Bỏ đôi đũa xuống, tôi vội vã thu dọn những đĩa thức ăn thừa cho vào tủ lạnh, bát đũa dơ thì đem ra chậu rữa… những công việc bình thường hàng ngày tôi vẫn hay làm. Anh hai lại pha cà phê. Không hiểu sao dạo này anh ấy uống cà phê nhiều kinh khủng, lại còn cả hút thuốc nữa! Trước giờ tôi chưa hề thấy anh hút thuốc, cứ nghĩ là ảnh chẳng biết đâu, ai ngờ…. Ngạn Luật ngày một lộ ra nhiều thói hư tật xấu. (Thật là mất hình tượng!?) Sáng nay lại còn có một chuyện động trời xảy ra. Anh trai tôi không đi chạy bộ như mọi khi mà nằm dài trên giường nướng đến tận giờ rưỡi sáng. Vậy mà không biết từ khi nào, anh ấy đã dậy và chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi. Có lẽ anh hai dậy rồi lại trèo lên giường ngủ tiếp. Sáng nay là một ngày đẹp trời. Tôi không thể tưởng tượng nổi Ngạn Luật có thể bỏ buổi chạy bộ. Ngày trước dù là tuyết đang lất phất rơi, mưa lâm râm ướt áo anh ấy cũng vẫn mặc quần áo dài đi tập thể dục. Thật không sao hiểu nổi!
Những sự thay đổi của anh xem ra cũng không có gì trầm trọng lắm so với mối quan hệ giữa tôi và anh hai lúc này. Từ cái hôm tôi quát vào mặt anh, hai anh em tôi đã làm “chiến tranh lạnh”, chính xác hơn thì chỉ có tôi gây nên cuộc chiến này. Một phần vì tôi vẫn còn giận anh, một phần vì tôi rất bướng, không thích làm hòa. Trước đây cũng từng có một lần anh em tôi cãi vả nhau. Đó là khi tôi “tha” về một con chó ghẻ bị bỏ rơi ngoài đường. Anh đã mắng tôi một trận ra hồn và bắt buộc tôi phải đem nó đến trạm thú y mặc dù tôi tha thiết muốn được giữ nó trong nhà. Lần đó tôi đã khóc lóc suốt một ngày làm Ngạn Luật phát khùng lên. Bây giờ nghĩ lại thật tức cười. Tuy rằng bực bội hết chỗ nói nhưng anh hai cũng đã kiềm lòng mà dỗ dành tôi. Anh ấy là người giơ cờ trắng xin hòa trước thế nên chúng tôi chỉ giận nhau có ngày. Nhưng lần này thì đã gần tuần rồi chẳng ai chịu đầu hàng cả. Tôi cứ cố tránh mặt anh ấy càng xa càng tốt, còn anh hai thì lầm lầm lì lì chẳng màn khuyên nhủ, dỗ dành gì tôi cả trong khi tôi vốn quen được anh nhúng nhường, chiều chuộng từ lâu rồi! Nếu anh ấy mà không chịu mở lời làm hòa trước thì tôi cũng chẳng đời nào lùi bước với anh đâu. Tôi vốn ương ngạnh và bướng bỉnh thế mà!
Sau khi xử lý xong đóng bát đũa và xếp chúng gọn gàng lên giá úp tôi lặng lẽ đi về phòng. Bây giờ thì Ngạn Luật đang ngồi trên sofa. Điếu thuốc vẫn cháy đỏ trên tay anh, mùi thuốc lá ngập tràn xung quanh. Chịu hết nổi tôi phải mở tất cả cửa số và cửa cái ra. Tôi làm điều đó trước mặt anh chẳng ngần ngại gì cả. Anh hai trông thấy và vội tắt điếu thuốc đi.
-À! Xin lỗi… em không chịu được mùi thuốc lá nhỉ?
Chẳng nói năng gì tôi quay vào nhà và đi lên cầu thang. Tôi về phòng mình và ở lì trong đó học bài. Thật ra thì chẳng thể tập trung vào bài vở. Toán cô giáo cho về nhà khó ơi là khó. Trước giờ tôi luôn ỷ lại vào anh hai nên chẳng mấy chú ý nghe giảng. Hậu quả là các dạng bài mới chẳng biết mô tê gì mà hỏi anh thì….
Dẹp phắc cái ý nghĩ hỏi bài đó đi tôi lôi môn lịch sử ra thay thế. Trời bắt đầu tối, tiếng những chú ve kêu râm rang từ cửa sổ. Khoảng một giờ cố gắng đấu tranh với sự lười nhát cuối cùng tôi cũng đành thua, bỏ tập vở đó và lăn đùng ra giường. Tôi nằm đó và suy nghĩ bân quơ… Chợt thấy khát khô cả họng tôi đành miễn cưỡng mở cửa phòng. Chưa đi đến cầu thang thì đã nghe tiếng chuông điện thoại reo. Ra là anh hai đã tắt Tivi và đang ở trong phòng riêng của anh ấy. Không định nghe lén nhưng vì nghe anh nhắc đến cô San tôi bẻn lẻn áp lỗ tai lên cửa phòng
-Alô… em đấy à, San?
-Chưa. Anh có vài việc phải làm…
-Có, anh có nghe! Thật không bình thường tý nào. Anh từ lâu đã nghi ngờ rồi…
-Uhm… hiện giờ thì anh không thể nói được gì nhưng anh tin đó là một âm mưu!
-Hừ… anh đã nói rồi, anh chưa thể quay lại được, anh có Sao Ly mà! Anh phải có trách nhiệm với cô bé…
-Ôi thôi thôi đi San! Em đã hứa là không hỏi anh những câu như thế mà. Sao Ly là em gái anh, em chỉ nên biết như thế thôi! Và làm ơn dẹp cái kiểu quan tâm thái hóa của em đi, em đang làm con bé sợ đấy!
-Hở? Sao Ly nói em thế à? À…ờ… thì… anh đúng là có nói câu đó… điều này làm em vui thế sao hả San?
-Uhm… thôi đừng chọc anh nữa, em cũng thừa biết em là một người qua trọng đối với anh mà. Anh không nói thì em cũng hiểu còn gì?
-Ừ biết rồi! Anh sẽ đền cho em một món quà khác chịu chưa?…
-Vậy à? Thế khi nào em đi? Nhớ là không được nói ai biết là anh đang ở đây. Không tiết lộ gì hết nghe chưa?
-Ừ, biết rồi. Anh hứa mà, đừng nhõng nhẽo… một mình cô em gái bướng bĩnh này thôi là anh mệt chết rồi, thêm em nữa anh “die” luôn quá!
-OK! Vậy nha, ngủ ngon nhé, tiểu thư kiêu kỳ! Chớ có nằm mơ và gọi tên anh đấy nhé!
Sau đó là một khoảng im lặng. Bây giờ thì tôi hoàn toàn ý thức được quan hệ giữa anh hai và cô San thân thiết như thế nào. Tôi muốn xông ngay vào phòng hỏi xem cô ấy thực ra là ai nhưng rồi lại thôi. Đó là một hành động rất ư ngu ngốc!
Tôi lặng lẽ tiếp tục cuộc hành trình xuống nhà bếp lấy nước uống. Trên bàn ăn tờ báo anh đang đọc dở vẫn còn nằm đó. Tôi lấy nó lên và đem đến cái tủ đựng báo cũ. Một dòng tiêu đề in đậm trên trang nhất làm tôi khựng lại: Sức khỏe của Hoàng Đế vẫn trong tình trạng nguy cấp. Bài báo viết rất chung chung. Đại khái là nhà Vua vẫn đang phải thở oxi và rất kiệt sức, nguyên nhân chỉ được nhắc thoáng qua là một dạng bệnh hen suyễn cấp tính đang bộc phát. Phần lớn nội dung bài báo đi vào phân tích khả năng xấu nhất có thể xảy ra. Theo như cuộc họp gần nhất của Hội Hoàng Gia thì khi nhà Vua có mệnh hệ nào thì ngai vàng sẽ được quyết định theo chúc thư của Hoàng Đế. Cho đến khi Người qua đời thì không ai được phép mở chúc thư. Một số người tin rằng vị trí tối cao có khả năng thuộc về Hoàng thái hậu Thủy Tú vì bà là người thân gần gũi nhất với Đức Vua trong gia đình vốn đơn chiếc của Hoàng Đế triều Quang Minh. Nếu giả thuyết này chính xác thì tức là lần đầu tiên trong lịch sử đất nước, có một phụ nữ lên ngôi Nữ Hoàng. Thời kì tới hứa hẹn nhiều triễn vọng phát triển mới trong Hoàng Gia vì Thủy Tú Thái hậu là một người nhân hậu, giỏi giang, một phụ nữ thông minh, sắc sảo, am hiểu chính trị đất nước… Nhìn chung bài viết này hết lời ca ngợi Hoàng Thái hậu, có một vài bức ảnh về bà và nhà vua…
Đọc qua loa một lát tôi cũng buông tay cho tờ báo rơi xuống ngăn tủ nằm cạnh bên những số báo phát hành trước đó. Gần đây ngăn báo cũ dày lên nhanh chóng. Anh trai tôi mua thêm nhiều loại báo khác nhau dù chỉ xem đúng một bài rồi vứt đi. Có lẽ anh đang theo dõi sát sao tin tức từ Hội Hoàng Gia, trước giờ anh luôn như thế mà!
————————————————
Hai tiết học văn liên tiếp làm đứa nào đứa nấy đờ đẫn cả người. Thay vì xuống căn tin tìm cái gì để ăn trưa tôi lại nằm lì trên bàn trong lớp học. Bên ngoài cửa sổ thật náo nhiệt. Những nhóm học sinh tụ tập tán gẫu la hét om sòm. Ngày thường tôi đã nhập bọn với họ nhưng hôm nay thì không… tôi mệt mỏi vì mấy đêm rồi tôi cứ gặp ác mộng không ngủ được. Đang nằm lim dim thì bỗng một bàn tay đánh vào vai tôi làm tôi tỉnh giấc
-Dậy! Dậy mau…
Ra là Mạn Mạn và Mỹ Lạc. Hai cô bạn thân kéo ghế lại ngồi bên cạnh tôi
-Sao bồ ngồi đây vậy? Không đói à?
-Đói chứ… nhưng tớ buồn ngủ quá… lười xuống căn tin!
Mạn Mạn bèn giơ một hộp cơm lên trước mặt tôi
-Xem cái gì đây? Tụi này đem thức ăn lên cho bồ nè!
Tôi cười và nhận lấy phần thức ăn. Tôi mở và ăn liền
-Cảm ơn nha! Hai bồ thật là tốt!
Hai đứa bạn tôi nhìn nhau cười. Tôi mở hộp cơm và xơi ngay.
-Trời ơi… đói quá chừng!
Tôi cạp một miếng sườn thật to và múc cơm cho vô miệng lia lịa. Hai cô bạn nhăn mặt
-Nè! Từ từ thoi… sặc chết bây giờ! Thiệt là khổ, để đói tới mức đó mà không chịu mua cái gì ăn…
Tôi lại ngốn thêm ít cơm và ngước mặt lên cười
-Ảm ơn a! ai ồ ã ứu ột ạng ười… (Cảm ơn nha, hai bồ đã cứu được một mạng người!)
-Thôi… lo ăn đi! Vừa ăn vừa nói gớm quá!
Vừa lúc đó bỗng Mỹ Lạc la lên
-Ê! Thầy Luật kìa, cả cô San nữa… họ đi đâu thế?
Tôi nhìn theo hướng cô bạn chỉ. Qủa là anh hai đang đi với cô San. Trên tay họ có rất nhiều sách. Tuy đã bê một chồng sách cao rồi nhưng Ngạn Luật vẫn cố lấy thêm vài quyển nữa từ tay cô cho cô đỡ nặng
-Thầy ga-lăng ghê!
Mạn Mạn nhận xét. Trông cô San có vẻ vui lắm, cô nhìn anh trai tôi cười tủm tỉm. Đang mãi quan sát hai người họ thì Mỹ Lạc đánh vào vai tôi
-Ê nè Sao Ly, cô San và anh bồ đang hẹn hò hả?
Tôi vội nói ngay dù biết là câu trả lời không hề chính xác
-Làm gì có! Anh mình… không hẹn hò với ai cả. Họ chỉ…chỉ… quen biết thế thôi!
Mạn Mạn phản đối ngay
-Không dám đâu! Bồ đừng có xạo, hôm qua tớ còn thấy thầy cô chạy ngang qua nhà tớ nữa mà!
Tôi tròn mắt nhìn cô bạn
-Chạy à?
-Ờ! Sáng nào họ cũng cùng nhau chạy bộ mà. Tình tứ lắm nhé!
Tôi xem đó như một tin sốc nhất từ đầu tuần đến giờ. Thì ra anh ấy luôn gặp gỡ cô San vào buổi sáng sớm. Hèn chi dạo gần đây lúc nào cũng về nhà trễ hơn thường lê.
Không nói gì, tôi lặng lẽ ăn tiếp. Bạn tôi thì cứ tiếp tục bàn tán với nhau về mối tình rất ư lãng mạn của thầy cô. Chốc chốc lại hỏi tôi vài câu để xác định thông tin nhưng tôi lơ đếnh đáp bừa.
-Mình nghĩ bồ nên chuẩn bị tinh thần đi! Cô San sẽ làm chị dâu tương lại của bồ đó.
Tới đây thì tôi không làm ngơ được nữa. Tôi đứng bật dậy và đập tay xuống bàn
-Không thể như thế dược! Hai người nhầm hết rồi! Cô San chắc chắn không thể kết hôn với anh mình đây!
Mạn Mạn ngước nhìn tôi mồm há hốc
-Tại sao?
Tôi thấy mặt mình nóng ran lên và ấp úng trả lời
-Vì…vì… anh mình còn quá trẻ. Chưa có ý định lập gia đình đâu!
Nghe thế hả hai đều cười ồ lên
-Hahaha… bồ có khùng không? tuổi mà trẻ nổi gì? Thì đồng ý là trông bề ngoài thầy Luật còn “non” lắm nhưng thầy đã bước qua hàng rồi. Đối với đàn ông thì tuổi này lấy vợ là rất phải!
Tôi lại cãi bướng
-Nhưng trước giờ anh tớ có hề bận tâm đến chuyện tình cảm, yêu đương gì đâu!
-Thì bây giờ đến lúc phải nghĩ tới nè! Một cô gái đẹp và thông mình như cô San thì quá dễ dàng chím được trái tim của người khác. Tớ tin là họ mê nhau rồi. Một cặp trời sinh, quá hoàn hảo! Bồ nên vui mừng lên Sao Ly à… ít ra thì gia đình bồ sẽ có một một người chị…
Không để Mỹ Lạc nói hết tôi đớp lời ngay:
-KHÔNG! Ai cần có thêm một người chị kia chứ? Cô ấy chẳng có quan hệ huyết thống gì với mình, chỉ là người dưng thôi! Mình không thích có kẻ thứ xen vào cuộc sống của anh em mình!
Biết là hơi ngu ngốc nhưng tôi đã nói ra hết những điều suy nghĩ ở tận sâu trong lòng. Đó thật sự là nổi niềm lớn lao nhất của tôi. Tôi yêu cuộc sống hiện tại, tôi thích căn nhà bé nhỏ chỉ có hai người, tôi không muốn có bất kì người giành mất của tôi tình thương từ anh trai… Tôi không thể chịu được khi nghĩ đến điều đó, anh hai là của tôi, anh ấy không được để ý, quan tâm đến ai khác. Tôi muốn mình là người duy nhất quan trọng với anh. Thử tưởng tượng Ngạn Luật sẽ lạnh nhạt và thờ ơ với tôi thế nào khi anh có một gia đình riêng: vợ và những đứa con. Liệu anh có còn thức dạy mỗi bữa sớm chuẩn bị thức ăn cho tôi hay chăn êm nệm ấm với vợ con và bảo rằng: “Em lớn rồi, làm tới chức cô luôn rồi, phải biết tự lo chứ!”
Một viễn cảnh đen tối bao trùm lên tương lại của tôi. Không thể được! Tôi nhất định sẽ tìm cách ngăn cản họ… tôi sẽ khiến hai người không yêu nhau được… Nhưng phải làm sao mới thực hiện được điều đó chứ??? Đang mãi mê với nhựng ý nghĩ đen tối nhất thì tôi được Mạn mạn cảnh tỉnh:
-Sao Ly ơi! Mình hiểu bồ cảm thấy như thế nào… mình có thể tưởng tượng được cảm xúc của bồ hiện giờ. Nhưng mà Sao Ly à! Bồ có ngĩ như thế là MỘT SỰ ÍCH KỈ hay không? Anh trai bồ có quyền tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân anh ấy chứ, bồ không thể ngăn cản việc đó được. Nếu bồ thương anh thì cách tốt nhất là giúp đỡ anh ấy! Đừng có mà chia rẽ họ, làm thế ác lắm!!!