-ĐƯỢC. NGAY BÂY GIỜ: XUẤT PHÁT!
Tất cả đều di chuyển, Dĩ Linh kéo tôi đi. Lần đầu trông thấy bầu trời xanh, vậy là một ngày mới vừa bắt đầu. Đêm qua thật là một đêm dài! Có một hàng dọc ôtô đỗ sẵn bên ngoài nhà, mọi người bủa ra leo vào trong xe.
Dương Cảnh tới trước mặt tôi
-Điện hạ, Quận Chúa, vi thần sẽ đưa hai vị đi!
Dĩ Linh gật đầu lôi tôi vào trong xe của anh. Tôi ngó dáo dát hỏi rất ngu ngốc
-Ngạn Luật không đi sao?
Dương Cảnh từ tốn đáp
-Có thưa Điện hạ, nhưng là trong chiếc khác!
Khi tất cả đã an vị đoàn xe nối đuôi nhau chạy về hướng Đông. phút đầu di chuyển dường như rất thuận lợi cho tới phút thứ thì loa trong ôtô kêu lên
-Báo cáo Đại tướng, đội phục kích phát hiện trực thăng, ôtô đen kiểu quân đội đang di chuyển phía sau. Tốc độ km/h và đang tăng. Khoảng cách là km. Xin hết!
Ở một nơi nào đó Ngạn Luật trả lời
-Bám sát, báo cáo mọi thay đổi. Sẵn sàng bắn hạ. Đội hộ tống thiết lập đội hình và tăng tốc, km/h! Đội phục kích dồn hết ra trước, đảm bảo an toàn phía trước! Đội phi cơ lùi lại, thủ tiêu nhóm trực thăng trước, không cần khoan nhượng!
-RÕ!
Nhiều giọng nói với nhiều cung bậc đồng loạt đáp trả. Hai vai Dương Cảnh ngồi phía trước như đơ ra. Anh đẩy cần số và lao vút đi rất nhanh. Những chiếc ôtô khác bắt đầu chạy ở hai bên, trước, sau. Xe của chúng tôi đi ngay vị trí giữa, được bảo vệ chu đáo. Ngồi cạnh tôi Dĩ Linh ngoáy đầu ra sau rồi nhìn lên trời không phút nào yên. Vài phút sau tôi loáng thoáng nghe được những tiếng nổ. Từ xa vọng tới có một chuỗi tiếng đạn bắn liên hồi và kết thúc là vài ba tiếng BÙNG rất to. Bàn tay tôi nắm lấy nhau run rẩy. Đây không phải là một bộ phim giống như trên HBO, Star Movies… đây là cuộc chiến thật! Dĩ Linh xoay hẳng người nhìn ra sau, hốt hoảng đưa tay che miệng. Tôi cũng lấy hết can đảm nhìn theo phía đó. Trên trời có cái gì đó ở xa xa và đang di chuyển theo đường cong, rơi xuống. Một vệt khói đen dài nhìn như ngôi sao chổi. Khi nó khuất sau rạng cây thì lập tức có thêm tiếng nổ to. Vì quá xa không thấy rõ nhưng tôi linh cảm phía bên kia là một chùm lửa và những mãnh kim lại văng tung tóe. Tiếng nổ này gần hơn cả nên làm hai chị em giật mình. Năm giây sau máy bộ đàm lại vang lên
-Báo cáo Tướng quân. Đã hạ được hai trực thăng của địch. Phi cơ đã rơi, hiện chưa rõ sống chết. Phi cơ hỏng bánh lái số và hiện mất kiểm soát chuẩn bị nhảy dù. Phi cơ vỡ thùng nhiên liệu hạ cánh khẩn cấp. Xin hết!
Tiếng Ngạn Luật lãnh khốc đáp
-Các anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Tự lo cho mình đi, chúc may mắn!
Lại thêm một vài thông tin khác
-Nhóm phục kích báo cáo. Đoàn xe địch đã tiến rất gần, khoảng cách km, nóc xe đã mở, trang bị súng bắn tỉa nòng lớn. Xin hết!
-Nhóm hộ tống đặc biệt nghe lệnh, tăng tối đa vận tốc!
Dương Cảnh với tay lên nhấn nút đỏ và nói:
-Không được Tướng quân. Xe chúng ta toàn là xe mượn loại dân dụng, không thể nhanh hơn, sẽ bị nổ lốp!
Ngạn Luật im lặng trong thấy anh đang do dự, cuối cùng anh nói
-Dương Cảnh, tăng tới vận tốc có thể đi.
-RÕ!
Ngay sau đó tôi cảm giác bụng mình hót lại. Khủng khiếp quá! Xe của chúng tôi bay vọt tới, vượt qua ba chiếc đang dạt sang hai bên nhường đường. Chỉ còn lại chiếc ở phía trước. Những phút sau đó trôi qua rất căng thẳng. Dĩ Linh nắm hai tay trước ngực lẩm bẩm cầu nguyện.
Tiếng nổ đầu tiên vang lên đâu đó phía sau. Tiếp theo là loạt đạn đáp lại rồi hai phe đấu súng kịch liệt. Chỉ có xe của tôi và xe đi đầu là vẫn chạy theo đường thẳng. Số còn lại cứ lạng sang trái rồi sang phải, cứ xen kẽ nhau và theo đường đồ thị hình sin. Thông báo không ngừng được chuyển tới, chẳng ai còn kiên nhẫn dạ thưa, chỉ nói gọn:
-Xe , đã bị loại.
Ngạn Luật lạnh lùng ra lệnh
-Còn sống thì làm rào cản đường đi!
Không ai đáp lại RÕ. Trong đầu tôi hình dung cảnh hai chiếc ôtô quay ngang giữa đường, người lái xe nhắm mắt chờ bị địch tông thẳng vào mình. Khủng khiếp quá! Mồ tôi rịn ra, ướt đẫm lưng áo
-Xe đã bị…
Người nào đó chưa kịp nói xong thì nín bật. Một tiếng va chạm mạnh vang lên từ bên ngoài cũng như trong máy bộ đàm.
-Mọi người tập trung, đừng lung lây! Chúng ta đang có tiếp viện từ Cảng Đông. Kiên nhẫn cầm cự đi!
Tôi há miệng hớp tí không khí sợ sệt hỏi
-Chúng ta sẽ không sao đúng không? Sẽ có thêm người tới giúp phải không?
Dương Cảnh vẫn nhìn về phía trước nhẹ nhàng bảo
-Vi thần không biết thưa Điện hạ… có thể Ngài ấy đang gieo hy vọng cho mọi người… cảng Đông còn xa lắm!
Tôi nín thở nhìn Dĩ Linh. Chị vẫn điềm tỉnh làm sao!
-Báo cáo, chúng tôi loại được chiếc đầu của địch! Xe hy sinh anh dũng!
-TỐT. Cứ giữ như thế…
Tôi thấp thỏm lo âu. Tốt cái nổi gì mà tốt! Đã biết bao nhiêu người ngã xuống rồi còn đâu, rõ ràng là chúng tôi đang yếu thế… Vừa lúc đó thì “Xoảng!”
Âm thanh gần ngay bên tai. Có cái gì đó vỡ và một vật gì màu trắng sượt qua má tôi. Dương Cảnh giật mình lạc tay lái. Dĩ Linh mạnh tay ẩn đầu tôi xuống và dùng thân mình đè lên lưng tôi. Một người nào đó vội nói
-Đại Tướng, xe của Nữ Hoàng có bất thường!
Ngạn Luật hấp tấp hét vào bộ đàm
-Dương Cảnh, Dương Cảnh có chuyện gì? Alô?
Tôi vẫn còn trong tư thế bị Dĩ Linh giữ chặt, chỉ nghe anh đáp
-Chúng tôi bị tấn công, mọi người không sao. Thần Phong, là… tiêu lông ngỗng đó!
Lúc này Dĩ Linh đã kéo tôi ngồi xuống hẳn trên sàn xe. Những mảnh vỡ vụng của cái kính phía tôi nằm rãi rác trên ghế. Cái kính đối diện về phía Dĩ Linh cũng vỡ nhưng không rớt. Trên đó có một mũi tiêu sáng lóe ghim / đầu nhọn vào tấm kính, tạo hàng trăm vết nức rạng lên mặt kính. Phía đuôi của nó là một nhúm lông vũ màu trắng, phất phơ bay. Tim tôi đập điên cuồng, sợ tới không nói được gì.
Suýt tí nữa thì… tôi nhớ lại cảm giác cơn gió thổi ngang qua má, chắc chắn da tôi đã cảm nhận được mấy sợi lông vuốt nhẹ qua. Hú hồn, vậy là thoát chết trong gang tấc. Tôi ôm lấy Dĩ Linh thở hổn hển, cảm giác gần kề cái chết thật lạ lùng. Nếu lúc nãy chiếc tiêu phóng chính xác hơn một tí thì có phải mọi chuyện đã kết thúc rồi không? Nếu tôi chết những người khác sẽ được an toàn? Tôi không thể diễn tả được tâm trạng lúc này. Giống như một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm, hối tiếc. Những việc diễn ra sau đó tôi không còn nắm bắt được vì thần kinh quá hoảng loạn. Hơn nữa, hai chị em tôi vẫn ngồi ôm nhau trên sàn xe, không thể theo dõi diễn biến của trận chiến. Cho tới khi Dĩ Linh đột ngột hét lên:
-Đừng! BỎ QUA ĐI, anh không muốn sống nữa sao???
Cái hồn đang trôi ở đâu đâu tự nhiên quay lại tìm tôi. Gì vậy? Chị ấy đang nói với ai thế? Tôi ngẩng đầu nhìn Dĩ Linh. Dương Cảnh cũng lúc đó góp lời
-Tướng quân, chúng ta sắp tới Cảng Đông rồi! Chỉ phút nữa thôi, Ngài đừng manh động!
Tiếng Ngạn Luật rắn rỏi đáp
-Mọi người đi trước đi! Đừng lo cho tôi…
Dĩ Linh kiên quyết bảo:
-Anh ở yên đó! Người xưa có câu: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Mọi việc còn chưa xong, anh tính bỏ đi đâu?
-Nhưng anh đã thấy nó rồi! Cái tên sát thủ đó, anh đã lùng sục hắn quá lâu rồi. Cơ hội duy nhất là bây giờ, anh sẽ không bỏ qua đâu. Người đã giết cha anh, anh bắt hắn đền mạng!
Bây giờ thì tôi nghe rõ mồn một và bắt đầu hiểu ra. Ngạn Luật muốn chúng tôi đi trước, một mình đối phó với kẻ giết người khôn ngoan kia. Không phải tôi nghi ngờ năng lực của anh nhưng như vậy quả thật là liều mạng. Nếu Ngạn Luật xảy ra chuyện… Tôi sợ không dám hình dung tới giả thuyết đó. Làm sao tôi chịu nổi nếu anh ấy bị thương hoặc là chết?
-Ngạn Luật… làm ơn… đừng!
Giọng nói của tôi khô khốc và run rẩy. Tôi muốn ngăn anh ấy lại. Phải làm gì đó để ngăn Ngạn Luật làm chuyện điên rồ!
-Sao Ly, đừng nói gì hết, tin tưởng anh đi!
Giọng anh trả lời từ máy bộ đàm, không còn cái khí thế quyết tâm như trước nhưng cũng không có dấu hiệu suy suyễn.
-Không. Anh không được làm gì hết, đó là lệnh!
Tôi rắn rỏi đáp. Dĩ Linh nhìn tôi bằng cặp mắt long lanh đầy hy vọng. Phải, rất có thể tôi là người duy nhất khiến anh nghe theo. Tôi kiên quyết nói thêm
-Đó là lệnh của Nữ Hoàng, anh dám không nghe?
Một khoảng lặng đáng sợ khiến mọi người trong xe gần như nín thở chờ đợi
-Sao Ly… xin lỗi… em phải an toàn nhé!
Những lời cuối cùng Ngạn Luật nói trước khi ập tới một mớ tạp âm hỗn độn. Dĩ Linh hét lên “KHÔNG”. Dương Cảnh gọi “Tướng quân” liên hồi. Những người khác trong đội cũng gọi tên anh. Hệ thống bộ đàm ồn ào không sao nghe rõ ai nói gì. Đầu óc tôi quay mồng mồng
-Làm sao đây? Quận chúa, Điện hạ, hình như Ngài ấy quay xe lại thật rồi!
Tôi kinh hoàng nhìn Dĩ Linh. Biểu lộ trên khuôn mặt chị cũng không khá hơn tôi là mấy
-Thần Phong! Liêu Thần Phong!
Chị vẫn kiên trì gọi tên anh. Dương Cảnh lắc đầu
-Vô ích thôi, Tướng quân tắt bộ đàm rồi!
Tôi thấy đầu mình căng ra như người ta thổi cái bong bóng. Vậy là anh ấy đã không tuân lệnh. Vậy là Ngạn Luật đang chui đầu vào chỗ chết. Còn tôi thì bất lực không thể giúp gì. Tôi vừa mới thoát khỏi ám ảnh cái chết của chính mình giờ lại phải trãi qua cảm giác mất đi một người thân. Mọi thứ trong cuộc sống tự nhiên vô nghĩa. Ngai vàng, vương miện, tước vị, tiền bạc, quyền lực,… những thứ đó để làm gì? Tôi cần gì làm một Nữ Hoàng nếu người duy nhất tôi yêu cũng không bảo vệ được. Tôi cần gì làm Nữ Hoàng nếu có quá nhiều người hy sinh vì tôi. Tại sao phải nhất quyết là tôi? Thái hậu cũng được, Dĩ Linh cũng được, chú Lữ Công cũng được… bọn họ đều có thể làm Vua. Vì sao phải là tôi? Cứ để Thái hậu làm điều bà ấy muốn. Như vậy tôi sẽ thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt chốn cung đình, tôi sẽ trở về làm Sao Ly của ngày xưa, sẽ không ai phải chiến đấu vì tôi, sẽ không ai chết, Ngạn Luật cũng không phải mạo hiểm. Như vậy quá tốt rồi còn gì?
-Dĩ Linh… em không làm Nữ Hoàng nữa có được không? Cứ để bà ấy có thứ bà ấy muốn. Đã quá nhiều người mất mạng rồi, bây giờ cả Ngạn Luật cũng…
Tôi ngừng nói vì không kiềm được tiếng khóc. Dĩ Linh bấu chặt vai tôi, nhìn tôi bằng cặp mắt nghiêm khắc
-Mạnh mẽ lên! Em không thể hèn nhát rút lui như vậy. Em tưởng làm thế thì sẽ không ai chết sao? Bà ta sẽ vẫn săn lùng em và chắc chắn chị cũng như Thần Phong và mọi người ở đây không thể đứng nhìn. Lòng tự hào dòng dõi của em ở đâu? Lẽ nào cam chịu bị tước ngôi, lẽ nào để người ta tự tung tự tác sống trong ngôi nhà của mình, lẽ nào cam tâm giao cả đất nước cho một bà chúa dã tâm? Đừng nghĩ mụ Thủy Tú sẽ là một đấng minh vương. Mụ ta là công chúa Viễn Lai đó, em nhớ không? Nếu có vương miện trong tay, chắc chắn mụ sẽ hợp nhất hai lãnh thổ. Khi đó em nghĩ dân ta sẽ sống hòa bình với người Viễn Lai sao? Không đâu! Con ruột và con ghẻ sẽ bị phân biệt đối xử. Họ sẽ bất công với người nước mình, họ sẽ đồng hóa dân tộc mình, họ sẽ xóa bỏ bản sắc văn hóa, giết hết những ai trung thành với đế chế cũ, làm mọi cách để xóa tên Trường Thịnh Thiên Quốc trên bản đồ. Vài thế kỉ sau, người ta sẽ chẳng còn nhớ Trường Thịnh Thiên Quốc là cái xó xỉnh nào. Em nở lòng nhìn thấy giang sơn ngàn đời cha ông xây dựng và bảo vệ bị chìm vào quên lãng như vậy sao? Hơn nữa, nhân dân chắc chắn sẽ dấy lên khởi nghĩa. Em đừng bao giờ hoài nghi về lòng trung quân của thần dân đối với em. Dù em không thích làm Nữ Hoàng, họ vẫn sẽ coi em là Vua, sẽ chiến đấu hết mình để gìn giữ Hoàng gia, tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào người dân qua hàng trăm thế kỉ rồi, không ai là không tôn sùng nhà vua. Lúc đó, máu sẽ đổ, nội chiến, loạn lạc sẽ diễn ra… Bây giờ em có hiểu chưa? Có còn muốn rụt lui không?
Tôi tròn mắt nhìn chị. Những điều nghe thấy vượt quá trí tưởng tượng của bản thân. Tôi nào đủ thông minh, sáng suốt để có thể suy luận ra như vậy. Chuyện này nghiêm trọng quá chừng. Nó không còn gói gọn trong Hoàng gia mà dính liếu tới cả đất nước. Bây giờ tôi hiểu người làm Vua quan trọng ra sao, bây giờ mới thắm thía lời nói của Dĩ Linh “Vua còn thì nước mới còn”. Tôi thở dài không đáp. Muốn oán đất, kêu trời cũng chẳng ích gì.
-Giờ mình làm gì hả chị? Em sợ lắm, liệu ta có thể thắng không?
Dĩ Linh hài lòng mỉm cười, có lẽ vì chị thấy tôi chuyển mối bận tâm sang khả năng thắng thua thay vì đòi bỏ cuộc.
-Chị tin mình sẽ thắng, chỉ cần em an toàn ra khỏi đây thì mình sẽ thắng. Khi em được bảo vệ, mọi người mới có thể an tâm quyết chiến một phen. Tới giờ này chú Lữ Công vẫn chưa dám manh động vì ông lo cho em. Khi em tới Vaiza an toàn, mọi người sẽ tập hợp lại. Nói là Thủy Tú được lòng nhiều người nhưng số người trung thành với em cũng đâu có ít. Chỉ là họ còn e sợ chưa dám lộ diện. Một khi Phủ Tướng và Tổng Quản Hội Hoàng Gia cùng lúc đứng về phe em, những người khác sẽ can đảm đứng về phe em.
Đây là tin khả quan nhất tôi được nghe. Chưa kịp mừng thì Dĩ Linh lại nói thêm
-Nhưng… vấn đề là… chúng ta chưa tới Cảng Đông, không biết sẽ bị phục kích lúc này. Còn cái tên hồ đồ mù quáng kia… nếu anh ta có chuyện, Phủ Tướng sẽ suy sụp mất! Đúng là đồ khùng, anh ta không biết chuyện gì là quan trọng lúc này… Phủ Tướng mà thất thủ thì mình sẽ mất một cánh tay đắc lực. Làm sao đâu?
Tôi kinh ngạc nhìn Dĩ Linh. Hóa ra chị ấy lo bị mất một thuộc hạ chứ không phải lo lắng cho an nguy của anh ấy.
-Chị… không lo cho Ngạn Luật sao?
Dĩ Linh nhìn thoáng tôi một cái và kiên định nói
- Chị biết điều gì mình cần lo lắng vào lúc này. Một nền hòa bình bao giờ cũng phải có hy sinh… Em biết không, những người cận thần, thuộc hạ của ta sinh ra là để làm bia đỡ đạn cho Hoàng tộc chúng ta. Đó là sứ mệnh của họ. Nếu là Thần Phong… có thể chị sẽ đau lòng một chút, dù sao cũng là thân nhau từ nhỏ…
Tôi không thể thôi há miệng kinh ngạc. Tôi luôn tưởng chị ấy rất yêu Ngạn Luật. Hóa ra anh ấy trong tim chị chỉ hơn những lính vệ đôi chút. Trái tim của chị đúng là đá lạnh nhưng tôi cảm thấy đó là tinh thần mà một vị vua nên có. Giáo sư Viên ngày trước luôn nhắc nhớ tôi phải “khép tình cảm và mở lý trí”. Một đấng minh vương phải có tinh thần “Giang sơn làm trọng”.
Cuộc nói chuyện của hai chị me bị cắt ngang khi Dương Cảnh thông báo
-Sắp tới Cảng Đông rồi. Điện hạ, Quận chúa, xem ra chúng ta an toàn rồi. Kì lạ thật… địch hoàn toàn bị chặn phía sau và phía trước cũng không có mai phục sao?
Tôi quay lại con lửa hoảng sợ khi nghĩ tới Ngạn Luật, anh ấy bây giờ đang ở đâu?
-Tốt! Là công của Tướng quân đây. Xem ra Hoàng gia nuôi anh ta không tiếc gạo rồi. Tiên đế quả đánh giá không sai thực lực của Liêu tộc. Hậu duệ của họ cũng có tài đấy chứ!
Dĩ Linh khen mà tôi có cảm nghĩ chị đang thỏa mãn vì không nhìn nhầm người. Lúc này máy bộ đàm lại vang lên tiếng nói
-Đội trưởng, anh đã tới nơi chưa? Tụi em đang đuổi theo phía sau đây!
-Thế à? Mọi chuyển vẫn ổn chứ?
-Khả quan. Nhờ Tướng quân liều mình quay lại, xử đẹp tụi nó! Khà khà… trận này sẽ vang danh lịch sử đây.
-Thế Ngài ấy sao rồi?
-Tướng quân hả? Lại đi đâu rồi… xe của anh ấy bị tong mạnh, may sao nhảy ra kịp. Không sức mẻ gì đâu, chỉ bị khói bụi làm mất tí đẹp trai…
-Thôi đi, làm ơn nghiêm túc, không phải chuyện đùa đâu!
-Dạ thưa sếp! Bây giờ em đang ngồi chung xe với Một Mắt, Tướng quân lấy xe em rồi, hình như muốn đuối theo ai đó, Ngài bảo mọi người tăng tốc đuổi kịp anh. Ngài sẽ trở lại ngay. Khi tới cảng phải gấp rút lên tàu!
-Ừ!
Dương Cảnh ngoặc tay lái rẽ sang đường nhựa lớn dẫn tới cảng. Tôi vẫn chưa hết lo dù biết Ngạn Luật đã không sao. Chỉ một lúc sau đó, Cảng Động đã hiện ra trước mắt. Có nhiều người mặc quân phục đứng chờ chúng tôi. Đội hộ tống đến sau đó phút, không có Ngạn Luật. Mọi người vẫn đề cao cảnh giác, tay súng sẵn sàng khi đưa tôi ra khỏi xe để lên tàu.
-Chờ đã, còn Ngạn Luật thì sao?
Tôi níu lấy tay Dĩ Linh trong lúc chị lôi tôi đi về phía bến tàu.
-Đừng lo. Em cứ đi trước, anh ta sẽ ổn thôi!
-Không. Em không đi đâu hết, chừng nào chắc chắn anh ấy không sao!
Thế là cãi nhau một trận với bà chị họ. Lính tráng xung quanh cũng muốn khuyên nhủ tôi nhưng tôi nhất quyết không nghe. Chuyến đi này chắc chắn sẽ rất lâu mới trở về. Tôi không muốn đi mà không từ biệt, vã lại còn chưa rõ an nguy của anh ấy ra làm sao.
Tàu ngầm đã sẵn sàng, cả đội thủy quân đã vào vị trí chỉ chờ mỗi mình tôi xuống tàu. Dương Cảnh lo lắng nhìn đồng hồ, Dĩ Linh vẫn luôn miệng bắt tôi đi trước, đội hộ giá bắt đầu phập phồng không yên. Đúng ra bây giờ anh ấy phải quay lại rồi.
-Báo cáo sếp, chúng tôi không bắt được liên lạc với Ngài ấy, làm sao bây giờ?
-Bình tĩnh, chờ thêm tí đi…
Dương Cảnh bảo mọi người bình tĩnh nhưng chính anh đang lo toát mồ hôi. Tôi đứng giữa đoàn người không ngừng cầu nguyện. Sẽ không sao, anh nhất định phải quay về… nhất định phải còn sống!
-Hơn phút rồi. Mình phải đi thôi Điện hạ. Tướng quân Ngài ấy… chắc là ổn thôi!
-Tôi sẽ chờ!
Tôi kiên định nói. Không nhìn thấy anh ấy tôi sẽ không thể an tâm mà ra đi. Vừa lúc đó máy bộ đàm trên tay Dương Cảnh vang lên:
-Đội trưởng! Nhóm do thám báo cáo, không có dấu vết gì của Tướng quân nhưng mà…
-Nhưng mà làm sao…?
Anh lo lắng hỏi, mọi người đều ngóng tai nghe
-Tụi em phát hiện một vài vết tích mới. Khẳng định có một trận đọ súng và một chiếc ôtô đã lao xuống vực núi, chỉ không biết có phải…?
Dương Cảnh ngắt lời
-Nói bậy!
Người kia sợ sệt bồi thêm
-Vâng, em cũng mong là không phải nhưng… từ đây tới cảng chỉ có một đường duy nhất. Sao tụi em không gặp Đại tướng?
Sau đó là bầu không khí im lặng tới đáng sợ. Dương Cảnh bóp chặt máy bộ đàm, cặp môi run run. Những người trong đội hộ tống nhìn nhau trong căm lặng. Vài người lính thủy đã bỏ mũ xuống, đứng trong tư thế mặc niệm. Thế là thế nào?
-Ngài ấy còn quá trẻ…
Một ai đó trong nhóm lính tráng lẩm bẩm thốt lên.
-Ngài ấy là vị tướng trẻ nhất nhưng tài nhất mà tôi biết…
Một người khác rầu rĩ hưởng ứng. Tôi ngơ ngác nhìn mọi người. Dĩ Linh nhíu mày nghĩ ngợi gì đó rất lung, quên cả chuyện thúc ép tôi lên tàu. Dương Cảnh len lén đưa mắt nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng không thốt nổi nên lời. Các đoàn người trầm lặng cụp mắt xuống
-Làm ơn… ai nói cho tôi biết chuyện này là sao???
Tôi mất bình tĩnh thót lên. Chẳng ai đáp lời, mọi người còn cúi đầu thấp hơn nữa. Tôi cảm giác như thế giới quanh mình đang vỡ vụng ra từng mảnh. Người tôi lảo đảo ngổi bịch xuống đất. Dĩ Linh cũng không màn nhắc nhở tôi gìn giữ hình tượng. Không thể như vậy được. Thật là vô lý! Có thể là mình đang mơ, chỉ là một cơn ác mộng thôi! Tôi nhớ lại, rà soát trí não để tìm ra một manh mối cho thấy mọi chuyện không có thật. Nhưng chao ôi! Sao cái gì cũng rõ ràng và sống động. Mới chiều hôm qua thôi, tôi còn đang cùng anh thong dong trên con đường về nhà. Mới tối đêm qua thôi, chúng tôi còn hạnh phúc biết bao khi giải bày hết nỗi lòng cho nhau nghe. Anh ấy chưa nói “Anh yêu em” nhưng bằng mọi cử chỉ, biểu cảm đã gửi tới tôi thông điệp đó. Cách đây vài giờ đồng hồ tôi còn đang yên bình trong vòng tay anh. Tại sao đột nhiên lại thành ra thế nào? Tôi không biết mình phải tiếp tục sống như thế nào. Tự nhiên mọi mục đích, mọi lý tưởng trở nên vô nghĩa, tôi chỉ mong mình có thể nhanh chóng về cạnh anh ấy dù là thiên đường hay điện ngục cũng không thành vấn đề. Trong khi tôi sắp sửa ngất lịm trong nổi đau thì một âm thanh trong trẻo từ thiên đường rót vào tai tôi:
-NÈ! Mọi người, tôi đã bảo là phải xuống tàu đi ngay kia mà!
Mấy chục cái đầu đồng loạt ngẩn phắt dậy và từ từ quay về phía có tiếng nói. Tôi đang ngồi dưới đất, giữa một “rừng chân” thì giật mình ngẩn lên nhìn. Trong thế giới mờ nhạt vì nước mắt tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Tiếng của Dĩ Linh bấy giờ mới nhẹ nhõm thốt lên
-Biết ngay mà!
Không gian im lặng bắt đầu thay đổi. Những tiếng reo vui cùng nhau dấy lên
-A! Tướng quân về rồi!
-Ngài ấy không sao, hay quá, vẫn còn sống!
-Lạy trời phật, làm tôi suýt rớt tim ra!
Tôi vẫn ngồi ngây ngốc dưới đất, thảm thương không sao tả xiết. Ngạn Luật nhín mày nhìn mọi người một cách khó hiểu.
-Chuyện gì mà vui vậy? Còn không mau xuống tàu?
Đám thủy binh líu ríu
-À dạ vâng! Chúng ta đi thôi Điện hạ, Ngài ấy không sao rồi!
Họ hùa nhau kéo tôi đứng dậy rồi lôi đi nhưng tôi tỉnh hồn ra và nhanh chóng nắm bắt sự kiện mới mẻ này. Qủa nhiên đầu rùa thì vẫn là đầu rùa! Tôi phát hiện anh ấy vẫn còn sống, đó là một “khám phá” hết sức vĩ đại, y như lúc nhà khoa học Niuton nhìn quả táo rơi rồi tìm ra định luật vạn vật hấp dẫn! Tôi vùng ra khỏi mấy bàn tay và nhạy nhanh tới chỗ anh. Lúc chạy vẫn không ngừng khóc. Tôi vớ lấy Ngạn Luật như thể anh là cái phao cứu sinh còn tôi là người sắp chết đuối. Bối rối trước hành động của tôi, anh loay hoay một hồi rồi mới ôm đáp lại
-Bình tĩnh nào, em sao vậy?
Tôi vừa khóc vừa nói, không ra câu cú gì
-A…anh… không… em… biết… tại… sao… huhuhu…
-Điện hạ…
Cả toán binh lính cũng bối rối, chắc là họ chưa thấy Nữ Hoàng nào lại ôm Tướng quân và khóc ròng như thế. Mặc kệ có bị mất hình tượng hay không, tôi vẫn cứ khóc như mưa, chẳng hiểu lấy đâu ra nhiều nước mắt thế!? Thật cẩn thận, Ngạn Luật gỡ bàn tay ương bướng của tôi ra. Anh khụy một chân để cao ngang bằng tôi.
-Nữ Hoàng, vi thần đã làm Người lo lắng rồi!
Tôi vẫn hít hà nhìn anh lắc đầu. Ngạn Luật dịu dàng lau nước mắt, môi cười cười. Lúc này tôi mới kinh hoàng phát hiện những vệt máu chảy dài trên trán, nhĩu xuống đuôi mắt.
-Anh…!
Tôi run rẩy đưa tay muốn chạm vào. Ngạn Luật giữ cổ tay tôi lại
-Nữ Hoàng đừng lo ngại, vi thần chỉ bị thương nhẹ thôi… Người phải nhanh chóng rời khỏi đây, chúng ta chưa thoát vòng nguy hiểm đâu!
Nói rồi anh đứng dậy và dìu tôi đi. Chúng tôi trở lại bên toán quân. Mọi người dường như cảm động trước cảnh đoàn tụ, mắt ai cũng có chút long lanh.
-Vụ này là sao?
Ngạn Luật hỏi Dương Cảnh.
-À… chỉ là hiểu lầm. Nhóm do thám báo cáo phát hiện một ôtô rơi xuống hẻm núi, ai cũng tưởng…
Ngạn Luật bình tĩnh giật lấy máy bộ đàm
-Alô, đội do thám nghe đây: một tuần sau phải nộp bản tường trình vì sai lầm nghiêm trọng các anh gây ra! Nước mắt của Nữ Hoàng không phải nước biển muốn bao nhiêu cũng được, có biết không???
Mọi người há mồm nhìn anh. Kích cỡ cái miệng từ loại ném trái nho cho tới quả bóng bàn, bóng tennis đều lọt! Dĩ Linh đặt tay lên vai anh, ân cần hỏi hang
-Đầu sao rồi? Có bắt được hắn không?
Ngạn Luật sờ tay lên trán, một người đem khăn lạnh tới cho anh
-Đập vào vô-lăng, hơi nhức nhưng ổn rồi. Cái tên đó nhanh quá, anh lại tuột mất hắn!
-Rồi sẽ gặp lại thôi!
Dĩ Linh nhẹ nhàng an ủi. Tôi tin là chị đã lường trước việc này, chỉ có chị là người duy nhất vô cùng bình tĩnh để nhận ra anh ấy không chết.
-Thôi, lấy lại tinh thần nào. Đưa Nữ Hoàng xuống tàu trước, sau đó chúng ta nhanh chóng tới An Môn. Quốc Công đang chờ!
Nói rồi anh trao tôi cho ông chỉ huy thủy binh. Ông này trịnh trọng nói
-Đại tướng yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo Nữ Hoàng đến nơi an toàn…
Dĩ Linh nắm tay tôi ân tình bảo
-Điện hạ, em giữ gìn sức khỏe nhé! Yên tâm ở đó chờ đợi cho tới ngày đại cuộc tất thắng.
Tôi gật đầu nhận cái ôm tạm biệt của chị và quay sang nhìn Ngạn Luật, chờ đợi anh nói gì đó.
-Nữ Hoàng đi đường bình an!
Anh cúi đầu kính cẩn chào. Tôi thấy một chút thất vọng len lỏi trong lòng.
-Không ôm em sao? Hay là hôn đi, cái đó hay hơn!
Lần đầu tiên tôi bạo dạn đưa ra đề nghị. Chuyện này là một cú sốc lớn cho những ai chứng kiến. Dĩ Linh toan mở miệng nhưng rồi quyết định không ý kiến. Mặt Ngạn Luật trông lạ lùng, giống như anh đang phân vân không biết nên cười hay nên khóc. Cuối cùng anh quyết định nắm tay tôi, hôn một cái tinh tế và hứa như định đóng cột
-Ngày này hai tháng sau anh sẽ sang rước em về, Tiểu Nữ Hoàng ạ!
Cuộc chia tay không thể gọi là bịn rịn vì ai cũng vui vẻ nở nụ cười. Tôi dõi mắt trong theo bóng dáng Ngạn Luật và chị họ đứng cạnh nhau cho tới khi tầm mắt đã hụp sâu xuống mặt nước biển. Tự nhiên có một niềm tin chắn chắn rằng cặp đôi này đã chiến thì khó bại. Dĩ Linh thông minh, giỏi giang, Ngạn Luật tài trí và dũng cảm. Họ là một đôi đồng đội rất ăn ý. Hơn nữa, chú tôi là một người dày dạn kinh nghiêm, không kém kì tài. Giữa những con người như vậy tôi thấy mình không là gì. Có lẽ đó chính là lý do tôi phải ra đi, để không thành kì đà cản mũi. Thôi được, đã vậy mình sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, không giúp ích thì không nên gây rối.
Tôi bắt đầu cuộc hành trình ngày dài đằng đẵng trong một cổ máy biết bơi rất hoành tráng. Vậy là thêm một kinh nghiệm hiếm có nữa: sống dưới lòng biển. Tôi được chăm sóc chu đáo bởi thủy thủ đoàn, thuyền trưởng và cô nữ hầu mới. Chị này làm tôi nhớ nhiều tới Vi Linh cũng như gằn vặt vì đã bỏ rơi chị. Cuộc hành trình không gặp trở ngại gì cho tới khi cặp bến. Chúng tôi tới Vaiza-một đất nước xa xôi nằm giữa sa mạc Vaiza bao nhiêu là cát. Tôi không hiểu vì sao mình lại đến đây mà không phải là một xứ sở nào mát mẻ hơn. Đội trực thăng đón tiếp đoàn người rất chu đáo. Tôi hơi bất ngờ khi đội tàu nói lời chia tay. Họ bảo tôi cứ yên tâm vì Vương quốc này sẽ luôn giữ tôi an toàn. Vậy là chỉ có mình tôi đi cùng đám người xa lạ với thứ ngôn ngữ xa lạ.
Một cảm giác lạc lỏng chưa từng thấy! Tôi cảm giác mình là một kiện hàng được Ngạn Luật và Dĩ Linh đóng gói, tàu ngầm vận chuyển rồi giao lại cho người nhận. Hoặc có thể những người này cũng chỉ là trạm trung chuyển trước khi tới nơi. Tôi trèo vào trực thăng, lí nhí nói cảm ơn bằng tiếng Anh với cô gái Vaiza khi cô này tử tế trùm một chiếc khăn che nắng lên đầu tôi, che kín mũi. Chị thông báo đường đi sẽ hơi dài và lắm bụi bậm. Thế là máy bay cất cánh, vượt qua sa mạc cát gió mênh mông. Sự thay đổi môi trường đột ngột làm tôi thấy mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi trước lúc tới nơi.