Nhiều ngày sau đó tôi sống trên thiên đàng. Vẫn có đàn đàn lũ lũ người tới thăm hỏi quà cáp. Tôi đều tránh mặt. Ngoài giờ tiếp khách thì tôi lại dính sát bên anh. Tôi vứt bỏ thân phận nữ hoàng, trở thành cô hầu bên cạnh phục vụ anh. Làm hầu nữ thì phải dọn dẹp phòng, giúp anh ăn uống, giúp anh thay đồ, giúp anh làm quen lại với bước đi… mọi chuyện tôi đều giành làm hết, tuy hơi cực nhưng được hưởng ưu ái là mỗi đêm đền được nằm trong lòng anh. Tôi vẫn không bỏ thói quen đọc truyện trước giờ ngủ, cứ tối tối lại lôi sách ra. Ngạn Luật ngồi dựa vào giường, tôi ngồi dựa vào lòng anh, mượn ngọn đèn ngủ vàng nhạt mà đọc sách. Tôi đọc thành tiếng để anh cùng nghe. Tôi say mê đọc, Ngạn Luật im lặng hưởng thụ, mấy ngón tay không ngừng nghịch tóc của tôi. Đến một câu nào hay hay tôi lại ngửa đầu lên nhìn vào mắt anh mà đọc:
“- Anh sẽ thích em bao lâu?
- Mãi mãi.
- Mãi mãi là bao lâu?
- Cho dù em không còn yêu anh, cho dù em đã quên anh, cho dù anh đã biến mất khỏi thế gian này, anh vẫn mãi yêu em.
- Tầm bậy! Đã không còn sống trên thế giới này còn yêu em làm sao được.
- Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em…”
Đó là đoạn đối thoại trong cuốn “Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em”. Sau khi đọc thật diễn cảm tôi im lặng chờ nghe anh nhận xét. Ngạn Luật trợn mắt rồi phì cười
-Nè! Sao lại cười, lãng mạn muốn chết mà đi cười…
-Anh không biết, nghe có vẻ hay nhưng em đọc lại thành ra hài kịch!
Tôi xì một tiếng, bực bội đóng ngay sách lại
-Đúng là người không có lấy một tế bào lãng mạn! Em đang bổ sung kiến thức yêu đương cho anh mà không chịu chăm chú nghe!
-Ay da… không biết ai mới là người cần bổ sung kiến tức nhe! Em còn non lắm, đọc truyện về tình yêu thì tốt nhất là nên nhớ một vài câu kinh điển trong các tác phẩm lớn, truyện tân thời không đủ chiều sâu!
Tôi trề môi
-Xí, còn dậy đời ai, thế anh có thuộc câu nào không mà bảo?
Ngạn Luật nhếch môi cười, ánh mắt loãng ra như nước. Anh đưa tay vuốt mi mắt của tôi chầm chậm bảo
-“…chẳng qua hai ngôi sao đẹp nhất bầu trời có việc phải đi vắng, đã tha thiết nhờ mắt nàng lấp lánh, chờ đến lúc sao về…”
Rồi rượt tay mân mê trên má tôi, tiếp tục ngâm nga
-“…Vẻ rực rỡ của đôi gò má nàng sẽ làm cho các vì tinh tú ấy phải hổ thẹn, như ánh sáng ban ngày làm cho đèn nến phải thẹn thùng: còn cặp mắt nàng trên bầu trời sẽ rọi xuống không gian một làn ánh sáng tưng bừng đến nỗi chim chốc sẽ lên tiếng hót và tưởng đêm đã tàn. Kìa, nàng tì má lên bàn tay! Ôi! Ước gì ta là chiếc bao tay, để đượn mơn trớn đôi gò má ấy!”
Tôi sởn hết gai ốc, rùng mình một cái. Mẹ ơi, không thể nào sến hơn được nữa, kẹo mạch nha chắc là không nhựa bằng mấy câu của anh.
-Đó là lời Romeo khi tả Juliet!
Ngạn Luật vui vẻ chú thích. Tôi không khoái cái kiểu văn hoa hoành tráng như thế nhưng lại thích cách anh đọc như chính lời nói của mình và nhìn tôi như đó là người anh đang nói tới. Tôi nấc cục hai cái rồi vỗ vỗ lên má
-Làm ơn đừng đọc nữa, mỡ trong người cũng sắp tan ra rồi… Tắt đèn, đi ngủ!
Nói rồi liền giơ tay tắt đèn, chui vào chăn. Ngạn Luật không nói gì cũng nằm xuống ở phía giường bên kia. Tôi mơ mơ sắp ngủ rồi thì lại nghe anh nói
-Mỗi đêm em đều đọc sách phải không?
-uhm…
-Em cũng hay đọc những câu em thích cho anh nghe?
-uhm…
-Em còn hôn trộm anh?
-uhm…
-Em khóc xong lại chùi vào tay áo của anh?
-uhm…
Tôi cứ “uhm…” sau mỗi câu anh nói. Từ từ thì phát hiện có gì đó không phải, tập tức tung mền quay đầu lại nhìn. Trong đêm tối, ánh mắt anh như sao.
-Nè! Sao anh biết mấy chuyện đó???
Ngạn Luật mỉm cười
-Anh đều mơ thấy, không phải, có lẽ tiềm thức vẫn chưa ngủ hẳn nên cảm nhận được. Vậy mới biết em rất háo sắc, thừa cơ ôm ấp, hôn hít lung tung!
Tôi bật người dậy la toán lên
-Ai mà háo sắc??? Ôm hồi nào? Hôn hồi nào? Toàn anh tưởng tượng. Bất tỉnh nhân sự mà biết cái gì!
Dạo gần đây chúng tôi quấn lấy nhau như hai thỏi nam châm trái cực, nhiều điều không nói cũng ngầm hiểu. Ví như vì sao cùng ngủ một giường, vì sao tôi cứ ở lỳ trong phủ, vì sao có thể công khai những cử chỉ thân thiết. Sau khi anh quay về từ nơi cõi chết, chúng tôi đã quên sạch những rào cản trước kia giữa hai người. Có lẽ lần chia xa này đã khiến cả hai nhận ra nếu cứ tiếp tục sống theo dư luận hay vì những truyền thống thì sẽ có lúc phải hối tiếc. Thời gian có thể còn dài cũng có thể hết trong phút chốc, ngày hôm nay phải sống hết mình, yêu hết mình.
Vậy là Liêu Thần Phong đã trở lại. Anh từng chút một tìm lại nhịp sống hằng ngày, bắt đầu nhận lại những công tác quản lý trong quân ngũ. Dĩ Linh đã nói anh nghe những gì diễn ra trong năm qua mà anh bỏ lỡ. Nói tới chuyện lá phiếu trắng còn lại Ngạn Luật giật mình nhíu mày nhìn tôi
-Hai người đang đùa à? Cái gì má hoán vị?
Dĩ Linh mỉm cười thay tôi nói, trong lời không ít ý bông đùa
-Viễn Xuyên không thích hợp làm nữ hoàng, em ấy thích làm Liêu phu nhân hơn!
Lời chị nói khiến tôi đỏ mặt nhưng Ngạn Luật thì lạnh tanh như hất một gáo nước vào mặt hai chị em
-Thích hợp hay không, không phải nhận định đơn giản như thế. Em là Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên, tên em mang tên đất nước, dòng máu trong người em có một nửa là của tiên hoàng. Từ khi em sinh ra đã định sẽ trở thành vua. Đó là chân lý! Anh từ Vaiza trở về đây cũng vì bảo hộ hoàng đế tương lai, nếu không, giờ này anh đã chẳng có can hệ gì tới vương quốc này! Chuyện như vậy đâu thể nói bỏ là bỏ, đổi là đổi!
Tôi ngơ ngác nghe anh nói một tràng, nhất thời không kịp phản ứng. Chị Dĩ Linh thì không im lặng như thế, chị đứng dậy nói, cách xưng hô cũng thay đổi
-Anh nói không sao! Tuy nhiên phải nhìn lại thực tế là Viễn Xuyên có ngày nào thảnh thơi vui vẻ ngồi trên ngai vàng? Không phải tôi tham quyền hành mà là tôi có tự tin mình sẽ làm một Nữ Hoàng tốt. Tôi chưa hề ép buộc Xiễn Xuyên mà là cả hai cùng nhau thỏa thuận. Anh làm ơn công tư phân minh, dùng con mắt khách quan nhìn lại đi! Nếu Nữ vương là tôi, anh có phục không? Nếu không thì phiền anh nói rõ là không phục điểm nào?
Ngạn Luật bị kích động, đôi mắt anh giận dữ nhưng cố kiềm chế lại. Sau khi hít sâu một hơi mới bình tĩnh đáp
-Đúng là em làm Nữ Hoàng thì mọi người an tâm hơn. Nhưng Viễn Xuyên thì cũng không có gì tồi tệ. Em có thể giúp đỡ, hỗ trợ bên cạnh, trở thành cánh tay phải của Nữ hoàng. Đâu nhất thiết em phải làm Nữ Hoàng? Anh tốn bao nhiêu công sức cũng là để có ngày hôm nay. Năm đó chẳng phải chúng ta đã thống nhất bày mưu tính kế, lựa chọn thời điểm để đưa Sao Ly về lại thân phận thật hay sao? Em đã đồng ý sẽ giúp anh phò giá nữ hoàng và anh cũng đã hứa với vương phi sẽ bảo hộ Sao Ly chờ ngày lấy lại vương vị. Đến phút này, mọi chuyện đã viên mãn thì em lại quậy tung lên. Anh sẽ không bỏ phiếu tán thành, không là không!
Dĩ Linh trợn mắt, dường như chị sắp nổi cơn tam bành. Tôi biết mình phải làm cách nào ngăn cuộc cãi vã lại. Tôi nắm tay chị, lắc đầu ra hiệu rồi quay sang Ngạn Luật giải thích thật cặn kẻ
-Dĩ Linh hoàn toàn không có ý cướp ngôi. Chính em đề nghị với chị như vậy. Em thực sự không muốn làm vua. Em tính như vậy là để vẹn cả đôi đường. Không những đưa chị ấy lên vị trí xứng đáng mà còn có thể đường hoàng kết hôn với anh. Với thân phận công chúa, em sẽ thay chị nhận hôn ước… một sự trao đổi rất hợp lý không phải sao?
Ngạn Luật nghiêm mặt lắc đầu
-Hợp lý cái gì? Em đã lên được đến vị trí này đâu có dễ dàng. So với tâm huyết anh đổ ra không lẽ em cố gắng một chút, kiên nhẫn một chút, cầu tiến một chút không được sao? Em không tự tin ở mình thì đã có anh, Quốc Công, Dĩ Linh, Dĩ Thuật… biết bao người sẽ hết lòng vì em. Hơn nữa cái sự “trao đổi” mà em nói tới quá là khập khiểng. Anh là người chứ có phải đồ vật để hai em đem ra đổi tới đổi lui. Em còn chưa hỏi qua ý anh mà!
Lần này Ngạn Luật rất nặng lời. Tôi thấy hai mắt nóng lên, giọng run run đáp
-Thế anh sẽ để yên, anh sẽ cưới chị ấy về sao? Anh không thấy là em đang đấu tranh để được ở bên nhau à?
Ngạn Luật đột ngột đứng dậy, lạnh lùng bảo
-Chúng ta không ai bình tĩnh, anh sẽ về phủ, có gì mai nói!
Nhìn tấm lưng Ngạn Luật đi về phía cửa tôi chợt giận dữ hét lên:
-Hay là thực chất anh chưa từng mong muốn sẽ ở bên cạnh em? Cái anh muốn chỉ là nhìn thấy thành quả của mình. Em cũng không phải đồ vật mà anh muốn đặt chỗ nào thì đặt, cho dù là ngai vàng. Em không làm Nữ Hoàng đấy, anh hối tiếc năm trời phí công chăm sóc em phải không?
Tim tôi đập thình thịch, đầu căng ra như dây đàn, vừa khóc vừa bỏ về phòng ngủ.