Điền Viên Cốc Hương

quyển 1 chương 59: làm như giặc đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lí Đắc Tuyền vào núi chém ngã mấy cây to, nghĩ chờ đến lúc khô được một nửa mới mang trở về, sẽ nhẹ hơn một chút. Nếu kéo hết về còn không chỗ để.

Việc nhà cũng không bận lắm, ba mẫu đất cũng không tính là nhiều, hơn nữa ruộng pha còn không biết trồng cái gì, năm nay gieo trồng ít đậu tương, bộ dạng cũng không quá tốt, có chút còm cõi, Lí Đắc Tuyền cũng không quản nhiều như vậy, nghĩ năm sau sẽ trồng loại khác.

Lí Đắc Giang từ khi Hứa thị mang thai, nghĩ chỉ có hắn một người làm việc, nên càng thêm ra sức. Linh Nga sau khi thu hoạch vụ mùa sẽ xuất giá, nàng lấy chồng xong nhà sẽ phân ra ở riêng, ruộng đã trồng cấy tốt lắm, tuy rằng bây giờ còn không ngờ tốt như vậy. Trương thị cũng đã bắt đầu tốn nhiều tâm tư cho mảnh ruộng của mình, chính là không dám làm quá lộ liễu mà thôi. Lí Đắc Giang thật không thích nàng diễn xuất, đều là người nhà đâu cần trộm gian dùng mánh lới như vậy, cỏ dại nhiều một ít hay ít mầu mỡ một ít, dù sao cũng chỉ tốn thêm chút sức mà thôi.

Lí Đắc Tuyền tính hôm nay vào núi, mang những cây đã khô một nửa về, nên sáng sớm đã ra cửa.

Cốc Vũ ngồi dưới tàng cây cho gà ăn, mới đó gà con đã có bộ dạng choai choai, ăn cám cùng lá rau, thật hăng hái bươi móc những viên đá nhỏ trên đất. Chung quanh là những thanh trúc làm thành một vòng rào như cũ, chẳng qua phạm vi lớn hơn một chút thôi, một cái vòng rào lớn vây cả mấy cây đào bên trong, đàn gà thơ thẩn dưới bóng cây thật thích ý.

Cây lê đã cao không ít, thấp thoáng sau những tàng lá xanh, lơ đãng nhìn không rõ, chỉ là thấy vài cành bị trĩu xuống, cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện là những quả xanh, Cốc Vũ nhìn những quả đã lớn nhưng vẫn chưa chín, nuốt một ngụm nước miếng. Quả đào cũng mau chín, lông tơ mềm mại, phía cuối vườn đậu tương đã lớn điểm những chấm đỏ, Cốc Vũ nhịn không được muốn hái một cái, lại ngừng, hai ngày trước nàng ăn một cái, không nghĩ tới còn có chút chát, tuy rằng chua chua ngọt ngọt tươi mát, nhưng ăn nhiều đau bụng, bây giờ nàng cũng chỉ nhìn, mong quả đào chín nhanh chút.

Nhị thúc công lần trước mới đi đến nhà anh em kết nghĩa, lần này muốn vào thành, tựa hồ luôn có chuyện gấp, An Cẩm Hiên tất nhiên là giao cho Lí gia. An Cẩm Hiên cũng lớn không cần quan tâm nhiều, nên đi xa mà không lo lắng gì.

Cốc Vũ mãi mê suy nghĩ đến việc ở thôn trang, đột nhiên sau lưng bị đụng, dọa nàng nhảy dựng, đứng dậy quay đầu nhìn, không có động tĩnh gì, quay người ngồi xổm xuống lại bị khều một cái, nàng quan sát, rốt cục phát hiện bên tường vây lộ ra một đôi chân.

Cốc Vũ nhìn kỹ, một thằng nhóc lắc mình đi ra, đè thấp thanh âm kêu lên, "Cốc Vũ, ca ca ngươi gọi ngươi hái quả đào cho hắn ăn."

Cốc Vũ thấy tên này có chút quen mặt, nhìn kỹ trên người bẩn thỉu, cũng không mang hài, mặt tựa hồ cũng không rửa, tóc tuy rằng buộc cao lên, nhưng không biết chui ra từ nơi nào lại rối loạn bù xù, thần sắc kiêu ngạo, Cốc Vũ không vui, nhất thời không có phản ứng gì, chỉ khách khí đáp, "Ca ca ta? Ca ca ta đang ở học đường, lại nói ca ta nói quả đào này còn chưa chín, không có thể ăn, sao lại có thể nói muốn ta đi hái chứ."

Người nọ thấy Cốc Vũ không nghe theo, có chút hận ý, lại nhỏ giọng nói "Nàng bị khờ... Luôn đều có người ... Kia tiểu tử không chuẩn..."

Cốc Vũ nhíu mày, tên nhóc này nói khờ, là nói mình? Bỗng nhiên lộ ra hai cái đầu, cười hì hì nói: "Cốc Vũ, hái hai quả đào ăn."

Hừ, là Lập Xuân cùng Lập Hạ, Cốc Vũ cuối cùng cũng biết vì sao nói ca ca muốn ăn quả đào, thật đáng giận, xem bộ dáng lén lút của bọn hắn, chẳng lẽ muốn hái trộm?

Nàng liền cười, "Quả đào còn chưa chín ăn cái gì mà ăn, thêm nữa cũng không phải trong nhà ta, ta dựa vào cái gì giúp các ngươi hái."

Tên nhóc kia cười nhạo Lập Xuân, Lập Xuân có chút căm tức, "Đúng rồi, không phải của nhà các ngươi, ngươi không được xen vào." Nói xong liền sải bước tiến vào sân, xem ra là muốn trèo cây, phía sau Lập Hạ, còn có những người khác cũng chạy vào, còn chọc Cốc Vũ thè lưỡi.

Cốc Vũ thấy bọn họ không để mình vào mắt, kêu lên: "Sao có thể tùy tiện hái đồ của nhà người ta!"

Những người đó căn bản không quản nàng, thậm chí còn chọc tức Cốc Vũ đá một cước vào đám gà, làm gà sợ tới mức bay lên, kêu quang quác, Cốc Vũ còn nhỏ, không thể làm gì bọn họ, kêu to: "Mỗ mỗ mau ra đây, Cẩm Hiên ca mau ra đây, có người trộm quả đào”

Lập Xuân nóng vội, lập tức bỏ chạy, Lập Hạ bị té trên đất, bộ dáng muốn khóc, Lập Xuân vừa chạy, vừa hướng Cốc Vũ vẫy nắm tay nhỏ, "Hừ, đồ nhiều chuyện, nơi này chỉ có ngươi có quả đào chắc?"

Hứa Tần thị nghe Cốc Vũ kêu, đi ra, vài tiểu tử bỏ chạy nhanh như chớp.

Hứa Tần thị lắc đầu, "Giữa ban ngày người còn ở nhà vậy còn dám đến trộm này nọ, tiểu tử nhà ai không hiểu chuyện như vậy? Đây không phải là Đào trang sao, thiếu gì hai quả đào? Liền tham thành như vậy?"

Cốc Vũ cười hì hì nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ, quay đầu nhìn Hứa Tần thị nói, "Mỗ mỗ không sao, bọn họ chỉ có tà tâm không có gan trộm, bằng không đã sớm leo cây rồi, chỉ hù dọa đến mấy con gà số khổ này thôi."

Hứa Tần thị cười một tiếng, đã thấy Lí Đắc Tuyền kéo một gốc cây về, kỳ quái, "Cây nhỏ như vậy, có thể làm gì?"

Cốc Vũ cũng không biết nói gì, Lí Đắc Tuyền hẳn là sẽ không chặt loại cây này, đường kính quá nhỏ, đánh ra đến tấm ván gỗ cũng không có công dụng gì, huống hồ cây vẫn còn tươi, nàng tuy rằng không có đi vô rừng, nhưng cũng không có bao nhiêu người đi vào, huống hồ thợ mộc ít dùng không bao nhiêu cây, trong nhà muốn đốt củi lửa đều đi ra sau thôn trang hoặc sườn núi chặt những bụi cây nhỏ, bụi trúc.

Thấy Lí Đắc Tuyền có chút khác thường, Cốc Vũ hỏi: "Cha, sao lại mang cái này về?"

Lí Đắc Tuyền ngây người, thấy Cốc Vũ cười lấy ra một bao nhỏ trái dại được bao lại bằng lá cây, "Này ăn ngon, cha hồi nhỏ có ăn qua."

Cốc Vũ cầm lấy, bên trong lá cây là trái dại không biết tên, từng cái như là củ lạc lớn nhỏ, màu hồng tím ở trên lá cây xanh thật xinh đẹp, trên quả còn có một lớp lông tơ, lúc này dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, Cốc Vũ nhịn không được ăn một viên, ê ẩm ngọt ngào, lại nói không nên lời đây là tư vị gì, chỉ là cảm thấy ăn ngon, lại đút vào miệng Hứa Tần thị hai trái, Hứa Tần thị cười hề hề nói: "Đứa trẻ này thích ăn vặt, để dành từ từ ăn."

Cốc Vũ cho Tiểu Mãn, mình đi múc nước cho Lí Đắc Tuyền rửa tay, lại nghe Lí Đắc Tuyền nói: "Cũng không biết là ai, cố ý hay vô tâm, cây lúc trước ta chặt không thấy nữa, chẳng lẽ là kéo lầm? Ta đành phải tìm chỗ khác, cũng may lúc trước đã kéo về mấy cây, cũng đủ dùng, cây này cũng không biết ai chém ném lại, ta đành phải kéo về."

Thì ra là thế, có một số người không làm mà muốn hưởng, Cốc Vũ đau lòng Lí Đắc Tuyền, "Cha, nếu bắt được kẻ trộm kia, không cần buông tha hắn!"

Lí Đắc Tuyền lại hàm hậu cười, "Ngươi nha đầu kia, ở đâu có nhiều ăn trộm như vậy, là người vào núi chặt cây thôi, không chừng chính là kéo lầm thôi, lại nói cũng không phải của quý gì."

Chậu gỗ mấy thứ này, luôn có thời điểm bão hòa, đặc biệt quanh thôn trang, thời gian này đến người mua sẽ không nhiều. Cũng khó trách, thứ này một cái có thể dùng tới vài năm, đâu cần đổi thường xuyên, vả lại Lí Đắc Tuyền tay nghề giỏi, đồ làm ra rắn chắc xài bền, cũng không dễ dàng rò rỉ.

Nhưng mẫu thêu vẫn có thể bán đi một ít. Hiện tại ruộng đất đều cày cấy xong, các cô nương ở nhà cũng không có chuyện gì làm, huống hồ hộ nông dân, không ít người sau vụ mùa sẽ cưới gả, nên thừa dịp rảnh rỗi thêu đồ cưới cho mình, vẫn do Cốc Vũ ra mặt buôn bán, Kinh Trập ở trong phòng vẽ làm cho các cô nương thở dài, Cốc Vũ nhìn theo ánh mắt phức tạp của các nàng nhìn Kinh Trập, mới phát hiện ca ca mình thật không sai, bộ dạng trắng trẻo nõn nà, người lại nhã nhặn biết lễ phép, càng lớn càng tuấn lãng, còn đọc sách, nên có khách hàng quen, Cốc Vũ nói đùa là nhờ mặt mũi của hắn, Kinh Trập luôn không chịu, hoặc đỏ mặt quát bảo ngưng. An Cẩm Hiên được giao trách nhiệm nặng nề là dạy nàng viết chữ, mỗi khi thấy Cốc Vũ chọc ghẹo Kinh Trập, An Cẩm Hiên liền ở một bên vui sướng khi người gặp họa, cũng không nghe Kinh Trập, cùng Cốc Vũ cười vui vẻ.

Tuy rằng thùng chậu gỗ không có nguồn tiêu thụ, Lí Đắc Tuyền cũng như cũ, mỗi ngày ngoại trừ làm thùng chậu linh tinh chính là ra ruộng, đợi đến phiên chợ liền mang đi bán, ngẫu nhiên ở trên chợ còn gặp gỡ Triệu Kỳ Lương, mang về cho Cốc Vũ hai cái giỏ trúc nho nhỏ, Cốc Vũ vừa thấy liền thích, một cái cho Linh Nga, "Cô cô, cái này cho ngươi, ngươi đựng đồ thêu, đồ cưới gì đó, đến lúc đó đẹp đẹp gả đi ra ngoài."

Linh Nga xấu hổ mặt đỏ bừng, nhận rổ, như thường ngày lại thêu đồ cưới, dùng cái giỏ thô to như cũ, xem ra luyến tiếc dung rổ mới.

Thùng chậu ế, tiền thu vào ít đi, ăn uống cũng trở nên kham khổ, trong nhà còn chút bạc, cả nhà phải để dành phòng lúc khẩn cấp, hoặc là đại sự.

Làm gia cụ theo yêu cầu cũng có người hỏi, nhưng không có người chân chính đến mời, Cốc Vũ suy nghĩ kêu Lí Đắc Tuyền đánh một ít vật nhỏ, người mua cũng ít ỏi, đại cô nương tiểu nàng dâu, tuy rằng đều nói này nọ là tinh xảo, nhưng cũng không có tiền, Cốc Vũ thật bất đắc dĩ, muốn theo trên người bọn họ kiếm tiền thật sự không dễ dàng.

Lúc này, Lí Đắc Tuyền mang về một gốc cây nhỏ, cũng là ngồi ở trước cửa ngây người, hắn không biết làm cái gì, nhìn thùng chậu trong phòng, không biết phải làm sao.

Hứa Tần thị lại cười hề hề nói: "Tuyền, bằng không ngày mai ngươi đi trấn trên đi."

Lí Đắc Tuyền lắc đầu, "Ngày mai không là phiên chợ đâu."

"Không là phiên chợ mới đi, đi ra cửa hang nhà ta, lần trước ta nói với hắn rồi, thừa dịp đắt hàng, trên lầu cũng muốn bày thêm bàn, bởi vậy nên thiếu bàn ghế, đều là người nhà, sao lại không làm, lại nói tay nghề ngươi làm mấy thứ này, thật sự là nhân tài không được trọng dụng!”

Dĩ nhiên là mối làm ăn đưa tới cửa, Lí Đắc Tuyền đầy khẩn trương, theo quán tính chà xát hai tay, "Có thật là cần sao."

Hứa Tần thị buồn cười, "Này có cái gì không được, ta cũng có tư tâm, ngươi cùng hắn thương lượng, lúc về thuận tiện mang theo điểm này nọ, gần đây chị dâu ngươi muốn ăn cá a."

Lí Đắc Tuyền cảm kích đồng ý, suy nghĩ ngày mai đi trấn trên, Vương thị cũng nói lời cảm tạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio