Uyển Lam ngồi trong kiệu hoa hồi hộp, hôm nay nàng là tân nương à, vén một góc khăn trùm đầu nhìn ra cửa kiệu. Dân chúng nô nức đổ xô ra đường để xem sự kiện trọng đại này, đồng thời trong kinh thành cũng một kiệu hoa khác đang tiến về Hàn vương phủ, kì lạ là tân lang Hàn vương đáng lý ra là phải ở chỗ của Đường đại tiểu thư mới đúng lễ. Ngọc Nhi vừa đi vừa gọi Uyển Lam:
- Tiểu thư, người vẫn ổn chứ
Uyển Lam vẫn từ tốn trả lời, nàng thật sự muốn hôn lễ của mình được trọn vẹn à:
- Ta không sao! Tiếp tục đi đi
Uyển Lam vẫn không hay biết rằng khi Hàn Phong tới Đường phủ rước dâu đã bỏ một mình nàng ở lại trên kiệu, và hắn đã đến rước trắc phi của mình. Hắn sợ trắc phi của hắn thiệt thòi, muốn cho nàng một hôn lễ đàng hoàng à, nên hắn đã sắp xếp cho nàng ta trở thành con nuôi của một viên quan nhỏ.
Trước cửa lớn của Hàn phủ, hai kiệu hoa đã đến, cùng một lúc nhưng chỉ có một kiệu là được Hàn vương quan tâm, nhẹ nhàng vén màn kiệu và cầm tay tân nương ra ngoài. Diệp Hạ Du tuy là trắc phi nhưng phục sức lộng lẫy không thua gì chính phi, nàng ta từng bước từng bước tiến vào cổng Hàn phủ dưới ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Ngọc nhi thấy vậy cũng bất bình cho tiểu thư nhà mình nhưng nhớ lời căn dặn của tể tướng là phải biết nhẫn nhịn, không được làm chuyện gì quá quắt gây ảnh hưởng tới Đường gia nên đành im lặng. Uyển Lam sốt ruột cầm hờ vào váy, Hàn Phong! Sao chàng chưa vén màn kiệu cho thiếp ?
Vài phút trôi qua, Uyển Lam vẫn là không chịu nổi, nàng tự bước ra khỏi kiệu. Ngọc Nhi hoảng hốt lên tiếng:
- Tiểu thư người....!
Uyển Lam không nói gì, nàng vén luôn khăn trùm đầu của mình, nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng. Hàn Phong đâu ?
Nhìn lại thì thấy một kiệu hoa khác đang đứng song song với kiệu của nàng, nàng quay sang a hoàn Ngọc Nhi của mình. Ngọc Nhi chỉ cụp mắt không dám trả lời. Uyển Lam như là tia chớp, cô không đợi gì nữa vội chạy vào trong phủ. Một đôi phu thê đang hành lễ, người mà nàng yêu như sinh mạng đang cùng với một cô nương khác đang thành thân.
- Hàn Phong ?
Hàn Phong vô thức dừng động tác, quay đầu lại nhìn Uyển Lam:
- Ngươi còn đứng đó!
Uyển Lam chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vị tân nương kia cũng vén một góc khăn trùm đầu khẽ lên tiếng:
- Phong ?
- Diệp Hạ Du ?
Uyển Lam nắm chặt tay lại, gằn từng tiếng. Rõ ràng hôm nay là đại hôn của nàng nhưng tân nương duy nhất lại không phải có một mình nàng. Chẳng phải trắc phi đã vào vương phủ một tháng trước rồi sao? Tại sao? Sao chàng lại nhẫn tâm như vậy ? Chẳng lẽ một cơ hội để bên chàng, chàng cũng không có ta sao ?
Hàn Phong lúc này mới lên tiếng, cũng không phải để giải thích cho ai kia hiểu, đơn giản vì chàng muốn kết thúc nhanh chuyện này.
- Ta muốn cho nàng ấy một hôn lễ đàng hoàng.
- Hôn lễ sao? Tháng trước chẳng phải nàng ta đã vào vương phủ rồi sao ? Chàng nên nhớ đây là hôn lễ của chúng ta.
Diệp Hạ Du lúc này tỏ vẻ thật tội nghiệp đáng thương, nàng ta đôi mắt nhỏ lệ nhìn Hàn Phong:
- Đường tiểu thư đừng trách Phong, là tại ta muốn như vậy. Ta xin lỗi, ta đã nói với Phong là ta là trắc phi vào vương phủ trước thì không đúng lễ nghĩa nên ....
Uyển Lam cố ý nói lớn để ngăn chặn nàng ta:
- Nên ngươi cố ý muốn tổ chức vào hôm nay ?
Diệp Hạ Du lúng túng:
- Ta... ta không cố ý.
Hôn lễ này dưới sự chứng kiến của các quan viên trong triều đình à, hôm nay quả thật là một trò hề cho người ta đàm tiếu, chính phi và trắc phi chưa gì hết đã không thuận hoà còn ra thể thống gì. Một số người còn nói Đường đại tiểu thư quả là không thông hiểu đạo lý, ra vẻ bênh vực cho trắc phi tội nghiệp kia á.
Hàn Phong nạt ngang:
- Thôi đi, ngươi cũng có thể đơn phương từ bỏ hôn sự này.
Từ bỏ ? chàng nói ta phải từ bỏ ? Hôn sự này là do thánh thượng ban, muốn bỏ là bỏ sao, chẳng khác nào nàng kháng chỉ. Uyển Lam tức thời suy nghĩ: nếu bây giờ nàng làm loạn chẳng phải cũng là kháng chỉ, nàng ta là cũng là thánh chỉ ban xuống làm trắc phi nha. Còn chưa tính mặt mũi của phụ thân, nàng biết để đâu chứ, chỉ được dịp cho thiên hạ bàn tán nàng là độc ác xấu xa. Uyển Lam còn chưa lên tiếng thì ả ta đã lên tiếng phá vỡ không gian im lặng này.
- Phong, chàng hãy làm lễ bái đường với tỷ tỷ trước được không ? Tỷ tỷ dù gì cũng là chính phi, thiếp không sao đâu, thiếp cam tâm tình nguyện.
Hay cho một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ. Tiếng tỷ tỷ của nàng ta nàng quả thật không dám nhận à, đúng là hồ ly tinh, chuyên mê hoặc đàn ông.
Hàn Phong gật đầu rồi vén khăn trùm đầu lại y như cũ cho nàng ta, xem Uyển Lam như không hề tồn tại. Ngọc Nhi vội vàng cũng đem khăn đội lại cho nàng, Ngọc nhi biết tiểu thư đang kiềm chế cảm xúc của mình nên cũng không dám nhiều lời.