Điền Viên Cốc Hương

quyển 2 chương 57: dục tốc tắc bất đạt*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

`

Dục tốc tắc bất đạt = Nôn nóng vội vàng sẽ thất bại

Mọi người ở tửu lâu bận việc, tiệm vải của An Cẩm Hiên và Kinh Trập vẫn kinh doanh như cũ, không bị ảnh hưởng gì, chỉ là bọn hắn luôn có vẻ thần bí, mọi người ngẫu nhiên hỏi, bọn hắn cũng chỉ nói Nhị thúc công kêu làm như vậy, chuyện khác không hé môi, mọi người bận việc nên không hỏi thêm.

Người nhiều lực lượng lớn, mọi người đều chăm chút bố trí trên lầu, phải làm ra vài nhã các trong không gian hữu hạn này, nhưng không thể quá mức chật chội, đây thật sự là một sự khảo nghiệm, Lí Đắc Tuyền ở trên lầu xoay ngang kẻ dọc, rốt cuộc cũng định xong. Phòng ngăn tuy hẹp, nhưng cũng có hương vị u nhã kín đáo.

Mọi người thương nghị Tiểu Mãn thếu đồ án phù hợp với tên phòng, tỷ như nhã gian Trúc Dật Hiên, ở địa phương phụ cận có thể thêu một ít thúy trúc, An Cẩm Hiên và Kinh Trập còn tính toán vẽ một vài bức tranh thuỷ mặc lấy trúc làm chủ đề, hai bên lối đi thêu màu đất đỏ, người xem có thể không vui vẻ thoải mái sao, phảng phất như từng bước đi sâu vào trong rừng trúc. Cốc Vũ ở chỗ này hao hết tâm tư phối hợp đồ ăn, đã kêu là trúc, nhất định phải dụng tâm trên tên gọi, tỷ như rượu thì chọn trúc diệp thanh tốt nhất, món ăn có thể dùng măng, mùa xuân thì không thành vấn đề, mùa thu đông có măng trúc, măng chua...

Lại tỷ như nghe Vũ Các, là mảnh nước non thoải mái, một giọt mưa cũng không có, chỉ thấy rừng trúc tán loạn, cánh hồng đầy đất, mái hiên tí tách mưa rơi. Để phối hợp, Cốc Vũ bên này làm một ít canh, món ăn rất thanh nhã, không có thịt cá, cho dù là có, cũng nhất định có đầu đề.

An Cẩm Hiên bọn họ bàn luận xong, quay đầu lại nhìn Kinh Trập nói: “Như vậy có chút bảo thủ, ngươi đoán sẽ không dẫn tới toàn là tú tài hủ lậu đến đây đi? Nếu không về sau chúng ta phải kêu là tú tài oa (hang ổ).”

Mọi người cười rộ lên. Kinh Trập không nói gì, Cốc Vũ mở miệng, “Cũng cần xem địa điểm, nếu ở trong thành khẳng định thấy được, có người thích nơi thanh nhã. Chỉ là chúng ta không phải là trà lâu, chúng ta là tửu lâu, là nơi ăn uống, là tửu lâu trấn trên, người nhà giàu ước gì có một nơi như vậy, có vẻ mình so với người khác cao nhã, kiến thức cao đủ để ngắm trăng hóng gió, lộ ra thân phận bản thân. Chúng ta quản hắn cổ hủ hay không cổ hủ, không chừng đến lúc đó người nơi này ước gì hủ lậu tỏ vẻ mình kiến thức.”

Cổ hủ hay không cũng chỉ là cách nói, mọi người vẫn hưng trí bừng bừng đi bận việc, cảm giác mình có rất nhiều chuyện phải làm, mệt nhưng có cảm giác thành tựu. Đặc biệt là Tiểu Mãn, vừa muốn thêu vừa muốn cắt giấy, Tiểu Hà chỉ cần ngồi một chỗ thêu đất gì đó đơn giản không ít, kích cỡ đều tính xong, Tiểu Mãn muốn về nhà, ở đây cũng không giúp gì được, đi về còn có thể cùng Vương Thị bận việc, khẳng định nhanh hơn không ít, mọi người cũng nghĩ như vậy, kêu Đại Lâm đưa Tiểu Mãn về.

Tiểu Mãn chân trước vừa đi, Thạch Bộ đầu sau lưng đã tới. Cốc Vũ như cũ không cho hắn sắc mặt tốt, biết Tiểu Mãn tựa hồ cũng không có ý gì, nếu không thích náo nhiệt, sao thường đi qua bên Tam tiểu thư, vui đùa như cũ, Thạch Bộ đầu ba ngày hai bận đến, nàng không hề đi ra ngoài, đã thế còn về nhà, Cốc Vũ trong lòng có ý, nói chuyện với Thạch Bộ đầu không quá khắc nghiệt nữa, “Tỷ tỷ ta về rồi, ngươi không cần đến, khi có kết quả xử án lại đến nói đi.”

Mặt Thạch Bộ đầu cứng đờ, không biết nên ứng phó thế nào với tiểu yêu quái này, đứng lặng sửng sốt, Cốc Vũ cũng không xen vào hắn nữa.

Mấy người Lí Đắc Tuyền đều ở trên lầu bận việc, điêu khắc này nọ đều phải phối hợp, kết cấu từng điểm thành hình, mệt thì mệt, nhưng khí thế ngất trời.

Cứ như vậy, đã không còn nhiều chuyện phải lo, chủ yếu lúc này là phải tìm vài tiểu nhị tốt nhất, trung hậu thành thật lại kiên cường, phương diện ngân lượng tự nhiên so với tửu lâu khác trả cao hơn, theo như vậy đi xem xét.

Tận lực đưa ra thực đơn, vẫn chưa tìm được đầu bếp, không thể chậm rãi tìm. Cốc Vũ nghĩ tới một ít thực đơn khác biệt, thí dụ như vịt nướng, bao tử heo nhồi gà, còn có làm một dãy rút xương, nào là giò heo rút xương, gà vịt rút xương, đặc biệt giò heo rút xương, mọi người khen không dứt miệng.

Cốc Vũ rất đắc ý, giò heo sau khi rút hết xương, dùng lạt tre trúc cột lại thật chặt, rồi bỏ vào nồi nấu vài canh giờ, chờ toàn bộ giò thịt đều chín mới vớt lên. Vớt lên chờ nguội hắn mới cởi bỏ dây trúc, cắt thành lát mỏng, thịt mỡ nạc giao nhau như trang trí hoa văn, chỗ trắng trong suốt, chỗ đỏ sậm là thịt nạc nấu chín, ăn không giống như chân giò ăn thường ngày, không có ngấy như vậy, mười phần vị thịt, hai người ăn một cái giò heo cũng không kêu là nhiều.

Cái này cũng chưa tính, thịt thái lát đặt chình tề trong mâm sứ men xanh, Cốc Vũ lại điều chế nước cốt, ngâm gừng tươi, dưa chuột muối chua, nước cốt đổ vào chén, trồn rau dưa, để vào mâm thịt, nếu không do Cốc Vũ cố ý nói ra, mọi người không nghĩ ra đây là chân giò.

Cốc Vũ rất đắc ý, món này là lúc đi phía nam ngẫu nhiên ăn được, trở về nhớ mãi không quên cố ý nghiên cứu qua, không ngờ giờ phút này có thể phát huy công dụng.

Hứa Tần Thị ăn vài miếng, xúc miệng, nhíu mày lắc đầu. Cốc Vũ sửng sốt, cho rằng nàng không vừa lòng hay phát hiện khuyết điểm gì, “Mỗ mỗ, sao ngươi lắc đầu vậy?”

Hứa Tần Thị chậc chậc hai tiếng, “Thật là lãng phí, giò heo tốt như vậy, làm ra không chút vị thịt, ngươi nói này không là ép buộc sao! Thôn trang chú ý đến sự thành thật, khó khăn lắm mới xài tiền một lần, mua về một cái giò heo, hầm củ cải cho cả nhà vui vẻ ăn một chút. Ngươi làm ngược lại, dầu béo không có được hai hạt, thịt đã ăn hết rồi, còn không bằng ăn măng.”

Cốc Vũ bật cười, Hứa Tần Thị muốn mình không cực nhọc, vì thế cười nói: “Mỗ mỗ, đã nói tửu lâu của cậu hiện tại mở ra cho người có uy tín danh dự vào, ngươi nhìn đi, thôn trấn có nhiều tửu lâu như vậy, nhưng một cái có điểm đặc biệt cũng chưa, vì sao chúng ta không thể kiếm từ kẻ có tiền bạc chứ, ngươi nói đúng không? Hộ nông dân chú ý đến sự thành thực, kẻ có tiền nhắm đến sự nổi bật, sao chúng ta không đánh vào điểm này? Một cái chân giò hầm, ai cũng có thể làm thì đâu cần tới chỗ chúng ta chứ? Đã vậy còn lời bạc, chúng ta làm như vậy ngươi không biết, một cái chân giò giá bao nhiêu, chúng ta có thể làm thành hai, ba mâm, nước hầm thịt mình có thể để mình ăn, cũng có thể làm món khác, có lời hay không có lời là thấy ngay. Kiếm được tiền nếu muốn ăn thịt, nấu bao nhiêu còn không được sao?”

Cốc Vũ giải thích cặn kẽ, Hứa Tần Thị vẫn không bị thuyết phục, “Dù sao ta cũng không tin người ta bỏ tiền ra ăn món này, vị thịt thật nhạt.”

Thuyết phục không được Cốc Vũ cũng không có cách nào, chỉ chờ sự thật thắng hùng biện, nàng viết thực đơn xuống, miễn cho bị quên. Sau đó gọi Hứa Thế Cùng, “Cậu!”

Thời gian này Hứa Thế Cùng mệt mỏi có chút gầy, nhưng tinh thần vẫn tốt, “Gì?”

“Cậu, có chuyện thương lượng với ngươi.”

“Có gì cứ việc nói.”

Cốc Vũ suy nghĩ một chút, “Cậu, nếu ngài không sợ vất vả, ta cảm thấy có vài thứ chính ngươi phải đi làm, người xem có được hay không, tỷ như mấy món mấy ngày nay ăn qua, ta có thể dạy ngươi, ở phía sau viện ngươi một mình mở một gian phòng bếp, tự mình làm mấy món đó, tỷ như giò heo này, mọi người ăn ngon nhưng không biết làm như thế nào, cái gì cũng để đầu bếp biết, chúng ta phiêu lưu có chút lớn, lại nói ngươi là lão bản mở tửu lâu, phải có tuyệt kỹ sống mới được, không thể dễ dàng lộ ra, về sau cho dù đầu bếp chạy đi chúng ta cũng không sợ, thỉnh ai tới đều giống nhau, món ăn chiêu bài còn.”

Hứa Thế Cùng nghe Cốc Vũ nói như vậy, dĩ nhiên đồng ý, “Này có gì có mệt hay không mệt, bất quá phải đi làm vài món đồ ăn, ngươi cũng nói là không thể để cho người ta dễ dàng ăn được, mất hứng ta sẽ không làm, lúc mở cửa hàng cháo trước kia, trời chưa sáng đã dậy hầm xương cũng không thấy khổ cực.”

Mấy ngày nữa đi qua, mọi người vẫn không chút hoang mang tại kia làm việc.

Hứa Tần Thị ngồi không yên, “Cùng Nhi, ngươi không phải nói một ngày không mở tửu lâu là không có tiền thu sao, sao các ngươi bận việc lâu như vậy cũng không có người đến, tiêu hao như vậy thế nào được?”

Hứa Thế Cùng không lo lắng, “Nương, ma đao không lầm người đốn củi đâu, dĩ nhiên là muốn chuẩn bị thuận lợi làm mới tốt, đến lúc đó người cũng không thể nhiều, nhưng kiếm không ít bạc, chúng ta tính một ngày chỉ tiếp một phòng, cũng có thể đủ sống, không là rất tốt sao?”

Hứa Tần Thị lo lắng, trong lòng không vui. Nàng đành chịu già, chuyện của người trẻ tuổi không thể xen mồm, nếu không vì cảm thấy không quá thích hợp hỏi một chút, nàng rất ít nói vào.

Hứa Thế Cùng đã chắc chắn, nàng cũng phải đi bận việc của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio