Người phụ nữ đang đối mặt với tôi mang theo nụ cười ngạo nghễ. Tóc bà vấn cao theo phóng cách hoàng gia. Trong căn phòng tĩnh mịch này chỉ có tôi và bà. Người phụ nữ tôi từng xem là bề trên tôn kính. Tôi liếm môi, mở đầu bằng một câu nói lịch sự
-Gần đây Thái Hậu khỏe chứ?
Cặp mắt của bà lười nhát nhếch lên
-Nhờ phúc của con mà ta vẫn bình an.
Tôi biết mình không đủ trình độ để đấu trí với bà. Ngu thì đừng tỏ ra nguy hiểm. Tôi quyết định nói thẳng vào vấn đề
-Con muốn biết lý do. Vì sao Thái hậu làm như vậy?
Bà cười khẩy, vươn tai xoắn một lọn tóc rũ ra trên trán
-Được rồi, cô đã thắng rồi. Muốn làm gì thì cứ việc làm, đừng hỏi những câu ngớ ngẩn!
Tôi mím môi hít một hơi thật sau, kiên định nhìn bà
-Thái hậu! Xin người hãy thành thật một lần. Con muốn biết rõ mình đã làm gì sai. Có phải từ đầu Thái hậu đã không yêu quý gì con? Mọi chuyện là người sắp xếp từ trước có phải không?
Bà từ từ nhìn thẳng vào mắt tôi. Cho dù đang ở thế chân tường bà vẫn luôn là một quý bà cao ngạo, khiến người khác kính nể.
-Khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng rất giống cô ta. Hahaha… không ngờ mười chín năm sau ta lại thua một đứa nhóc như mi, à mà không, xét cho cùng thì mi cũng chẳng có tài cán gì. Người khiến ta thân bại danh liệt như ngày nay là đứa cháu gái và tên nhóc nhà họ Liêu. Là ta quá khinh địch, không lường hết mối hiểm họa từ hai đứa nó. Hỏi ta vì sao? Đơn giản mà nói thì ta muốn quyền lực, cũng là muốn trả thù. tuổi ta đã bị “bán” qua bên này, phải tự mình đấu tranh tìm kiếm địa vị trong thế giới cung đình lắm mưu mô, cạm bẫy. Gả hoàng đế cũng chỉ là lợi dụng hôn sự mà củng cố bờ cõi, căn bản không có một chút chữ tình. Ấy vậy mà ta vẫn yêu hắn. Từ ngày về làm phi, có mấy khi hoàng đế nhìn tới ta. Lúc đó ông ấy đã có Hoàng hậu Vũ hạ. Bà ta tư chất hiền lành và trí tuệ thông minh nên hiển nhiên chiếm hết tình cảm của đức vua. Nhiều năm ròng ta nhịn đắng nuốt cay, đợi chờ tới lúc trưởng thành hơn sẽ càng xinh đẹp hơn, cơ may ông ấy mới để mắt tới. Ấy vậy mà sự chờ đợi đó có thu được gì? Ông ta lại rước về một thiếu nữ trẻ tuổi từ dân gian. Cô gái cả trí tuệ và nhan sắc đều không thể sánh với Hoàng hậu hay với ta. Vậy mà không biết vì lẽ gì đã thực sự kiềm chân hoàng đế. Gả hết lòng yêu chiều, xây cả một cung điện Mỹ Thụy sa hoa, đêm ngày quấn quýt không rời… Hóa ra không phải chỉ mỗi Hoàng hậu mà Mỹ Thụy Phi mới là kẻ thù số . Nhưng mà trong hậu cung, người thắng không phải là người hiền thục đoan trang hay xinh đẹp nhất. Chỉ có kẻ mưu mô và khôn ngoan nhất mới bất bại. Nhiều năm sống ở hoàng cung, ta đã gây dựng một mối quan hệ vững chắc mới vài vị đại thần, chẳng khó khăn gì để âm thầm thâu tóm quyền lực. Mỹ Thụy cung kia tuy cách xa Quang Minh điện nhưng đều có tai mắt của ta ở đấy. Ngày cô ta mang thai, ta còn biết trước cả hoàng đế. Cái thai mới vài tuần tuổi, một liều thuốc là có thể xử lý nó êm đẹp. Nhưng đáng tiếc ta đã quá chủ quan. Không biết vì sao cô ta lại phát hiện ra. Mà cũng là nhà họ Liêu âm thầm che chắn phía sau. Cuộc bỏ trốn chắc chắn có bàn tay Liêu Mãn Bình nhúng vào. Tốt thôi, họ biết không thể đấu lại ta nên bỏ của chạy lấy người, việc còn lại chỉ là bôi thêm một tí dơ bẩn vào sự mất tích của vương phi. Chẳng mấy chốc cả thần dân đều hay tin Mỹ Thụy phi hồng hạnh vượt rào, quan hệ bất chính rồi chết vì HIV. Hahaha… kịch bản này thật hay! Nếu ta kiên trì tìm kiếm một chút thì có lẽ đã kết thúc hết mọi chuyện. Cũng vì một phút chủ quan mà xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Không ngờ rằng thằng con bất tài nhà họ Liêu kia lại không phải hạng xoàng. Cố tướng quan quả có tài thao lược, đem cả con mình đặt vào ván cờ. Nói thật, ta không sợ “con Vua” là cô mà chỉ sợ “con Hậu” Liêu Thần Phong. Xem ra Liêu Mãn Bình đã chuẩn bị hết cả…
Bà nói thật lâu rồi bỗng dừng đột ngột. Trên mặt bàn chính là những quân cờ trắng đen. Thái hậu nhàn nhã kẹp con tốt trắng bằng hai đầu ngón tay, sau đó đẩy nó lên hai ô về phía trước
-Dương Cảnh, một con tốt trung thành và huấn luyện bài bản. Đội cận vệ, những con tốt đã được Liêu phủ nung qua lửa đỏ.
Rồi bà lại chạm vào con Xe
-Một công chúa Dĩ Linh sắt thép, khôn ngoan, không kém phần xảo trá…
Ngón tay thuông dài dời lại bên con Tượng
-Lão Lữ Công mắc bệnh yêu hoàng tộc thái hóa, chỉ vì bảo vệ sự tôn nghiêm dòng họ mà nhu nhược phục tùng một con Vua vốn non nớt, yếu kém.
Sau đó bà đè mạnh ngón trỏ vào con Mã
-Dĩ Thuật, kẻ dám làm phản ta vào phút chót! Lẽ ra ta phải hất cẳng nó ra khỏi hoàng gia từ lâu…
Rồi bằng một sự câm thù vô biên bà nhấc con Hậu lên, nhìn nó chầm chầm
-Liêu Thần Phong, khá khen cho tên nhóc con như ngươi. Bại dưới tay ngươi cũng chỉ là thua Liêu Mãn Bình một bước.
Suốt từ đầu Thái hậu không đã động gì tới con Vua vốn vẫn đứng im lìm một cách vô dụng kia. Tôi cũng hiểu chính mình là như thế. Trước sau vẫn đứng im nguyên vị trí để Hậu, Xe, Tượng, Mã và Tốt bảo vệ. Những người bảo hộ trung thành và dũng cảm. Cuộc chiến này thuộc về họ, chiến thắng này không có đóng góp của tôi. Tôi cứ mãi miết đuổi theo các quân cờ, xoay vòng trong thế giới riêng nghĩ ngợi. Đột nhiên, Thái hậu buông thỏng con Hậu từ trên tay xuống. Tôi thoáng giật mình, run rẩy nhìn con cờ nằm lông lốc giữa bàn cờ. Tôi ngẩn đầu nhìn nụ cười hiểm ác trên khuôn mặt bà
-Đáng đời lắm, đó là những gì nó xứng đáng nhận lãnh, cho tội phá rối thế cờ vốn bất bại của ta!
Tôi mím môi không đáp nổi một lời. Ánh mắt lại nhìn xuống bàn cờ bên dưới.
Tại sao nó lại ngã?
Vì sao nhất thiết phải là quân Hậu?
Tất cả còn lại là một bàn cờ đại thắng. Con Vua phe đen đã bị ăn mất, quân phe đen còn lại lác đác. Về phía quân trắng, tôi không chú ý bất kì điều gì trừ quân Hậu đang nằm xống xoài. Cả bàn cờ đứng thẳng, chỉ có nó đã ngã…
Ngã rồi!
Một cảm giác đau đớn lan tràn khắp tim gan. Tôi chớp mắt, phát hiện mấy giọt lệ đã ứ đọng từ khi nào, giờ lại đột ngột trào ra, vô tình rơi đúng vào con Hậu màu trắng đang im lìm…