Editor: muanhobaybay
Hà Thần Không giật mình tại chỗ.
Không chỉ cảm giác lúc diễn phim, mà cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.
Hà Thần Không cảm giác như Thẩm Từ Chiêu vừa nhìn anh.
Thẩm Từ Chiêu không phải là bạn gái đầu tiên của Hà Thần Không, cũng không phải bạn gái anh quen lâu nhất, nhưng là bạn gái đặc biệt nhất.
Lúc dứt khoát chia tay, cô quay đầu rời đi không một tia lưỡng lự.
Tuy rằng lúc đó là anh mở miệng, cô không hề níu kéo khiến anh không thấy nhẹ nhõm, ngược lại làm anh có cảm giác bị đùa bỡn.
Nhiều năm sau, Hà Thần Không không hề cảm thấy tức giận mà nhớ mãi không quên, nhưng anh lại không dám đi tìm đối phương.
Mùa hè năm kia, Hà Thần Không ăn chơi trác táng bị anh trai vứt xuống đoàn phim làm việc vặt, mấy người có tuổi trong đoàn phim rủ anh uống rượu, thấy anh say, liền không có ý tốt nói đùa, trêu anh cởi quần ra. (Muanho: aaaaa... bịt mắt)
Khi ấy anh đã không đủ tỉnh táo, người khác nói gì đều nghe, tay giữ dây lưng chuẩn bị cởi xuống.
Người kia thanh âm thật thấp hỏi: Anh muốn thêu hoa sao?
Không đợi anh trả lời liền nói: Nếu anh dám cởi ra, nơi này có rất nhiều phụ nữ, các cô ấy rất muốn nhìn đấy.
Xung quanh một hồi tiếng cười, tức khắc anh liền tỉnh ra, sau đó đỏ mặt nhìn người kia.
Tuy rằng lời nói không dễ nghe, nhưng còn hơn anh cởi quần xấu mặt.
Vừa chạm mặt liền không có gì tốt đẹp, nhưng trong cùng một đoàn phim, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, sau đó hai người chung một chỗ.
Tính tình Hà Thần Không không ai trị được, nếu không anh đã không bị anh trai vứt xuống đòan phim thử nghiệm khó khăn, thực sự tính tình cao ngạo, khi đó anh hất cằm nhìn người khác, không coi ai ra gì, nhà anh có tiền, anh cũng có tiền.
Khi đó Thẩm Từ Chiêu mang theo cái bao, bên trong có hai chồng tiền, chuyên môn dùng để cho Hà Thần Không khi phát tính đại gia phát tác đập người.
Một bên thì nói: Thế nào? Có tiền rồi a? Tôi cũng có tiền, này lấy đi là phí tổn thanh xuân, lấy đi mau cút.
Lấy bạo chế bạo, đơn giản nhưng thấu xương.
Hà Thần Không nghe xong sửng sốt một chút, cuối cùng nhặt tiền từng tờ một lên.
Sau vài lần như thế, anh không dám tuỳ tiện lên cơn, nhất là trước mặt Thẩm Từ Chiêu.
Rất nhiều năm sau, Hà Thần Không nghĩ, nếu như khi đó anh không gặp Thẩm Từ Chiêu thì giờ có bộ dáng gì...
Trước khi bị ném tới đoàn phim làm việc vặt, mỗi ngày anh đều đi đua xe đánh nhau, ăn chơi trác táng.
Thời gian hai người qua lại, anh làm lao công tại đoàn phim, sau khi chia tay anh trở về nhà, đột nhiên những trò trước đây đều không còn hứng thú.
Sau đó xuất ngoại, khác thường là anh nghiêm túc học hành đọc sách mấy năm.
Ngày ấy, anh nói chia tay xong, Thẩm Từ Chiêu gật đầu một cái bắt đầu dặn dò: Đồ anh đưa em sẽ ném đi, đồ em đưa, anh cũng vứt đi, không cần tiết kiệm cho phiền phức.
Sau này chúng ta không cần liên lạc với nhau.
Thẩm Từ Chiêu không giống bạn gái nữ sinh trước kia anh từng qua lại, hoặc khóc giữ anh lại hoặc mắng anh cả tiếng.
Có lẽ do đối phương quá bình tĩnh, Hà Thần Không liền cảm thấy..., tự dưng anh khóc lên.
Khi đó Thẩm Từ Chiêu kì quái nhìn anh một cái, bởi vì người nói chia tay trước lại còn mặt mũi khóc.
Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi, từ đầu đến cuối đều không nói một lời an ủi, hoặc một ánh mắt an ủi...
Hà Thần Không ném đi đồ Thẩm Từ Chiêu, đối phương nói không muốn liên lạc, anh cũng liền không dám đi tìm người...
Nhiều năm sau gặp lại là một lần ngoài ý muốn, là tại tang lễ của cô...
Anh quá ngoài ý muốn, cô gái trong hình đen trắng còn quá trẻ, nhiều năm như thế vẫn không có gì thay đổi.
Anh hối hận, tại sao không liên hệ với cô sớm một chút.