
Anh quay người lấy ví tiền, tiền còn chưa kịp lấy ra, Hoắc Tri Hành đã trả dùm anh rồi.
“Được rồi, đi thôi!” Hoắc Tri Hành vẫn luôn nhìn anh cười dịu dàng, bởi vậy Đồng Thu lại càng xấu hổ.
Đồng Thu lúng túng cất ví tiền đi, cảm thấy mình vừa rồi cực kỳ ngu xuẩn, làm xấu mặt tập thể giáo viên nhân dân mất rồi.
Hai người tiến vào trung tâm thương mại, đều bày đặt chơi trò rụt rè, ai cũng không nói muốn ăn cái gì, hỏi một câu thì là “Tùy tiện”, hỏi thêm câu nữa chính là “Sao cũng được.”
Đồng Thu chịu không nổi như vậy, cuối cùng đúng là không có cách nào, hai người tùy tiện chọn đại một nhà hàng vào ăn, kết quả khó ăn muốn chết.
Cơm khó ăn, nhưng người ăn cùng không tệ, tâm tình Đồng Thu vẫn rất tốt.
Ngày đó hai người cuối cùng cũng xem được phim, hơn nữa Hoắc Tri Hành không có bị gọi đi chấp hành nhiệm vụ giữa chừng.
Xem xong phim thì cũng đã khuya, tâm tình hai người đều không tệ, ai cũng không vội vã gấp gáp về nhà, cùng nhau đi dạo ở quảng trường nhỏ bên ngoài trung tâm thương mại. Sau đó Hoắc Tri Hành nói: “Thầy giáo Đồng, con người tôi tính tình thẳng thắn, có mấy điều tôi muốn nói luôn.”
Đồng Thu nhìn hắn: “Ừ, anh nói đi, tôi thích người thẳng thắn.”
“Hai chúng ta hôm nay xem như là lần thứ hai chính thức gặp mặt, lần trước ở phòng giáo dục thì không tính.” Hoắc Tri Hành nói, “Chúng ta đúng là còn chưa hiểu rõ về nhau, nhưng tôi rất có hảo cảm với em.”
Lời này ai nghe vào đều sẽ vui vẻ, Đồng Thu cũng không ngoại lệ, đặc biệt là, anh cảm thấy Hoắc Tri Hành người này không tệ.
“Hai chúng ta quen biết nhau, mục đích chính là để nói chuyện yêu đương, cho nên tôi muốn nói, hay là chúng ta thử hẹn hò nhé?” Hoắc Tri Hành nói xong, còn rất ngại ngùng, “Tôi có phải là hơi vội vàng quá không?”
Đồng Thu đúng là không nghĩ tới Hoắc Tri Hành nhanh như vậy đã muốn cùng anh xác lập quan hệ. Nhưng mà nghĩ lại một chút, hai người cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, mục đích ban đầu đúng là để kết giao, hay nói cách khác chính là lấy hôn nhân làm tiền đề. Cả hai đều cảm thấy đối phương không tệ, cũng không cần đi từng bước từng bước, lề mà lề mề tốn thời gian, thôi thì tiến tới luôn cho rồi, chứ còn tính toán làm gì nữa?
Thấy Đồng Thu không nói gì, Hoắc Tri Hành lúng túng.
“Nếu em cảm thấy quá đột ngột, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, em không cần quá áp lực.” Hoắc Tri Hành nói, “Chủ yếu là vì tôi cảm thấy điều kiện em tốt như vậy, tôi mà không tranh thủ, lỡ như em bị ai bắt mất thì sao.”
Đồng Thu nở nụ cười: “Đây là khen tôi sao?”
“Đúng là khen em!” Hoắc Tri Hành cũng cười, nhìn anh nói: “Tôi là lo lắng thật sự!”
Đồng Thu xưa nay nghe không ít lời khen, mỗi lần được khen cả người đều lâng lâng.
Anh cười nói: “Tôi cảm thấy anh cũng rất tốt.”
Hoắc Tri Hành đứng thẳng người: “Vậy ý của thầy giáo Đồng là….”
Đồng Thu nói: “Tôi cảm thấy hai chúng ta có thể hẹn hò thử xem.”
Anh nói xong, hai người đàn ông cao lớn đứng ở cái quảng trường nhỏ, nhìn đối phương cười phải nói là ngọt ngào.
Có cô bé ôm hoa hồng đi đến: “Chú ơi! Mua bó hoa tặng anh trai này đi ạ!”
Hoắc Tri Hành đặc biệt muốn cảm khái, trẻ con bây giờ thật tinh mắt, nhìn một cái liền biết ai đang nói chuyện yêu đương, hai người vừa mới xác định quan hệ, bé con này đã ngay lập tức đi tới.
Còn nữa, gọi hắn là chú, gọi Đồng Thu là anh, đây là chuyện gì vậy?
Hoắc Tri Hành xưa nay cũng không phải kiểu người lãng mạn gì, sống hơn ba mươi năm hắn cũng chưa từng tặng hoa cho người khác, nhưng mà bây giờ…. bị ngốc mới không mua.
Đồng Thu nói: “Không cần, chúng tôi không cần phải hình thức như vậy!”
Anh càng nói như vậy, Hoắc Tri Hành càng cảm thấy hoa này nhất định phải mua.
Hắn móc ví ra, hỏi cô bé bán hoa: “Một bó bao nhiêu tiền?”
“ đồng một bông.” Bé con cười phải nói là vô cùng ngọt ngào.
Đồng Thu đi tới kéo tay áo Hoắc Tri Hành, “Chợ sáng bán có đồng một bông.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Cái đó không giống, hôm nay ý nghĩa đặc biệt.”
Hắn móc tiền đưa cho cô bé: “Tặng cho anh trai này bông.”
Đồng Thu đứng bên cạnh cười sửa lại: “Là chú!”
Hoắc Tri Hành nhìn anh: “Em nhìn vẫn rất trẻ.”
“Anh nhìn cũng không già.”
Cô bé đếm bông hoa, đưa cho Đồng Thu. Cái miệng nhỏ vô cùng ngọt nói: “Chúc hai anh trai trường trường cửu cửu!” (Lâu lâu dài dài)
Đồng Thu lần đầu tiên trong đời nhận được hoa hồng, buổi tối về nhà bị mẹ bắt gặp.
“Chậc chậc chậc, mẹ của anh còn chưa được tặng hoa hồng bao giờ.”
Đồng Thu đắc ý, lông mày cũng muốn nhướn lên tới trời: “Hâm mộ không? Ghen tị à? Mẹ kiếm ba đi, bảo ông ấy mua cho mẹ!”
Mẹ Đồng Thu ghét bỏ bĩu môi, sau đó tiếp tục nhiều chuyện: “Sao rồi? Hoa hồng cũng đã tặng, đây là thành rồi?
Đồng Thu lượn quanh nhà một vòng, không tìm được lọ cắm hoa. Đành lấy một chai nước khoáng rót đầy nước, cắm hoa vào.
“Coi như vậy đi.” Anh vui vẻ nhìn hoa cười.
Mẹ Đồng Thu khó hiểu: “Coi như vậy đi là thế nào? Người trẻ tuổi mấy anh có thể đừng làm mấy chuyện mơ hồ như thế được không?”
“Chính là quyết định tạm thời hẹn hò thử xem.” Đồng Thu nói, “Sau này nếu thấy không được thì chia tay.”
Mẹ Đồng Thu đập một phát lên lưng anh: “Con nghiêm túc cho mẹ, nói thì nói thế, nhưng cũng đừng có mà hẹn hò mới được vài ngày đã chia tay….! Không thể tùy tiện như vậy!”