Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi đọc kịch bản chấm dứt, mọi người thả lỏng thở phào một hơi, Nhâm Thụ lên tiếng tổng kết: “Buổi đọc kịch bản hôm nay chủ yếu tập trung vào một số chi tiết vụn vặt rất dễ bị xem nhẹ trong quá trình quay phim, mọi người làm tốt lắm.”
Đám diễn viên nhao nhao đáp “Cảm ơn đạo diễn”. Lục Văn giả bộ mấp máy mồm nhưng không lên tiếng, làm người đọc thoại nhiều nhất, hắn thở thôi cũng thấy cổ họng đau rát.
Nhâm Thụ nói: “Tôi là đạo diễn nhưng cũng cần ngày ngày cảm thụ kịch bản, ngoại trừ bản thân biên kịch ra thì chẳng ai dám nói có thể thấu hiểu toàn bộ kịch bản hết.”
Vừa nhắc tới biên kịch, Nhâm Thụ cười rộ lên: “Tiện đây tôi chính thức thông báo cho mọi người một câu, tổng biên kịch bộ phim của chúng ta – Cù Yến Đình, biên kịch Cù đã đến đoàn phim. Hiện giờ đang ở ngay tại Trùng Khánh.”
Lục Văn giật mình, những người khác reo lên: “Thật ạ?!”
“Không chém gió đâu.” Nhâm Thụ nói. “Tiệc mừng bấm máy tối nay thầy Cù cũng sẽ tham dự.”
Một đống người mới vừa mệt mỏi muốn chết đột nhiên hừng hực sức sống, chẳng vì gì khác ngoài tin Cù Yến Đình đến đoàn phim.
Lục Văn không hiểu mấy chuyện trong giới cho lắm, nhận bộ phim này thì mới biết Cù Yến Đình.
Như các cụ ngày xưa có câu: Không hỏi thì không biết, vừa hỏi chợt giật mình.
Cù Yến Đình là tổng biên kịch bộ phim “Đêm đầu tiên”, cũng là biên kịch nổi danh trong làng giải trí. Thời Đại học anh học chuyên ngành đạo diễn, bộ phim điện ảnh đầu tay năm cuối Đại học vừa ra đã đoạt được ngôi đầu doanh thu phòng bán vé năm ấy.
Trong cái nghề này không ít người lên voi xuống chó, còn Cù Yến Đình thì lại chậm mà chắc. Anh đổi sang học thạc sĩ biên kịch, vừa làm việc vừa học tập, mấy năm nay liên tục đạt được giải thưởng Tiên Phong, giải thưởng Biên kịch xuất sắc nhất, được giới truyền thông đánh giá là biên kịch trẻ xuất sắc nhất.
Năng lực của Cù Yến Đình không cần phải bàn cãi, nhưng giới giải trí không chỉ bàn năng lực, mà thực ra thứ quan trọng hơn là quan hệ.
Biên kịch là cái nghề hình kim tự tháp, trên đỉnh tháp là lớp người đi trước tai to mặt lớn lý lịch lão làng và nhiều tài nguyên, trong đó phải kể đến một biên kịch lớn được xưng là “Biên kịch vàng trong lòng giải trí” – Vương Minh Vũ – phần lớn các tác phẩm tiêu biểu được chiếu trên CCTV, bà là ủy viên Hội nghị Hiệp thương chính trị và thành viên hội đồng Quỹ Tống Khánh Linh, vừa là nhân tài kiệt xuất giới văn nghệ, vừa là nhân vật nổi tiếng giới từ thiện.
Danh sư xuất cao đồ, Vương Minh Vũ là cô giáo của Cù Yến Đình.
Mà chồng của Vương Minh Vũ là đạo diễn nổi tiếng, Tằng Chấn. Về Tằng Chấn thì trong giới giải trí chẳng ai không biết, đến mấy cô chú dọn vệ sinh ở công ty Lục Văn còn biết nữa là.
Cứ hễ là diễn viên vào tay Tằng Chấn thì đều đi thẳng lên đỉnh vinh quang, chả thiếu ảnh đế ảnh hậu, còn người mới diễn phim của Tằng Chấn chẳng khác gì một bước lên trời.
Bên cạnh đó, Tằng Chấn còn là nhà giáo ưu tú của học viện điện ảnh, cũng là thầy dạy Đại học của Cù Yến Đình.
Có Tằng Chấn và Vương Minh Vũ chống lưng, mạng lưới quan hệ của Cù Yến Đình thế nào chả cần nói cũng biết. Trong giới đạo diễn và giới biên kịch nội địa, ai ai cũng phải nể mặt anh ta.
Danh tiếng của anh lan rộng đấy, nhưng phần lớn người trong giới chỉ mới xem kịch bản Cù Yến Đình viết, nghe thấy tên của Cù Yến Đình, rất ít người tiếp xúc với Cù Yến Đình.
Suốt mười năm qua, hoạt động mang tính công khai mà Cù Yến Đình tham gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay và càng ngày càng ít. Anh gần như chẳng bao giờ xuất hiện trên TV, cho dù là lên sân khấu nhận thưởng hay bàn chuyện hợp tác đều do trợ lý của anh thay mặt.
Đồn rằng, Cù Yến Đình từng đến đoàn phim nhưng số lần chẳng nhiều nhặn gì, ngoại trừ giảng kịch bản ra thì không tiếp xúc với diễn viên, đến chụp ảnh cũng từ chối thẳng thừng.
Có người nói anh ta kín tiếng, có người nói anh ta khoe mẽ, đồn tới đồn lui làm anh càng ngày càng toát ra mùi thần bí.
Theo thời gian dần trôi, rất nhiều người còn chả biết anh ta tròn hay méo.
Bởi vậy khi biết Cù Yến Đình đã tới, đám diễn viên rất ngạc nhiên và sung sướng. Muốn được nhìn thấy người thật giá thật, và hơn cả là muốn nỗ lực thể hiện để lại ấn tượng tốt cho Cù Yến Đình, nếu được lọt vào mắt xanh thì chẳng khác nào một chân đã đặt lên trời.
Mà lúc này Cù Yến Đình vừa mới tắm xong, tóc đen ướt sũng lấp lánh ánh sáng, làn da mượt mà như sứ trắng, chỉ có mỗi đôi vành tai lộ ra sau tóc là ửng hồng.
Anh đứng trước tủ quần áo chọn đồ, áo sơ mi đen cổ nhọn truyền thống, phối với một bộ âu phục đen đường nét sắc sảo, không thắt cà vạt sáng màu hay điểm thêm khăn tay trên túi áo ngực, ngay cả Cologne [] cũng lười xịt.
[] Eau de Cologne: Nước hoa Đức.
Rõ ràng trong lòng anh dự tiệc chẳng khác quái gì đám tang.
Nếu biết sớm đúng dịp thế thì anh nhất định sẽ đến muộn hai ngày để bỏ qua tiệc mừng bấm máy.
Để tránh có cảm giác quá ngột ngạt, Cù Yến Đình đổi một chiếc đồng hồ bạc, chuẩn bị xong xuôi rồi gần sát nút mới ra khỏi cửa.
Tiệc mừng bấm máy được tổ chức tại phòng tiệc ở khách sạn, còn nửa tiếng nữa Lục Văn đã thay quần áo xong, đang bốc vài viên kẹo bạc hà trong lọ ra nhai.
Tôn Tiểu Kiếm biết Cù Yến Đình đến đoàn phim, mức độ kích động không thua gì thi Đại học. Hắn giật bình kẹo nói: “Đừng có ăn nữa, lỡ làm thầy Cù ngạt chết thì sao?”
Lục Văn nói: “Sao ngạt chết được, em với anh ta có hôn nhau đâu.”
Tôn Tiểu Kiếm sửng sốt: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện hôn nhau với đàn ông? Đây là chuyện cả đời anh cũng không muốn nghĩ ấy chứ.”
Lục Văn bị hỏi mà hối hận quá, không biết đáp thế nào chỉ đành đánh trống lảng sang chuyện khác, bắt chéo chân giả bộ thong dong lắm, nói: “Em sẽ được gặp Cù Yến Đình thật à?”
“Đương nhiên.” Tôn Tiểu Kiếm tràn trề hạnh phúc. “Bản chất của tiệc rượu chính là để thăm hỏi lẫn nhau, mở rộng quan hệ và ôm đùi. Cù Yến Đình tham gia là cơ hội ngàn năm có một với diễn viên, người ta chen nhau sứt đầu mẻ trán chưa chắc đã có tư cách được mời một chén rượu đâu.”
Lục Văn không có lòng tin cho lắm: “Người ấy sẽ chịu gặp em ư?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Nói thừa, cậu là nam số , là linh hồn của cả bộ phim. Thầy Cù vừa viết kịch bản vừa bỏ vốn đầu tư, anh ta từ xa đến đây một chuyến chẳng khác nào lãnh đạo tới thị sát, không gặp ai chứ chắc chắn phải gặp cậu.”
Lục Văn thấy trong lòng cuộn sóng, trước đây khi diễn vai phụ nhỏ bé cứ thờ ơ với hắn suốt, hơ khô thẻ tre xong đạo diễn chẳng còn nhớ hắn tên gì nữa, giờ bỗng dưng biết rằng đêm nay hắn sẽ được gặp vị biên kịch nổi danh trong giới – Cù Yến Đình!
“Cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này.” Tôn Tiểu Kiếm cổ vũ. “Cậu phải làm thầy Cù cảm thấy mình chọn đúng người rồi, nếu được anh ta khen ngợi thì còn lo gì không có cơm ăn nữa?”
Lục Văn kích động hỏi: “Chẳng hạn như?”
Tôn Tiểu Kiếm trả lời: “Chẳng hạn, ngay sau đó cho cậu lên hẳn phim điện ảnh của Tằng Chấn.”
Lục Văn không dám tưởng tượng: “Chả lẽ em còn trẻ mà đã thành ảnh đế rồi ư?”
“Ai có thể ngăn được đây?” Tôn Tiểu Kiếm đẩy đẩy mắt kính. “Chờ cậu thành ảnh đế rồi anh sẽ cho ra một quyển tự truyện về người đại diện kim bài.”
Khoảng bảy giờ rưỡi, tiệc mừng bấm máy bắt đầu, những người phục vụ nhanh nhẹn bưng món khai vị và đồ uống lên trước, diễn viên và nhân viên công tác nối đuôi nhau đến.
Lục Văn vừa mới trang điểm xong đang rảo bước về phía phòng tiệc, vừa đi vừa đọc thông tin cá nhân của diễn viên khác.
Trong bữa tiệc mừng bấm máy, phần lớn thời gian diễn viên nói chuyện phiếm với nhau nên không tránh khỏi có lúc lúng túng hoặc nhạt nhẽo, Tôn Tiểu Kiếm đã chuẩn bị một tập tài liệu cho Lục Văn. Trong tài liệu bao gồm tuổi tác, tác phẩm tiêu biểu, giải thưởng, tình trạng hôn nhân, sở thích và các chi tiết khác.
Lục Văn cúi đầu: “Chời mọe, thích bông cải xanh mà cũng phải ghi ra hả, em tặng bả một bó nhé?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Ghi ra để cậu biết phải chọn món gì cho người ta ăn.”
Lục Văn bĩu môi: “Không có tay à, em có phải phục vụ đâu. Còn đây nữa, ly hôn lần thì ghi ra làm gì?”
Tôn Tiểu Kiếm nhỏ giọng nhắc nhở: “Thằng cha này lăng nhăng có tiếng, dân chơi lắm, lần thứ ly hôn lý do là vì ngoại tình quá nhiều lần, thật sự không ổn đâu. Cậu cẩn thận tí, nếu gã ta nói bóng nói gió rủ cậu đi chơi hay gặp mặt riêng thì cậu phải nghĩ cách từ chối nghe chưa.”
Lục Văn lướt màn hình không ngơi tay, đọc xong chỉ nhớ được một nửa, hắn không kiên nhẫn đáp: “Sao nhiều thế, còn dài hơn cả cái gia phả nhà em.”
Tôn Tiểu Kiếm dỗ dành: “Lúc đóng mấy vai phụ quèn cậu có được chào hỏi không hả? Diễn xong còn chả có cơ hội tiếp cận diễn viên chính ấy chứ. Giờ cậu là nam chính đầy tiềm lực, danh chính ngôn thuận làm quen với họ, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội rồi.”
“Còn chuyện vì sao nhiều người thế.” Tôn Tiểu Kiếm dừng một lát. “Bởi vì cậu là tuyến , sau tuyến và cả đống phía trước, không nhiều mới lạ.”
Nhớ hết diễn viên, phía sau còn có một đống tổ đạo diễn, tổ chế tác và bên hợp tác sản xuất. Những người này cao quý hơn, gặp thì phải cười, phải khom lưng, phải nói ngon nói ngọt nịnh hót ——
Lục Văn than thở: “Sao em cảm thấy mình không phải nam chính mà như là thằng cháu trai ấy?”
Tôn Tiểu Kiếm trả cho hắn một câu đầy chí lý: “Cậu không nổi thì tất cả người xung quanh đều là ông nội, chờ cậu nổi rồi, bọn họ sẽ thành thằng cháu trai hết.”
Nỗi chờ mong vơi đi một nửa, Lục Văn liếc mắt nhìn phòng tiệc cách đó bước. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, nơi đó muôn màu muôn vẻ, nhưng với hắn thì chỉ như một đứa học dốt vào phòng thi, càng đến gần chống đối.
Tôn Tiểu Kiếm thúc giục: “Mau lên, vào chào hỏi cô Đào trước đã.”
Sắp bước vào cửa rồi mà Lục Văn lại do dự: “Em….đi vệ sinh cái đã.”
Trước cửa khách sạn đèn đóm tưng bừng sáng chưng giữa đêm tối, Porsche giảm tốc độ chạy tới gần, vững vàng đỗ trước cửa. Chủ nhiệm Lưu đứng đợi đã lâu, chạy ra chào đón và tự mình mở cửa xe.
Cù Yến Đình nghiêng người xuống xe, ánh đèn như lửa rọi lên âu phục đen ngòm, như bầu trời đêm điểm xuyết vài ngôi sao.
Anh thấy may vì đây không phải lần đầu tiên người gặp nhau, nếu không sẽ phải bắt tay, đối phương chắc chắn sẽ phát hiện ra lòng bàn tay anh ướt nhẹp.
Dọc theo đường đi, anh cứ hy vọng sẽ gặp tắc đường nghiêm trọng hoặc phải dừng đèn đỏ, nhưng xe đi rất suôn sẻ, mỗi lần lái xe nói “Sắp tới rồi” là anh lại ngấm ngầm căng thẳng.
Bước vào thang máy, chủ nhiệm Lưu nói: “Biên kịch Cù, chờ mỗi anh thôi đấy.”
Cù Yến Đình trả lời: “Tôi ra ngoài hơi muộn.”
“Không sao, bữa tiệc vừa mới bắt đầu thôi.” Chủ nhiệm Lưu nói. “Các diễn viên được sắp xếp ở phòng tiệc, còn chúng ta ngồi trong phòng VIP.”
Cù Yến Đình hỏi: “Có những ai thế?”
Chủ nhiệm Lưu trả lời: “Tổ đạo diễn và tổ sản xuất đều ở đấy, bên hợp tác sản xuất có người, trong đó có Chu tổng của Văn hóa Hạo Dương cũng tới. Ông ấy nghe nói anh tới nên bay qua đây ngay.”
Cù Yến Đình gật gật đầu, cửa thang máy mở ra, anh theo chủ nhiệm Lưu đi về phía phòng VIP.
Cả hành lang chẳng thấy bóng ai, bên ngoài cửa phòng VIP đóng chặt có hai phục vụ đang đứng. Chủ nhiệm Lưu nghiêng người đứng tránh sang bên cạnh nói: “Biên kịch Cù, tới rồi đây.”
Cù Yến Đình dừng lại, mặt mày tỉnh bơ siết nắm tay, móng tay cái bấm vào bụng ngón trỏ. Ngay khi phục vụ vừa đẩy cửa ra, hầu kết của anh trượt lên trượt xuống.
“Ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Cù Yến Đình vẫn phong độ rạng ngời như cũ, bước chân nhẹ nhàng thong thả như cũ, nhưng anh biết mình đang lâm trận bỏ chạy. Anh ghét phải xã giao, mọi trường hợp xã giao đều khiến anh khó chịu, thậm chí là căng thẳng và lo âu.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang như một nơi trú ẩn bí mật.
Cù Yến Đình đẩy cửa bước vào. Phòng rửa tay bên ngoài không có ai, trên bức tường bằng đá cẩm thạch tối màu gắn đèn sáng chưng như ban ngày, tấm gương tròn treo ngay trên bệ đá.
Anh bước tới gần bồn rửa tay, hơi cúi người để dòng nước rửa sạch mồ hôi dính dớp trong lòng bàn tay.
Không bao lâu sau từ phòng bên trong vang lên tiếng bước chân.
Cù Yến Đình ngẩng đầu lên nhìn vào gương, ánh mắt khựng lại.
Lục Văn đi từ phòng trong ra, dừng lại bên cạnh một bình hoa.
Khác với quần áo bình thường ngày hôm qua, hắn mặc áo sơ mi màu nâu sẫm, nhìn rất trắng. Hai cúc áo trên cùng cởi bung, vừa khéo lộ ra vùng tam giác giữa cổ và lồng ngực. Trên cổ tay đeo một cái vòng tay gỗ hồ đào trong bộ sưu tập Voyager []. Bên ngoài mặc áo khoác theo phong cách đi săn, viền áo thêu totem, phần eo vừa vặn bó sát người, giúp hai chân trông thon dài hơn hẳn. Trên chân đi một đôi giày Derby [] cùng màu với quần tây.
[] Vòng: $ = .. VNĐ
[] Giày Derby nam:
Cù Yến Đình rất ít khi chú ý đến quần áo của người khác mà bấy giờ cũng không nhịn được quan sát Lục Văn, nếu anh là đi đám ma thì Lục Văn % là tới tham dự đám cưới, mà còn đẹp át cả chú rể luôn.
Lục Văn cọ giày lên mặt đất, nhấc chân bước tới đứng bên cạnh Cù Yến Đình.
Tối hôm qua chủ động chào hỏi bị bơ, hắn vốn không định để ý đến người anh em cao quý lạnh lùng này nữa, thế nhưng Cù Yến Đình lại đang nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lục Văn nhìn vào gương, cà lơ phất phơ nói: “Sao tôi với anh có duyên thế nhở.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cù Yến Đình: Lại bắt đầu.