Y Trạm không có thời gian để ý An Bác Dung, cô tiếp tục tập trung diễn tập bộ kịch.
Cứ bận bịu như vậy cô liền không nhớ đến người bị cô bỏ rơi đêm hôm đó.
Nơi nào có phụ nữ liền có giang hồ, nữ chính cùng nữ phụ đang vận động tranh đấu, chẳng những áp dụng cho phim điện ảnh, mà kịch cũng sử dụng.
Lúc An Bác Dung tìm tới, Y Trạm vừa diễn tập xong.
Lúc này đã tháng sáu, thời tiết cũng nóng lên, biểu diễn mất thể lực, toàn thân Y Trạm toát một lớp mồ hôi mỏng.
An Bác Dung nhìn gò má hồng hào hây hây, lời chất vấn ra đến miệng lại thành: "Chờ em tan việc, chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
Y Trạm mỉm cười: "Được thôi, tiểu công chúa, ngài định ăn ở đâu?"
An Bác Dung không ngờ Y Trạm lại đáp ứng dễ dàng như vậy, Y Trạm luôn luôn không theo lẽ thường, Y Trạm vừa gọi anh là gì... Tiểu... Công tử?
Đây là biệt hiệu gì? Sao nghe kỳ kỳ quái quái, rõ ràng anh lớn hơn cô rất nhiều.
Đứng trước mặt cô, đôi đồng tử đen như mực, An Bác Dung có chút mất tự nhiên, thanh âm có chút cao: "Em ăn cái gì cũng được, chẳng nhẽ sợ tôi... không trả nổi tiền sao?"
Y Trạm cười cười, tính tình người này lại còn mất tự nhiên, nhưng tính này tốt hơn những tính kia của anh ta.
"Nhưng ngài chờ nổi không? Tôi còn muốn tập luyện lần nữa, chắc hai mấy giờ mới kết thúc."
An Bác Dung ngồi ghế phía dưới gần khán đài: "Em không phải dài dòng, anh ngồi ở đây chờ, miễn cho em lại thả bồ câu cho anh."
Đoàn kịch diễn tập không mở cửa, nhiều thêm một người đàn ông, chỉ chốc lát mọi người đã chú ý tới.
Diệp San đi tới, cười hỏi: "Y Trạm, bạn trai cô tới thăm sao?"
"Người đó không phải bạn trai của em, Đó là đại diện bên đầu tư, tới tìm để trao đổi một chút công việc sau này."
Quan hệ công việc so với quan hệ bạn bè, sẽ làm cho người khác không dễ gì liên tưởng đến chuyện khác.
An Bác Dung nhìn Y Trạm, cô lại nói anh là đại diện bên nhà đầu tư? Quên đi, tạm thời anh không tính toán với cô.
"Hoá ra là như vậy." Diệp San vuốt vuốt tóc, "Xem ra là tôi hiểu lầm rồi."
May Liễu ở bên cạnh cười cười: "Nhưng mà, gần đây quản lý đoàn kịch dễ tính hơn, có người hai ba hôm lại xin nghỉ, kiểu người gì cũng bò vào kịch trường, có người không hiểu quy củ, làm hỏng cả bầu không khí."
Rất có hàm ý mà nhìn Y Trạm.
Y Trạm cười dịu dàng nhìn đối phương, coi như là nghe không hiểu.
Sau đó vỗ vỗ vai An Bác Dung, cô thì không sao cả, lời này vào tai phải rồi ra tai trái, đáng thương cho tiểu công chúa đến đây bị người ta xa lánh.
An Bác Dung nhíu nhíu mày, hai cái người ngu xuẩn này nhô ra từ đâu thế? Mặt thì trắng toát như vôi, màu son môi đỏ chót nhìn mà mất hết khẩu vị.
An Bác Dung không hề biết năm nay đang lưu hành kiểu trang điểm cổ trang.
Anh lại không phải là người thân sĩ, chuẩn bị mở miệng đâm hai câu, lại bị Y Trạm vỗ vai, trấn an anh.
Quên đi, hai người ngu xuẩn này còn là bạn diễn của Y Trạm, tạm thời chưa tính toán.
Y Trạm nghĩ An Bác Dung sẽ ngồi không yên mà rời đi trước, không nghĩ tới đối phương lại chờ cô diễn tập xong.
Xe An Bác Dung quá mức rêu rao, tiểu công chúa đi tuần mà phô trương thì không ổn, An Bác Dung chuyển sang ngồi ghế phó lái xe Y Trạm, lúc đó Y Trạm cũng nhận được điện thoại của Lâm Phỉ, không để ý bất mãn của tiểu công chúa, mà rủ Lâm Phỉ đi cùng.
Hôm nay cô làm ông chủ mời hai người ăn.
Gần đây Lâm Phỉ cũng nhàn rỗi, hầu như dừng lại toàn bộ hoạt động, cô trù tính tháng sau hợp đồng hết hạn. Công ty cũ thì đưa ra điều kiện hậu hĩnh, cũng có công ty khác liên hệ với cô.
Một năm tới cô sẽ càng phát triển, đẳng cấp cũng vượt trên nhóm người cùng tuổi, người hâm mộ không ít.
Nhưng ý cô đã quyết rời đi, sẽ không ở lại công ty cũ, vì La Thi Nhân có quan hệ rất tốt với cán bộ cấp cao của công ty cũ, Mộ Thần đi ăn máng khác, chả có quan hệ gì với cô, cô nhắm mắt làm ngơ.
Lúc La Thi Nhân hãm hại cô, người đại diện giả vờ không biết, tuy Lâm Phỉ có ý niệm ra đi trong đầu, hợp đồng cũng sắp tới hạn, nên cô nhịn xuống.
Người đại diện giả vờ như không phát sinh chuyện gì, mở miệng giữ cô lại, trong lòng Lâm Phỉ rất ghê tởm, nhưng cô sẽ không bất mãn mà nói gì, chỉ là khách khí đưa đẩy, nói không phù hợp với kế hoạch phát triển tương lai của cô.
Tuy nói ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng mọi người tự có ý nghĩ riêng.
Tính tình Y Trạm mạnh mẽ mà trầm ổn, cô ở chung nhiều với Y Trạm nên cũng bị ảnh hưởng, Y Trạm đã từng nói cho cô biết, trong vòng này người có sản phẩm mới có quyền phát biểu, cô liền nhớ kỹ.
Kỳ thực Y Trạm không kén chọn đồ ăn, vì cô và Lâm Phỉ là nhân vật của công chúng, tự nhiên vô cùng cẩn thận, hơn nữa... Cô đoán tiểu công chúa sẽ kén chọn.
Đã đi ăn, chắc chắn sẽ đến nhà hàng được một chút, vì thế Y Trạm chọn nhà hàng mà cô có thẻ hội viên.
Đây là nhà hàng mà ông chủ cô-Triệu Tư Niên có cổ phần, thẻ hội viên là phúc lợi của công nhân viên, có thể bớt tám phần trăm, thỉnh thoảng phòng làm việc sẽ rủ nhau tới ăn.
Cô đoán thưởng thức của Triệu Tư Niên sẽ không quá kém.
Hết chương .