Sáu giờ sáng, Y Trạm thức dậy lập tức bước vào phòng tắm.
Cô có thói quen đi tắm sau khi ngủ dậy, trong phòng tắm hơi nóng lan tỏa, cô giơ bàn tay lên xoa xoa lớp sương mù bám trên mặt gương, dần dần gương mặt được hiện lên rõ nét.
Đường nét nhu hòa mà tinh xảo, xinh đẹp đến mức giống như là tình yêu mới chớm nở, khi nở nụ cười lại có chút tinh nghịch hồn nhiên.
Cặp lông mày như vẽ phù hợp với tóc mai, lại còn mang theo hai phần khí khái, với khuôn mặt như thế này cho dù trang điểm đậm quá mức đến đâu đi nữa cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy ngán ngẩm.
Trong thế giới giải trí này không phải chỉ có sở trường là sẽ đạt được thành công, còn phải dựa vào sắc đẹp như vậy mới đặc sắc, có thể được người ta nhớ kỹ, ở góc độ nào đó sẽ được công nhận, gương mặt này hoàn toàn phù hợp.
Một nét đẹp độc đáo duy nhất.
Xương quai xanh bằng phẳng, vòng ngực cũng rất đầy đặn … Thân hình gầy gò nhưng không bị trơ xương.
Thân hình đầy đặn không thừa cũng không thiếu, cho dù không mặc trang phục trên người nhưng vẫn có da có thịt, mà nếu có mặc bất kỳ bộ trang phục nào đi nữa, đến cuối cùng vẫn để lộ nét gầy gò, bản thân cô nhìn cũng có mấy phần động lòng.
Y Trạm thở dài một tiếng, làm diễn viên đối với hình tượng bản thân có yêu cầu cực kỳ cao, ở kiếp trước cũng vì giữ gìn hình tượng xinh đẹp mà sau bốn giờ chiều cô chỉ uống nước, còn đi nắn chỉnh lại hàm răng.
Hình dáng và diện mạo bên ngoài đối với một diễn viên so với kỹ năng diễn xuất còn quan trọng hơn.
Có thể thấy được ông trời đúng là rất công bằng, mặc dù cô gái này không thông minh nhưng chỉ cần dựa vào gương mặt xinh đẹp này là có thể bắt đầu sự nghiệp.
Cho dù chỉ có thể làm một bình hoa cũng có thể thuận buồm xuôi gió lăn lộn trong ngành giải trí, đại khái có thể nói rằng tại thời điểm này đối với những kịch bản đang rất được người xem ưa chuộng chắc chắn sẽ nằm trong tầm tay.
Cố tình không hiểu lại còn nghênh ngang trốn tránh bao che khuyết điểm, chạy đến đoàn làm phim chuyên đóng vai phụ.
Cũng chỉ do người đàn ông hay che chở cho Y Lan Khê kia đã nói một câu: “Cô cho rằng cô là ai! Nếu không phải dựa vào gia đình thì cô cũng chẳng là cái thá gì! Cô có tư cách gì chứ!”
Chỉ vì câu nói đó mà cô gái này lập tức muốn chứng minh tư cách của bản thân, không cần dựa dẫm vào quan hệ của cha mẹ mà ở lại tầng lớp thấp nhất này.
Thật là một cô gái ngốc nghếch.
Tại sao lại thật sự cho rằng nhân vật Thẩm Lan Khê là do chính bản thân mình có được? Chỉ cần nhìn qua kỹ năng diễn xuất là đã biết không có khả năng …
Từ trong phòng tắm bước ra, Y Trạm lau khô mái tóc, vẽ lên bức tranh đầy sức sống.
Trẻ tuổi thật là tốt, tuổi thanh xuân không gì có thể sánh bằng, điều này có tính là một dạng bồi thường khác hay không?
Nhìn vào trong tủ quần áo treo đầy trang phục hàng hiệu, Y Trạm lắc đầu một cái, cô gái này đến thưởng thức cũng không biết cách.
Tốt quá hóa dở, có rất ít thiếu nữ Phương Đông ở độ tuổi mười tám thường xuyên mặc những bộ quần áo phong cách Châu Âu kia hàng ngày.
Hơn nữa, trong tủ còn treo mấy bộ trang phục còn nguyên mác chỉ dành cho phụ nữ ở tuổi ba mươi hay mặc đến.
Những bộ trang phục mà sống ở kiếp trước cô không bao giờ đụng vào.
Y Trạm lựa chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng, phong cách của cô chính là tự do phóng khoáng, lựa chọn trang phục giống như vẽ một bức tranh.
Ngày hôm nay, Y Trạm đến đoàn làm phim phỏng vấn vai diễn của một kịch bản phim truyền hình hơn hai mươi tập, nhân vật này xuất hiện chỉ có bốn màn của cả bộ phim.
Tối hôm qua, Y Trạm cũng đã từng tìm hiểu qua bộ phim này là được một ông chủ của tập đoàn khoáng sản nào đó đầu tư cho tình nhân của mình.
Có tất cả tám người của các đơn vị liên quan đến phòng vấn cho vai diễn này. Không phải nói gì, vì hàng năm phim truyền được phát sóng rất nhiều, nếu chỉ tập trung vào một nơi nào đó thì không có cách nào được truyền bá rộng rãi bởi vì nhiều lúc bán không được. Hoặc là tùy tiện tìm đại một đài truyền hình không được nổi tiếng cho lắm, sau đó tạm thời buông tay một thời gian. Đối với thế giới giải trí rộng lớn này, liên tục xuất hiện cũng không thu được hiệu quả tốt.
Cùng lắm chỉ có thể tán gẫu rồi nhận được một chút tiền thù lao đóng phim, mặc dù vậy vẫn có rất nhiều người đến thử vai.
Danh tiếng và lợi ích vô cùng hấp dẫn, khiến cho không ít người trẻ tuổi ôm ấp giấc mơ bước vào vòng tròn sóng to gió lớn này, nhưng đến cuối cùng có thể đứng trên đỉnh vinh danh có mấy người?
Y Trạm không thiếu tiền, đương nhiên tâm tư không đặt ở chỗ này, cô tham gia vào là vì có mục đích khác.
Bên cạnh còn có một đoàn làm phim khác, danh tiếng của đạo diễn trong đoàn làm phim cũng khá nổi tiếng, nữ diễn viên đóng vai phụ thứ ba của bộ phim cổ trang lần này bỗng dưng xin rút lui, trước mắt còn chưa tìm được diễn viên thích hợp thay thế vai diễn.
Tin tức này cô nghe được trong một lần nói chuyện phiếm sau bữa ăn ở thời điểm trước khi xảy ra tai nạn, cô diễn viên kia được gả cho một gia đình giàu có, mà đóng phim cổ trang lại có nhiều pha hành động trước ống kính, vì muốn giữ an toàn cho thai nhi nên chấp nhận rút lui.
Hơn nữa, trước đây cô cũng đã từng xem qua kịch bản bộ phim này một lần, cũng cảm thấy rất hứng thú. Lúc đó đại diện công ty muốn để cho cô đóng vai nữ chính, nhưng bản thân cô vẫn muốn đóng vai nữ phụ số ba này.
Bởi vì hình tượng nhân vật nữ phụ số ba này được xây dựng khá kỹ càng, mặc dù chỉ là nhân vật phản diện.
Người đại diện cảm thấy không cần thiết, hơn nữa nếu như cô không nhận vai nữ chính thì đạo diễn sẽ cân nhắc lựa chọn các nghệ sĩ khác của công ty. Không cần thiết phải để lại cho người khác.
Vừa hay cô đang có ý muốn nghỉ ngơi một thời gian, lúc này mới từ bỏ kịch bản.
Cuộc sống thật kỳ diệu, lúc ấy cô đã từ bỏ kịch bản này nhưng vào lúc này với thái độ khiêm nhường từng bước đi về phía trước.
Trong giờ nghỉ giải lao, Từ Tố ngồi một bên vừa xem kịch bản vừa phe phẩy quạt mát, ánh sáng bỗng dưng trở nên tối hẳn.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái đứng ngay trước mặt đang mở miệng ra nói chuyện, Từ Tố còn chưa kịp nói câu gì thì cô gái đã nói trước.
“Đạo diễn Từ vẫn khỏe chứ, tôi rất thích kịch bản phim mà đạo diễn đang làm, cũng thích nhân vật Diệp Ly này, anh có thể cho tôi cơ hội diễn thử vai này được không?”
Từ Tố ngơ ngác, anh chưa từng thấy người nào có tính cách thẳng thắn đến như vậy, quan trọng hơn là anh cũng không quen biết cô gái này.
Phải đánh đúng vào điểm yếu …
“Tôi chỉ cần năm mươi giây.”
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì Y Trạm đã bắt đầu nhập tâm đóng vai nhân vật Diệp Ly.
Nước mắt của cô không ngừng tuôn ra, sắc mặt cũng dần thay đổi, do bị tổn thương nên sinh ra mối hận trong lòng: “Em làm chuyện này, tất cả đều là vì anh.”
Trong kịch bản, đây là đoạn kể về tình yêu đầy đau khổ của Diệp Ly dành cho nam chính nhưng không được đáp lại, cuối cùng vì tình mà sinh hận trong lòng, đoạn lời thoại này chính là diễn lúc tình cảm bộc phát.
Đây cũng chính là mấu chốt quan trọng nhất của nhân vật này.
Do trải qua quá nhiều đau khổ đã biến một cô gái trong sáng đơn thuần thành một người phụ nữ độc ác tàn nhẫn, vừa si tình lại vừa tuyệt vọng.
Giống như loài hoa hồng nở giữa ban đêm tỏa ra mùi hương say lòng người, nhưng mà lại nhanh chóng lụi tàn khi ngày mới bắt đầu, loài hoa chỉ có thể kéo dài sức sống trong đêm tối.
Muốn diễn thật tốt nhân vật nào đó, trước mắt cần phải tìm hiểu thật kỹ nội tâm của nhân vật đó.
Trong lòng Y Trạm có tính toán, cho dù đạo diễn Từ không cho cô cơ hội diễn thử nhân vật này, cô vẫn muốn thể hiện thực lực của bản thân ra ngoài.
Mười năm trước, cô cũng đã sử dụng chiêu này.
Đại đa số là thành công vì điều đó cũng không quá bất ngờ, đó chính là tính toán đã được chuẩn bị trước, còn cơ hội thì phải dựa vào chính bản thân.
Dĩ nhiên, một chiêu này không phải là có tác dụng với tất cả mọi người, có đạo diễn sẽ trực tiếp ném cô ra khỏi trường quay, cũng có đạo diễn sẽ suy nghĩ lại.
Từ Tố mới hai mươi sáu tuổi, với lại trong lĩnh vực điện ảnh vẫn là nên bắt đầu với những người mới, cho nên cô mới đi đến tự đề cử bản thân mình.
Dù sao, cô cũng chỉ là nhân vật vô danh, cũng không có gánh nặng gì, muốn tồn tại được ở ngành giải trí hỗn loạn này, cái cần có nhất chính là da mặt phải thật dầy.
Nghề diễn viên chính là diễn xiếc để kiếm sống.
Mất một lúc lâu Từ Tố mới lấy lại được tinh thần, đúng là anh đang muốn tìm diễn viên đóng vai Diệp Ly, mà mới vừa nãy dường như đã gặp một Diệp Ly đầy sinh động.
Cô gái này đã đưa nhân vật Diệp Ly trong lòng anh bước ra ngoài, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng, dường như anh cũng cảm động theo, dưới ngòi bút của biên kịch đây là tạo hình một cô gái đau khổ trong tình yêu.
Diệp Ly trong kịch bản là một cô gái đầy thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô số, chỉ vì yêu mà bị tẩu hỏa nhập ma, yêu một người con trai nhưng lại bị ân oán của đời trước vô tình gây chia rẽ, bởi vậy mới sinh hận.
Từ Tố hé mắt: “Cô tên gì? Người đại diện của cô là ai?”
“Anh vẫn khỏe chứ đạo diễn Từ, tôi tên Y Trạm, là người mới, tạm thời chưa thuộc quyền quản lý của công ty nào.”
Từ Tố gật đầu một cái: “Cô đưa cho trợ lý của tôi phương thức liên lạc với cô.”
Trong lòng Y Trạm thầm mở cờ vui vẻ, có hy vọng! Chỉ cần đạo diễn thừa nhận, vai diễn của nhân vật này nhất định cô phải có được trong tay!
Y Trạm rời đi dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cô gái kia là ai, sao tự dưng chỉ đến có một lúc rồi đi ngay? Giữa lúc mọi người đang quay phim?
Sau khi phỏng vấn đoàn làm phim xong, Y Trạm chạy đến ngân hàng, cô nói với nhân viên giao dịch đã quên mất mật khẩu và yêu cầu cấp lại.
Hạn mức thẻ tín dụng này là năm mươi vạn, Y Trạm rút hết số tiền gửi tiết kiệm, chỉ để lại một số tiền lẻ ít ỏi.
Cô biết cô gái này có tiền, không biết có tiền như vậy …
Có thể thừa sức đầu tư vào đoàn làm phim.
Cô gái này tuyệt đối không phải con nhà giàu bình thường!
Cô nhớ lại tình cảnh của bản thân khi mới mười tám tuổi, quanh năm vật lộn với các đoàn làm phim, số tiền trong tài khoản ngân hàng hàng năm chỉ có bốn con số, thậm chí nhiều lúc chỉ có ba con số …
Công ty đại diện nói khi cô được mười chín tuổi sẽ bắt đầu có hoạt động mới, nhưng thật ra trước đó cô đã có kinh nghiệm hai năm làm việc vặt trong các đoàn làm phim.
Trước khi bắt đầu hoạt động trong ngành giải trí còn phải thay đổi số tuổi từ mười chín xuống còn mười bảy tuổi.
Kiếp trước cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không ngờ được có ngày sẽ bước vào ngành giải trí và vẫn phải tiếp tục kiên trì, trong đó phải trải qua biết bao nhiêu gian khổ vì những lời nói của người khác.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, nếu như kiếp này được sống trong một gia đình giàu có, rất có thể cô sẽ không bước vào ngành giải trí này một lần nữa.
Mặc dù cho đến cuối cùng sẽ đứng trên đỉnh cao của danh vọng, nhưng để đi được trên con đường này lại gặp phải quá nhiều cực khổ …
Y Trạm về đến nhà, việc đầu tiên chính là thu dọn tủ quần áo của cô, loại bỏ hết những bộ quần áo tối màu sau này sẽ không mặc đến, đa phần đều là trang phục còn mới.
Cô đóng gói tất cả vào hai chiếc túi lớn chuẩn bị mang đến cửa hàng gửi bán.
Tất cả số trang phục này đại đa số đều là hàng hiệu nên mức giá đưa ra cũng không hề rẻ, có một số trang phục có kiểu dáng độc đáo lại còn là số lượng hạn chế, với hai túi quần áo này có thể thu lại được một số tiền kha khá.
Y Trạm vừa từ cửa hàng quần áo về đến nhà thì điện thoại di động vang lên.
Người gọi đến chính là cha của cô, Y Chính Hoằng.
Y Trạm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới bấm nút nhận cuộc gọi.
“Tiểu Trạm, ngày mai là sinh nhật của dì con, buổi trưa ngày mai con phải về nhà ăn bữa cơm.”
“Vâng.” Dừng lại một lúc, Y Trạm tiếp tục nói: “Cha, con muốn dọn về nhà ở.”
Thời gian này chính là lúc “Bỏ nhà ra đi”, cô còn đang mải suy nghĩ lấy lý do gì để có thể trở về nhà.
Không để lộ ra một chút thông tin là một đại tiểu thư con nhà giàu, thì làm gì có ai biết đến để mà tuyển chọn.
Y Chính Hoằng vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới với tính cách ngang bướng của con gái đang không có cách nào có thể nói chuyện tử tế, vậy mà con gái nhỏ của ông lại chủ động cúi đầu.
“Như vậy là tốt nhất, sống một mình ở bên ngoài cũng không phải chuyện hay ho gì, ngày mai cha sẽ để lão Trương đến đón con.”
“Vâng, thưa cha.”
Bạch Bình ngồi bên cạnh ông trên ghế sô pha cũng cảm thấy bất ngờ, Y Trạm vừa mới nói muốn chuyển về nhà ở?
Bà ta điều chỉnh lại sắc mặt rồi mới hỏi: “Chính Hoằng, Y Trạm muốn quay về nhà ở sao?”
“Đúng vậy, cuối cùng con bé đã nghĩ thông suốt, dù sao vẫn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện là bình thường.”
Bạch Bình miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy … Như vậy cũng tốt, đều là người một nhà làm sao có thể oán hận lẫn nhau được, em cũng thấy lo lắng cho con bé.”
Trong lòng Bạch Bình cảm thấy buồn bực tích tụ, cái con bé chết tiệt kia bị bà tát cho ba cái vào mặt, không phải đã nói có chết cũng sẽ không quay về cái nhà này rồi hay sao?
Mới chưa được bao lâu mà …