Đảo mắt là đã đến năm mới, Vương Thị, cả nhà Hứa Thị và cả nhà Hứa Thế Cùng chen chúc trong nhà ngói, nhưng rất náo nhiệt. Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn, Thấm Nhi, Tiểu Hà chuyển lên gác xép.
Cốc Vũ không thấy lầu các rất hẹp nghẹn khuất, ngược lại cảm thấy là một cánh sắc khác, "Tiểu thư đại gia ở khuê các, lầu này là khuê các của chúng ta. Cạc cạc."
Thấy Cốc Vũ cười vui đến như vậy, những người khác cũng hưng phấn, chiếu đệm chăn phô muốn quay cuồng thế nào đều được, bình thường bốn năm người đâu có thể ngủ chung giường lớn, mỗi buổi tối lặng lẽ nói tiếp chuyện nói chưa xong.
Lầu các là lúc Lí Đắc Tuyền bọn họ vừa vào ở không lâu dựng nên, nhà chính trống rỗng có thể thấy được mái ngói cùng xà ngang, có vẻ rất cao lớn rộng mở. Hai bên phòng trên đỉnh, từ dưới nhìn lên giống như trần nhà, dùng tấm ván gỗ đặt lên xà ngang, ở một góc của nhà chính dựng một phòng vuông để cây thang, đi lên là thấy phòng hai bên khác nhau một trời một đất. Một bên có thể chất đống lương thực cùng vật dụng không xài tới. Bên kia là phòng trống, để khách tới ở, Cốc Vũ và Tiểu Mãn bọn họ đặc biệt thích phòng này, đi trên tấm ván gỗ rất thoải mái, cũng không cần giường, trải một tấm chiếu là được.
Vài đứa con gái ở trên lầu lặng lẽ nói chuyện, đến chỗ hưng phấn, sàn gác báng một tiếng, người lớn phía dưới nghe thấy cũng buồn cười.
Văn thẩm cùng Đại Lâm còn có Kinh Trập, An Cẩm Hiên như cũ ở trong viện cũ, Tiểu Hà qua ở cùng Tiểu Mãn, như vậy cũng không đến mức chọc người nhàn thoại, hết thảy chỉ còn chờ đầu xuân xây nhà ngói là tốt rồi.
Giang Thị ở nhà làm lụng vất vả mừng năm mới, Vương Thị thường qua giúp đỡ, hiện tại Tiểu Hà qua tựa hồ không quá phương tiện, nàng cùng Trần Giang Sinh phải kiêng dè chút. Vương Thị kêu Tiểu Mãn cùng Cốc Vũ đi qua xem. Mãi đến bây giờ Cốc Vũ vẫn còn thở dài thất lạc, nếu đứa trẻ kia còn có lẽ là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, cũng may Giang Thị còn trẻ về sau muốn là được, lúc đứa bé không còn vẫn do Vương Thị, Hứa Thị thay nhau chăm sóc, xem như ở cữ, lúc trước Cốc Vũ cũng giúp đỡ điều trị, đặc biệt Miêu lão tiên sinh ngao thần tiên quả, còn nấu một ít thuốc cao, có thế mới đỡ. Bình thường có Hứa Thị khuyên giải, vốn là người lanh lẹ, khúc mắt trong lòng cởi bỏ, nghĩ thông suốt không có việc gì nữa.
Sau chuyện đó, có người lắm mồm nhân ở thôn trang đồn đãi, lúc đi qua nhà mẹ đẻ Trần Thị ra sao, lúc đó còn có người nhìn thấy Giang Thị mang theo Cốc Vũ, Tiểu Hà qua, bụng không nhỏ, không chừng là bị đụng phải, trong bụng có đứa nhỏ người sao năng động mạnh mẽ như vậy, đứa bé không ổn chẳng phải là...
Nghe đồn bậy Trần Thị càng không dễ chịu, nên tránh né nàng. Người bên này cũng ít xuất hiện cùng nàng, không biết có phải nàng có chút tỉnh ngộ không.
Đảo mắt đã đến cuối năm, Giang Thị dựa theo quy củ đính hôn tặng Văn Thị một ít quà, đa phần là cho Tiểu Hà, thôn trang có quy củ này, một khi đính hôn cô nương trên cơ bản là người của nhà chồng, ăn mặc chi phí nhất loại đều do nhà chồng ra, sau khi qua cửa còn muốn một phần lễ hỏi. Cho nên cũng có người tuổi thật nhỏ đã định xuống, có thể thấy được người thích hợp, cũng có thể vì trong nhà tiết kiệm. Tuy nói hai nhà hiện tại cũng không thiếu, đối với Tiểu Hà cũng là chọn quà tốt nhất.
Mỗi khi Tiểu Hà và Cốc Vũ lên lầu, mọi người hay chọc nàng là Trần gia, vòng trên tay có phải của Trần gia không, quần áo trên người có phải của Trần gia không, Tiểu Hà ngượng ngùng, cười nháo lên đánh thành một đoàn, làm hại Hạ Xuyên ở dưới la hét nói lầu muốn sụp một bên.
Cơm tất niên mọi người cùng nhau ăn, ngày thứ hai là mồng một đầu năm, ngoài trừ tiểu hài tử chúc tết, người lớn không thể đến nhà người khác. Nhưng Tiểu Hà ở bên cạnh không còn cách nào, tính toán trở về nhưng không được, sợ bị người nói vẫn là quên đi.
Đầu năm sáng sớm mồng một, Vương Thị mặc quần áo cho Hạ Xuyên, vài đứa nhỏ chạy đi ngoài dập đầu chúc tết. Cốc Vũ và Tiểu Mãn nằm ở trên lầu cũng sớm dậy, cùng người nhà chúc tết, cũng được tiền lì xì.
Tiểu Mãn giúp Vương Thị mở ra bánh cải củ, Cốc Vũ đi nhóm lửa, Vương Thị chuẩn bị đậu nhự, tương ớt cùng hành tỏi, làm thành canh nước để sẵn, hấp lại bánh cải củ cho người lớn và đứa nhỏ ăn.
Hứa Tần Thị một mình ở một bên tính ngày, cũng may lúc mừng năm mới thời tiết đều sáng sủa. Theo tính toán của nàng, bắt đầu từ mùng hai, mỗi ngày đều có định số, ông trời sẽ có chỉ điểm, mỗi năm đều có an bày, tỷ như mùng g hai là ngày gà vịt, nếu ngày này thời tiết tốt thì một năm sẽ tốt, mùng ba là ngày gì, mùng bốn ngày gì, đều có tính toán.
Cách tính đó có lẽ đã sắp thất truyền, bởi vì Vương Thị bọn họ chưa từng nghe nói qua.
Mùng sáu, đó là nhân ngày, trời mưa nhỏ se lạnh, mọi người đều không ra ngoài, tụ tập ở nhà sưởi ấm, ăn uống, tán gẫu cũng náo nhiệt. Chỉ có Hứa Tần Thị than thở, nói là thời tiết hôm nay, đại khái là năm này sẽ có chút khổ, nhưng không có ai nghe thấy.
Sau hôm nay, không lâu nữa là nguyên tiêu, hội đèn lồng ở bờ sông kề bên Lâm Giang trấn sẽ rất náo nhiệt, cho tới bây giờ Cốc Vũ chưa từng kiến thức qua, cũng muốn đi.
Đảo mắt mùng mười đã đến, Hứa Thế Cùng trong lòng không an ổn, mở miệng nhắc tới.
Cốc Vũ đã nghĩ qua, nếu bình thường đi hỗ trợ không nói, nhưng vải vóc vật liệu đều phải tiêu tiền, khó được là Hứa Thế Cùng cũng nghĩ như vậy, cũng không ngại chia bạc, về sau ngay cả làm thêm chút gì cũng tính toán.
Vì thế, thừa dịp Lí Đắc Tuyền cùng Giang không nói chuyện, nàng cười mỉm chi nói: "Cậu, có phải muốn chia bạc cho chúng ta để chi dụng cho mứt đào?"
Hứa Thế Cùng cũng cười theo, "Cũng không gì, ta buôn bán, không thể thiệt mình cũng không thể thiệt các ngươi. Hiện tại các ngươi đều ở đây, ta cùng mọi người tính toán một chút, Vĩnh Ngọc bên kia sắp có việc hôn nhân, thêm vài mẫu ruộng tốt cũng cần tiêu phí. Tỷ tỷ bên này cũng vậy, tuy Tiểu Hàn, Đại Hàn còn nhỏ, nhưng cái gì đều phải tính toán mới tốt, nếu có thể sống yên phận ở trấn trên hết thảy đều phải tính từ đầu, nếu ở tại thôn trang, không nói chuyện đọc sách biết chữ linh tinh, chỉ tính hai huynh đệ về sau nếu một người xây một căn nhà ngói, sau này mỗi đứa con có thể có mười mẫu, tám mẫu ruộng, để cuộc sống bọn họ tốt hơn, các ngươi tính xem có đủ hay không? Tuyền bên này không cần phải nói, Cốc Vũ, Tiểu Mãn sẽ gả đi thì không tính, còn có Hạ Xuyên, mấu chốt là Kinh Trập, các ngươi không nghe thấy là thi được cũng phải cần tiền sao? Khi đó sao có thể thiếu bạc, lại nói đi thi cũng cần bạc, chỉ có đạo lý ngại ít không có ngại nhiều."
Nói rõ ràng cũng không có ai hé răng, gần một trăm lượng bạc không tính như vậy được, bọn họ cảm thấy không thỏa đáng, "Sao có chuyện như vậy được, vô duyên vô cớ đi giúp đỡ ngược lại biến thành một nửa gia sản? Truyền ra người ta cười rụng răng hàm!"
Cốc Vũ thấy bọn họ bị Hứa Thế Cùng nói có chút động tâm, nhưng ngại vấn đề tình cảm vì thế nói ra ý tưởng của mình, "Cậu, nếu ngươi muốn như vậy, ta có một biện pháp."
Cốc Vũ thường có nhiều biện pháp, Lí Đắc Giang bọn họ liên tục kêu nàng nói mau.
"Này... Này cũng là Cẩm Hiên ca nói với ta, nói là nếu người nhiều, lại không thể toàn bộ làm chủ, không phải là rối loạn hết hay sao? Nhưng cũng dễ phân, tửu lâu có một phần của chúng ta, như vậy cũng phương tiện, cuối cùng cậu làm chủ, chúng ta chiếm hai thành, cậu độc chiếm tám phần, nếu cần xài bạc cậu đồng ý chúng ta thống nhất đi lấy ra dùng, về sau kiếm về bạc tính toán là được."
Trần Vĩnh Ngọc vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Như vậy coi như mình cùng tửu lâu có chút quan hệ, về sau tự nhiên sẽ càng thêm tận tâm tận lực, nếu thâm hụt tiền cũng đảm đương một điểm.
Hứa Thế Cùng trầm ngâm một chút, "Chủ ý này không tệ, nhưng Cốc Vũ tính sai."
Cốc Vũ kinh ngạc, "Tính sai chỗ nào?"
Hứa Thế Cùng mỉm cười, "Ngay từ đầu ta không tính cho các ngươi rồi sao, kỳ thực ta chỉ ra một cái phòng, nếu nói ta làm chủ ta ở bên ngoài tính toán không tính, nhưng từ trang trí đến chủ ý, rồi đồ ăn thức uống, loại nào không là các ngươi quan tâm, bỏ ra nhiều như vậy chỉ chiếm hai thành? Ta chiếm hai thành cũng cảm thấy không ổn, phân năm năm là đúng nhất, ta một người độc chiếm một nửa, các ngươi cộng lại một nửa, là là tốt rồi."
Lí Đắc Tuyền lắc đầu, "Một nửa thì nhiều quá."
Cứ như vậy thôi đến đẩy đi, cuối cùng quyết định Hứa Thế Cùng chiếm bảy thành, còn lại mấy hộ nhân gia cùng nhau ba thành, chuyện lớn nhỏ gì do Hứa Thế Cùng làm chủ, nếu cần mua gì hoặc là cầm cái gì đều tính tương đương thành bạc, sổ sách rõ ràng về sau sẽ không có chuyện.
Cốc Vũ xoè ngón tay nói, "Bên chúng ta không cần chia, đều kết nhóm buôn bán, lúc làm mứt đào cũng không tách ra, ba thành kia thêm vào cũng đúng, nếu không muốn làm cùng nhau chia là được."
Sự tình định như vậy.
"Tốt lắm, tết nguyên tiêu chúng ta đi ra ngoài dạo, nghe nói hội đèn lồng năm nay khó được, dứt khoát mang theo đứa nhỏ cho biết, mệt mỏi thì tới tửu lâu của ta"