Y Trạm xoa xoa khóe mắt, uống một ngụm nước.
Cả một buổi sáng cô chỉ ngồi trước màn hình máy tính đọc những bức thư từ biệt mà người hâm mộ viết cho Thẩm Từ Chiêu.
Đơn giản là cô chỉ muốn được nghe những lời khen ngợi của người hâm mộ dành cho cô, ít nhất hình tượng của cô vẫn còn tồn tại trong lòng mọi người, cũng sẽ không dễ dàng bị lãng quên nhanh đến vậy.
Mà hiện tại, bỗng dưng cô cảm thấy có chút sầu não.
Kiếp trước, bản thân Thẩm Từ Chiêu là một người phụ nữ xinh đẹp, có làn da trắng bóc gương mặt trái xoan, điểm đặc biệt duy nhất không giống người khác chính là đôi mắt của cô, một đôi mắt phượng có thể mê hoặc lòng người.
Nhìn cặp lông mày cùng với tuổi tác và hình dáng bên ngoài vô cùng không tương xứng với nét thuần thục và điềm đạm, nhưng mà lại hài hòa đến phi thường, giống như mang theo khí chất thần tiên.
Khí chất đúng là một phương thức biểu hiện kỳ diệu, giúp cô bộc lộ tài năng trong một đám người mới.
Đúng năm đầu tiên khi cô mới bắt đầu ra mắt, vai diễn đầu tiên đóng là một nữ hiệp lạnh lùng, ngay lập tức có danh tiếng.
Giới truyền thông và người hâm mộ đánh giá là: đơn thuần như hoa sen, tự nhiên như điêu khắc.
Phiêu như Kinh Hồng, ấn tượng vững chắc này theo cô mười mấy năm, có tốt có xấu, cũng làm hạn chế rất nhiều trên con đường diễn xuất của cô, nhưng mà cũng giúp cô tích lũy được thêm rất nhiều người hâm mộ.
Đại diện công ty không đồng ý cho cô nhận đóng những vai phản diện, hơn nữa cũng không có nhiều kịch bản để cô có thể chọn lựa, bởi vì người hâm mộ và thị trường cũng không thể tiếp nhận.
Mãi cho đến khi cô bước sang tuổi hai mươi bảy, cô ký hợp đồng với một công ty đại diện khác đồng thời nhận lời đóng phim điện ảnh, đến lúc này cô mới có thể nắm chắc trong tay danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc.
Nhẫn nhịn cực khổ trong mười năm.
Lại nhẫn nhịn ba năm tiếp theo mới có thể một lần nữa giành được giải thưởng, sau đó … chỉ trong một đêm mà mất tất cả phải làm lại từ đầu.
Trong kiếp trước, Thẩm Từ Chiêu là một đứa trẻ mồ côi, đại diện công ty đã tận lực sắp xếp cho cô có một bối cảnh hoàn mỹ hơn, cho nên hiếm có người nào biết được xuất thân thực sự của cô.
Còn về khí chất kia, nói trắng ra đó chỉ là kinh nghiệm thu được từ những việc đã trải qua.
Thói quen của một người phần lớn là dựa vào cảm giác đầu tiên để đánh giá một người nào đó, ánh sáng hào quang đứng thứ nhất, tài năng đứng thứ hai.
Tiểu thư con nhà giàu và con gái một được cưng chiều, cùng cô gái nhỏ nhà bên vốn nổi tiếng là những cô gái truyền thống, nhưng ssau lưng lại luôn sống theo ý mình.
Y Trạm tắt máy vi tính xem lại kịch bản, đối với nhân vật Diệp Ly này cô rất có hứng thú.
Diễn vai người tốt nhiều quá, đúng là diễn vai nhân vật phản diện sẽ khá hơn nhiều …
Có tiếng gõ cửa phía bên ngoài, Y Trạm ngẩng đầu lên.
“Tiểu Trạm, cha bảo chị lên gọi em xuống ăn cơm, em … Ở đoàn làm phim đã quen thuộc hết chưa? Nếu như ở đó gặp phải khó khăn gì có thể nói với chị.”
“Chị muốn nghe tôi oán trách hay là muốn tìm lại tự tin cho bản thân?”
Trong lòng Y Lan Khê khẽ run, không ngờ Y Trạm lại có thể nói thẳng thắn đến vậy.
Giọng nói của Y Trạm nhàn nhạt vang lên: “Nói thật, diễn xuất của chị rất kém, nếu như muốn diễn cảnh người chị lo lắng quan tâm em gái, thì ánh mắt nên thể hiện chân thành một chút.
Gian phòng trở nên yên tĩnh có chút quỷ dị.
Y Trạm trực tiếp đi thẳng ra ngoài, không ngoảnh mặt lại chỉ cất giọng nói với người đứng phía sau: “Y Lan Khê, tôi đây không thích diễn kịch cùng chị, sau này quan hệ của hai chúng ta chính là nước sông không phạm nước giếng.”
Về phần cô ta thiếu nợ hai vết đao kia, thời gian vẫn còn nhiều.
Một đao đâm vào cơ thể của Y Lan Khê, một đao còn lại, Y Trạm kéo tay áo lên cao một chút, bàn tay xoa xoa vết sẹo trên cổ tay.
Trên bàn ăn, Y Lan Khê đã chỉnh lý lại được tâm tình của bản thân, nụ cười trên môi rất dịu dàng, thỉnh thoảng nghiêng đầu sang bên cạnh chồng chưa cưới nói điều gì đó.
Tất cả chỉ nhằm mục đích thể hiện tình cảm của hai người đang rất đằm thắm.
Nếu là Y Trạm của ngày trước, khi nhìn thấy cảnh tượng này diễn ra trước mắt, có lẽ sẽ cảm thấy đau lòng mà làm loạn lên … Sau đó, đương nhiên là bị tất cả mọi người trách cứ.
Dù sao đi nữa hai người yêu nhau thể hiện tình cảm thân mật thì cũng không có gì là không thích hợp.
Thế nhưng đối với Y Trạm hiện tại, khi nhìn thấy... Một chút cảm giác cũng không có.
Mộ Vũ Trạch đến ăn cơm tối, Y Chính Hoằng suy tính nhân cơ hội này đính chính lại mối quan hệ của hai chị em, cho nên mới để cho Y Lan Khê đi gọi Y Trạm xuống ăn cơm.
Lúc trước ông cũng không ôm hy vọng gì cả, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây, hai chị em sống chung với nhau không tệ, bỗng dưng cô con gái nhỏ của ông hiểu chuyện hơn trước, điều này đã khiến ông cảm thấy lại có hy vọng.
Y Trạm rót một ly rượu, giơ ly rượu lên: “Anh Vũ Trạch, chị Lan Khê, trước đây là do em không hiểu chuyện, em hy vọng anh chị có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, em uống cạn ly trước, chúc anh chị sống bên nhau trăm năm hạnh phúc.”
Y Trạm giơ ly rượu lên cao, trên vùng cổ tay trắng nõn dưới ánh mắt của mọi người xuất hiện một vết sẹo đỏ thắm vẫn còn mới, vô cùng bắt mắt.
Trái tim Y Chính Hoằng như bị người nào đó kéo xuống.
Bị thương ở đúng vị trí cổ tay, nhìn vết sẹo lại giống như bị dao cứa, không cần nghĩ cũng biết vết sẹo đó được tạo thành như thế nào.
Y Chính Hoằng thấp giọng hỏi: “Y Trạm, vết thương trên cổ tay con là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Y Trạm sợ run lên, sau đó như phản xạ có điều kiện rụt cánh tay về phía sau, không cẩn thận làm đổ ly rượu, trong phút chốc trên bàn ăn trở nên cực kỳ hỗn loạn.
“Không … Không có gì, thật xin lỗi, không phải con cố ý, con xin phép lên phòng trước.”
“Đứng lại, con phải trả lời câu hỏi của cha!” Y Chính Hoằng quát lớn tiếng khiến cho cô con gái nhỏ càng luống cuống, hành động này khiến ông khẳng định suy đoán của ông là đúng.
Bỗng dưng trong lòng Y Lan Khê nảy sinh một linh cảm vô cùng xấu, sau đó rất nhanh linh cảm của cô ta trở thành hiện thực.
Y Trạm cười khổ một cái: “Con xin lỗi cha, con lại làm hỏng tất cả, con cứ như thế này mãi bảo sao không có ai yêu thích con hết.”
Tâm tư của Y Chính Hoằng cũng mềm nhũn, cô con gái nhỏ của ông vẫn luôn kiêu ngạo bỗng nhiên lại có thái độ khiêm nhường như vậy, trong lòng ông cảm thấy rất không thoải mái.
Từ trước đến nay, tính cách Y Trạm vẫn luôn quật cường, gần đây bỗng dưng thay đổi trở nên hiểu biết hơn, không phải ông quá hiếu kỳ, mà vết sẹo trên cổ tay kia quả thực là một kích thích quá lớn.
“Con hãy nói cho cha biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể được sinh ra là do cha mẹ ban cho, làm sao con có thể …”
Ánh mắt đầy đau khổ của Y Trạm chầm chậm nhìn một lượt tất cả mọi người đang ngồi đây, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Mộ Vũ Trạch.
“Mộ Vũ Trạch, chúng ta lớn lên cùng nhau từ lúc còn nhỏ, em đã hình thành thói quen ngẩng đầu nhìn anh, ỷ lại vào anh. Kể từ sau khi chị Lan Khê chuyển về đây sống, hai người dần dần trở nên thân thiết hơn và gạt bỏ em ra bên ngoài.”
“Em không trách anh, so với em thì chị Lan Khê xuất sắc hơn nhiều, anh thích nói chuyện cùng với chị ấy là điều đương nhiên, thỉnh thoảng em cũng thèm muốn được anh đối xử như vậy dù là rất nhỏ, nhưng em vẫn luôn sợ chỉ cần em tỏ vẻ bất mãn một chút là anh sẽ lớn tiếng quát mắng em, anh sẽ cảm thấy em đang bắt nạt chị Lan Khê, mỗi lần như vậy đều khiến em có cảm giác mình cực kỳ thất bại.”
“Anh có nghĩ tới hay không, nếu anh rơi vào hoàn cảnh như em, bác Mộ dẫn về nhà một người lớn tuổi hơn anh và nói người đó chính là anh trai, liệu anh có thể bình thản chấp nhận hay không? Huống hồ khi đó em mới chỉ là đứa bé mười mấy tuổi.”
Mộ Vũ Trạch cảm giác như có cái gì đó đâm vào ngực, anh không nói câu nào nhưng trong lòng lại tràn ngập hổ thẹn.
Trong lòng Y Trạm âm thầm cười trộm, tầm mắt lại chuyển sang nhìn Y Lan Khê.
“Chị Lan Khê, lúc đầu em cũng đã suy nghĩ rất nhiều và muốn chúc phúc cho chị, chị đã từng cứu em một lần, em rất cảm kích. Thế nhưng, chị cũng không nên chọn ngày tổ chức lễ đính hôn trùng với ngày sinh nhật của em, em biết mình không có tư cách yêu cầu chị điều gì, nhưng mà chỉ cần chị tổ chức lùi lại một ngày thì nhất định em sẽ đến tham dự buổi lễ đính hôn, chỉ cần không chọn đúng ngày đó.
Y Lan Khê vội vàng giải thích: “Tiểu Trạm, không phải chị cố ý, chị không biết …”
Y Trạm không muốn cho cô ta cơ hội nói thêm câu gì nữa, lập tức chặn ngang mở miệng nói.
“Cha, sau khi mẹ qua đời, con luôn cho rằng cha là người thân duy nhất, nếu như chị Lan Khê không phải là con gái của cha, con nghĩ có thể sẽ chấp nhận chị ấy, cũng sẽ chấp dì, nhưng không được, mỗi lúc con nhìn hai người là sẽ nhớ đến mẹ con.
Cha và mọi người trong nhà lại không chịu chỉ bảo cho con biết nên làm những gì và không nên làm những gì, chỉ một mực nuông chiều. Đến khi chị Lan Khê chuyển về đây ở, mọi người đều cho rằng tất cả những gì chị Lan Khê làm đều tốt hơn rất nhiều so với con và lại càng thấy thất vọng về con hơn. Nhưng mà, mọi người chỉ cần cho con thêm thời gian nhiều một chút để chứng minh bản thân thì cũng tốt.”
Lồng ngực của Y Chính Hoằng giống như bị ái đó bóp nghẹt, cảm giác vô cùng khó chịu.
Y Trạm cũng không cho tất cả những người ngồi đây có cơ hội giải thích: “Mọi người không hề sai, là do trước đây suy nghĩ của con quá cực đoan, luôn cho rằng chị Lan Khê đã cướp đi tất cả những gì con vẫn đang có, mọi người thất vọng về con cũng không sai, là do tự bản thân con gieo gió thì gặt bão, là do con quá kém cỏi.”
Hạ thấp tư cách bản thân, thực ra lại chính là lùi một bước để tiến hai bước.
Không phải là đã làm sai chuyện thì có thể nhận được sự tha thứ một cách chân thành, ở tại đây cô không thể thực hiện được, nhưng cô muốn những người đang đứng đây hiểu được một điều, cô sẽ không tiếp nhận những lời xin lỗi.
Những lời nói này đối với đôi tình nhân đang yêu nhau kia chỉ là vô nghĩa, tình cảm đối với cha và hai mẹ con nhà kia cũng có thương cảm, nhưng bây giờ thì như thế nào? Ai có thể hiểu được tâm tình của một cô gái tự cầm dao cắt cổ tay ngày hôm đó.
Cô không muốn để cho những người này cứ như vậy có được cuộc sống yên tâm thoải mái.
Giả vờ như từng xảy ra chuyện như thế này giống như sau đó cùng tháo gỡ vấn đề, tuyệt đối không thể được.
Nếu chỉ nói hai từ xin lỗi là có thể giải quyết được mọi vấn đề, vậy thì cảnh sát dùng để làm gì?
Sắc mặt Y Chính Hoằng thay đổi trở nên trắng bệch, ông nhìn chằm chằm vào cô con gái nhỏ, lại nghĩ đến người vợ đã mất cách đây nhiều năm, một người vợ chưa từng có một câu oán hận nào và luôn ủng hộ sự nghiệp của ông.
Ông còn nợ người phụ nữ đó quá nhiều …
Mộ Vũ Trạch cũng ngẩn người, anh cũng quên mất rằng về tuổi tác Y Trạm kém hơn anh và Y Lan Khê hai tuổi, hồi còn bé cô vẫn luôn chạy theo phía sau liên tục gọi “Anh”, “Anh Vũ Trạch”.
Nhìn vết sẹo trên cổ tay trắng nõn của Y Trạm, anh cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng Y Trạm thực sự không khóc nổi, thế là ngay lập tức cô nhớ đến những bức thư mà người hâm mộ đã viết cho cô trong buổi tang lễ.
Thần tượng ngây thơ như vậy, còn trẻ như vậy mà đã qua đời chỉ vì một tai nạn thương tâm, thật tội nghiệp …
Cuối cùng cô cũng rơi lệ.
Không phải cô dùng nước mắt để có thái độ hung hăng càn quấy, hay để chư giấu sự bất an của bản thân và vẻ yếu đuối của Y Trạm, mà cô muốn cho mọi người đứng đây hiểu rõ một điều, tại sao tính cách cô lại thay đổi thành một người như vậy, cùng với bọn họ có quan hệ gì.
Vết thương trên cổ tay do bản thân Y Trạm dùng con dao cắt, không thể để cho nó bị lãng phí một cách vô ích như thế.
Nếu là chỉ là một người bình thường không có thế lực nào che chở, thực sự là một người có trái tim nhân hậu trong sáng, thì có lẽ cô sẽ không phải mất công thử diễn xuất một hồi.
Hơn nữa, thực sự diễn xuất của Y Lan Khê quá kém! Cô có thể rộng lượng làm mẫu cho cô ta xem một lần.
Về phần, Y Lan Khê có học hỏi được một chút kỹ năng diễn xuất nào hay không … thì không phải chuyện của cô nữa rồi.